"Cậu không thể ở lại qua đêm sao?"
Trước câu hỏi của Riftan, Hebaron tỏ vẻ mơ hồ. Riftan nhìn anh ta với đôi mắt sắc bén rồi đứng dậy.
“Ta muốn nhìn xung quanh doanh trại. Ta cần biết chính xác tình hình như thế nào.”
Max thở dài khi nhìn theo bóng lưng của Riftan khi chàng hăng hái rời doanh trại. Dù nàng có bảo chàng nghỉ ngơi, chàng cũng sẽ không nghe theo.
Sau một lúc, các pháp sư còn lại trong khu tàn tích tiến vào doanh trại và sử dụng phép thuật phục hồi cho họ, vì vậy Max mới có đủ sức để có thể di chuyển. Nàng vội vàng lấp đầy bụng với thức ăn do các hiệp sĩ mang đến, rồi đi vào một căn lều nhỏ dựng trước hồ chứa nước và tắm rửa bằng nước suối nóng. Ngay sau đó, toàn thân nàng trở nên mệt mỏi và cơn buồn ngủ ập đến không ngừng.
Max thay bộ quần áo mới, ngồi xổm trước đống lửa rồi bắt đầu ngủ gật. Vào lúc đó, Annette đang ở bên cạnh nàng và chọc vào lò sưởi, đột nhiên mở miệng.
“Tớ đã nghe chuyện từ các hiệp sĩ khi nãy, và họ nói rằng họ sẽ qua đêm ở đây và rời Pamela ngay khi mặt trời mọc vào ngày mai. Nhiệm vụ của biệt đội đã kết thúc. Bây giờ cậu tính làm gì?"
Cảm thấy cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, Max liền mở mắt. Annette nói thêm một cách nghiêm nghị.
“Những pháp sư duy nhất còn lại trong tàn tích là tớ, Selic và Nevin, ngoại trừ những người đã đi do thám thành phố quái vật và những người tham gia đội cứu hộ. Phần còn lại đã đến Lâu đài Ethlyne cùng với những tư liệu đã thu thập được từ khu di tích. Có lẽ các pháp sư cấp cao sẽ cố gắng gửi những tư liệu đó đến Tháp Thế giới ngay khi có cơ hội. Vào thời điểm đó, tớ nghĩ rằng nhiều người trong số họ sẽ có ý định quay trở lại Nornuin.”
“Và Annette… cậu có quay lại Tháp Thế giới không?”
"Tớ vẫn đang suy nghĩ."
Max mở to mắt trước câu trả lời bất ngờ. Annette, người đang nhìn vào ngọn lửa, nhìn lại nàng với ánh mắt nghiêm túc và nói.
“Các Thánh Kỵ sĩ sẽ thành lập Lực lượng Đồng minh Bảy Vương quốc ngay khi họ quay trở lại. Tớ nghĩ Miriam đang có ý định gia nhập Lực lượng. Một số pháp sư khác dường như cũng sẵn sàng tham gia cuộc chiến. Tuy nhiên, mỗi người có một lý do khác nhau. Dù sao thì tớ cũng đang nghiêm túc xem xét việc gia nhập Lực lượng Đồng minh."
“Tớ đã nghĩ Annette sẽ nói rằng cậu sẽ trở về. Trước đó…cậu đã nói cậu không quan tâm việc vùng đất này có trở thành biển lửa hay không.”
Annette mỉm cười, có lẽ nhận ra một tí giễu cợt trong giọng nói của nàng.
“Đó là suy nghĩ trung thực của tớ. Nhưng càng nghiên cứu về nơi này, thì mối quan tâm của tớ đối với Warlock càng lớn. Vì vậy, tớ đang nghĩ đến việc tham gia đội hậu cần. Nếu tham gia Lực lượng thì khi tấn công Thành phố Quái vật, cậu sẽ có cơ hội điều tra những quyển sách phép và công cụ phép thuật còn sót lại trong đó.”
"Nhưng mà… liệu Giáo hội có đứng yên mà quan sát không?”
"Họ có lẽ sẽ không thích điều đó.”
Annette nhăn trán. Đôi mắt cậu ấy hướng về phía Calto và Selic, những người đang nói chuyện ở phía bên kia của doanh trại.
“Vì vậy, có vẻ như các pháp sư của Tháp Urd đang có ý định gia nhập Bộ chỉ huy Đồng minh. Họ sẽ cần sự giúp đỡ của Tháp Thế giới để chiến đấu chống lại Warlock, vì vậy ngay cả Hội Thánh Osyria cũng không thể phủ nhận sự tham gia của chúng ta với tư cách là một trong những nhân lực chính của Lực lượng Đồng minh.”
"Sau đó… Nornuin sẽ có thể thực hiện một số quyền chiến lợi phẩm của mình.”
Max nói với một giọng điệu trầm ngâm. Annette gật đầu.
