Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 314: Chương 314




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Riftan đỏ bừng mặt. Chàng nghiến răng khi dựa mặt mình vào gương mặt nàng.

"Nàng đã nói xong chưa?"

Max không chịu thua mà nhìn chàng chằm chằm.

“Ồ, em vẫn chưa xong đâu! Chàng là… người cứng đầu nhất trên thế giới này!”

"Ta cứng đầu?"

Miệng chàng há to. Riftan nhìn xuống chàng như thể không tin được những gì mình đã nghe, và cao giọng.

“Nàng vừa gọi ta cứng đầu? Nàng với ta sao?”

"Đúng đấy! Em bảo chàng rất cứng đầu! Có vấn đề gì nào?"

Khuôn mặt của Riftan nhăn lại dữ dội trước ánh mắt thách thức của nàng. Chàng bùng nổ tính khí nóng nảy của mình.

“Thật là nực cười! Ai mới là người cứng đầu cứng cổ chứ! Ta đã bao giờ thành công, dù chỉ một lần, trong việc phá vỡ sự bướng bỉnh của nàng chưa?”

Max tạm dừng. Ngẫm lại, thật điên rồ khi nghĩ rằng nàng đã luôn làm những gì mình muốn, dù chàng có phản đối hay không. Nhưng nàng không thể chỉ thừa nhận sự thật đó. Nàng hét lên phản đối.

“Này, chàng cũng bướng bỉnh như vậy đấy! Chàng luôn… từ chối sự giúp đỡ của em. Mỗi khi em nói em muốn làm điều gì đó cho chàng, chàng lại tỏ vẻ khó chịu, và bảo chàng không cần. Lúc trước… em đã nghĩ rằng việc chàng từ chối là điều khó tránh khỏi vì khả năng thấp kém của em. Dù sao thì, có rất nhiều người tài năng ở bên cạnh chàng. Nhưng bây giờ em là pháp sư chính thức! Vậy mà chàng cũng không thừa nhận em chút nào!”


"Điều đó không đúng!"

Riftan đáp lại một cách gay gắt.

“Nếu không thừa nhận nàng là một pháp sư, thì ngay từ đầu nàng đã không được phép đến vùng đất đáng nguyền rủa này! Nàng có biết ta đã khó khăn thế nào, khi nhìn nàng run rẩy ở nơi giá lạnh này, nhét vào bụng những thứ khó có thể gọi là thức ăn và nằm ngủ giữa những tảng đá trơ trọi không? Bụng ta thắt lại, nhưng ta vẫn cố chịu đựng. Ta đã cố gắng hết sức để không can thiệp vào khi nhìn thấy nàng làm việc cả ngày như một nô lệ.”

Những sợi gân nổi lên ở phần gáy dày dặn của chàng. Riftan nhấn mạnh từng từ một.

“Ta chỉ muốn vợ ta bớt gian khổ một chút. Ta chỉ muốn nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt! Theo nàng thì đó là một sai lầm lớn sao?”

“Em, em không muốn chỉ có một mình ở nơi an toàn. Em không muốn thoải mái một mình! Chàng không biết rằng em nghĩ đến chàng còn nhiều hơn là chàng nghĩ đến em sao? Em thậm chí không biết chồng mình đang phải trải qua những gì… Làm, làm sao mà em có thể rời khỏi nơi này một mình được!”

Giọng nàng vang vọng trong không trung. Biểu cảm của Riftan thay đổi một cách khó hiểu. Chàng không thể hiểu được trong thực tế lại có người lo lắng cho chàng như vậy. Đột nhiên, nàng nhận ra rằng đó có thể là vấn đề cơ bản.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, Riftan đã sống tự lập mà không có sự bảo vệ của bất kỳ ai. Không có ai giữ hay bảo vệ chàng cả. Dù không biết gì về thế giới, nhưng nàng có thể dễ dàng đoán được cách người ta đối xử với những đứa trẻ mồ côi mang dòng máu ngoại lai.

Sau khi trưởng thành đến một thời điểm nào đó, chàng sẽ không cần đến sự bảo vệ hoặc chăm sóc của ai đó nữa. Đối với chàng, việc ai đó xem chàng như một đối tượng như vậy có thể là một điều khó mà tưởng tượng.

Riftan không hiểu nàng quan tâm đến chàng như thế nào, và cách nàng lo lắng đến cuộc sống, sức khỏe và hạnh phúc của chàng. Những suy nghĩ đó chiếm trọn lấy tinh thần chiến đấu của nàng. Max lẩm bẩm bằng một giọng khàn.

“Bởi vì chàng không quay lại… Chàng, chàng có biết em đã lo sợ thế nào không?”

“Ta đã có thể sống sót trong hành trình nguy hiểm hơn thế này. Nàng không biết rằng việc lo lắng như vậy là một sự sỉ nhục đối với một hiệp sĩ sao?"

Khi chàng lẩm bẩm với một cái cau mày trên trán như thế chàng không thể thực sự hiểu được, cơn giận vốn