"Đúng vậy. Do bản chất của Tháp Thế giới là không ép buộc, nhưng tớ nghĩ nhiều pháp sư sẽ được khuyến khích để gia nhập. Tháp Thế giới đóng góp vào cuộc chiến càng nhiều thì quyền nhận chiến lợi phẩm càng lớn.”
Max không muốn bàn luận về thiệt hại mà họ sẽ gánh chịu nếu thất bại trong cuộc chiến. Nàng nhận thức rõ rằng đội hậu phương không hề an toàn. Không phải nàng đã trải qua cảm giác đau đớn khi không biết điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường sao?
Lần này họ đứng ở vị trí xâm lược, chứ không phải là người bị xâm lược, nhưng điều đó không làm giảm thiểu rủi ro mà họ phải nhận. Việc nhiều người sẽ mất mạng là điều không thể tránh khỏi, và trong trường hợp xấu nhất, quân Đồng minh có thể bị tàn phá.
Khi nàng nhớ lại quy mô khổng lồ của thành phố quái vật, khuôn mặt nàng tối sầm lại. Nàng thậm chí không thể tưởng tượng làm thế nào để họ có thể xuyên thủng bức tường khổng lồ đó và đẩy lùi hàng chục nghìn con quái.
"Cậu có định gia nhập Lực lượng Đồng minh không?”
Trước lời nói của Annette, Max đột nhiên thoát khỏi suy nghĩ. Nàng chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Đội Hiệp sĩ Remdragon sẽ tham gia Lực lượng, và nàng nghĩ tất nhiên rằng nàng cũng sẽ tham gia cùng họ.
Nhưng đồng thời, Max cũng biết rằng Riftan sẽ không đồng ý. Có lẽ vì vậy mà nàng vô thức tránh nghĩ về nó. Max tựa cằm lên đùi mình với vẻ mặt lo lắng.
"Tớ không biết chồng tớ… có cho phép không?”
"Tại sao cậu lại cần sự đồng ý của chồng cậu?”
Annette khịt mũi.
“Cậu quên rồi à? Cậu là pháp sư của Nornuin. Không ai có thể ép buộc cậu làm điều gì đó trái với ý muốn của cậu. Nếu cậu nói sẽ tham gia cuộc chiến với tư cách là pháp sư của Tháp Thế giới, thì ngay cả chồng cậu cũng không thể ngăn cản.”
"Nhưng chàng ấy sẽ tức giận."
Max buồn bã lẩm bẩm.
"Và tớ… tớ không muốn làm chàng buồn nữa.”
"Vậy thì, cậu có định quay lại Anatol không?"
Annette nhướng mày và hỏi. Max cứng môi. Chỉ tưởng tượng cảnh nàng rùng mình ở Lâu đài Calypse trong khi Riftan đang chiến đấu trên chiến trường thôi đã khiến dạ dày nàng đau nhói. Nàng bật ra một tiếng than van.
"Tớ, tớ không biết phải làm gì."
"Cậu có thể làm những gì cậu muốn."
Annette cau mày như thể không hài lòng.
“Cậu có muốn trở thành đại pháp sư vào một ngày nào đó và đóng một vai trò tích cực không? Nếu cứ để mắt đến người khác thì vĩnh viễn cậu cũng không làm được.”
Max đỏ mặt khi nhớ lại cuộc nói chuyện khi đang say xỉn ở quầy lễ tân ngay sau khi nàng bước chân vào Tháp Thế giới. Annette thêm vào một cách chế giễu.
“Đừng hèn nhát và hãy nói cho chồng cậu biết cậu muốn gì. Nếu điều đó dẫn đến một cuộc tranh cãi, thì cậu phải chiến đấu với nó. Hầu hết các cặp vợ chồng dành cả cuộc đời của họ để tranh cãi đấy.”
"Tớ không muốn dành cả đời để tranh cãi."
“Cậu đã từng chiến đấu vì một điều như vậy, phải không?”
Annette trêu chọc nói. Max, người đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy, ngay lập tức rũ vai xuống như thể cạn kiệt năng lượng. Ý nghĩ phải vật lộn với Riftan khiến nàng chán nản. Max lầm bầm khi vùi mặt vào lòng mình.
"Giờ tớ phải nghĩ về nó."
Ngày hôm sau, sau khi xóa sạch dấu vết của họ, họ lên đường đi về phía Tây Nam. Họ cưỡi ngựa dọc theo bức tường đá nửa ngày, rồi một thung lũng núi quanh co xuất hiện, và khi họ đi qua giữa các thung lũng, những ngọn đồi phủ tuyết trắng hiện ra trước mắt họ một lần nữa.
Nhờ trận bão tuyết hoành hành một thời gian, nên hành trình diễn ra khá suôn sẻ, nhưng gương mặt của các hiệp sĩ dần tối sầm lại. Cuối cùng, thức ăn cho bầy ngựa cũng đã chạm đáy. Ruth, người đang thi triển phép thuật phục hồi lên những con ngựa đang rũ rượi, thở dài thườn thượt.
“Có một giới hạn để bổ sung sức chịu đựng bằng phép thuật. Nó sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“Chúng ta còn phải đi bao xa nữa để đến Lâu đài Ethlyne?"
Kuahel bình tĩnh trả lời câu hỏi của Riftan.
"Chúng ta sẽ mất năm ngày ngay cả khi đi nhanh nhất có thể.”
"Tôi hy vọng đội tiếp tế sẽ đến trong vòng hai ngày."
Riftan nghiến răng nói. Tuy nhiên, trái với dự đoán của họ, họ đã không gặp bất kỳ đội quân tiếp tế nào cho đến khi họ đến được hẻm núi. Cuối cùng, những con ngựa kéo xe hàng đổ sụp xuống như bong bóng. Các pháp sư hoảng loạn và dùng phép phục hồi, nhưng bầy ngựa vẫn không nhúc nhích. Max ngước nhìn Riftan với vẻ phân vân.
"Làm sao bây giờ?"
“Bỏ đi những vật dụng không cần thiết và chỉ chất thức ăn và than đá lên yên ngựa. Hãy bỏ lại cả những toa xe.”
Trước những lời của Riftan, Kuahel lắc đầu.
"Nếu cứ tăng gánh nặng cho những con ngựa còn lại thì chúng cũng sẽ gục ngã."
"Nhưng chúng ta không thể vứt bỏ thức ăn."
Riftan nói một cách chắc chắn và nhảy khỏi lưng Talon.
“Đặt những hành lý còn lại lên ngựa, còn chúng ta đi bộ. Chúng ta sẽ có thể gặp đội tiếp tế sớm thôi. Chỉ cần chịu đựng cho đến lúc đó.”
Kuahel nhìn bầy ngựa như thể đang suy nghĩ, sau đó gật đầu. Họ nhanh chóng xuống ngựa và chất đồ lên yên. Tất cả những thứ không cần thiết đều phải được vứt bỏ. Xe ngựa và thùng rỗng có thể được chẻ ra và dùng làm củi đốt, nhưng không có cách nào để mang chúng đi.
Chỉ với thức ăn, than đá và túi ngủ, họ bắt đầu đi bộ dọc theo hẻm núi hẹp. Gió không ngừng thổi qua thung lũng, và trời từ từ đổ tuyết. Nàng nhìn lên bầu trời với đôi mắt u ám. Sau một vài ngày nắng đẹp, có vẻ như thời tiết khủng khiếp sẽ bắt đầu trở lại.
"Mọi người hãy sẵn sàng chiến đấu!"
Vào lúc đó. Riftan rút kiếm ra và hét lên. Max kéo dây cương và vội vàng lùi lại. Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, cả một vùng trở nên mờ mịt. Và trong màn tuyết trắng xóa như có sương mù, một bóng đen lờ mờ hiện ra.
Max mở to mắt. Một con quái vật khổng lồ cao khoảng 10 kvet (3m) đang đi ra khỏi thung lũng.
“Fenrir! Hãy mở lá chắn!”
Đồng thời với tiếng hét của Riftan, Max tạo một lá chắn trước mặt họ. Ngay lập tức, các Thánh Kỵ sĩ ném dây xích xung quanh cơ thể của con quái vật, và các hiệp sĩ ở hàng đầu lao vào với kiếm của họ. Tuy nhiên, Fenrir nhảy lên khối đá với tốc độ đáng kinh ngạc, né được đòn tấn công của họ.
Không chịu nổi sức nặng của con quái vật khổng lồ, phần nhô ra từ một góc của khối đá rơi xuống đầu họ. Để tránh cú rơi, con thú chạy về phía khoảng trống nơi các hiệp sĩ đang chạy tán ra. Ngay khi Riftan chuẩn bị vung kiếm vào cơ thể to lớn đó, một tia sét từ trên trời giáng xuống và trúng vào cơ thể của con quái vật.
Max mở to mắt. Với một tiếng nổ, con sói gục xuống mặt đất, và cơn gió ngừng lại. Khi cơn bão tuyết nguôi ngoay, nàng có thể thấy rằng thứ xuyên qua cơ thể con quái vật không phải là sấm sét, mà là một cây thương dài bằng vàng.
Max chớp mắt ngơ ngác, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Sau đó, nàng thấy các hiệp sĩ đang đứng thành hàng trên hẻm núi. Họ mặc những surcoat màu tím bên ngoài áo giáp sẫm màu, và những lá cờ thêu hình gia huy của một con sư tử đỏ bay phấp phới trên đầu họ.
Đó là một huy hiệu khá quen thuộc từ đâu đó. Trong khi nàng nhìn chằm chằm vào nó, vị hiệp sĩ mặc áo giáp đen, người đã đứng trên tảng đá, nâng tấm che mặt của mình và hét lên bằng một giọng vui tươi không ngờ.
"Xin chào, các bạn. Có vẻ như chúng tôi đến không quá muộn."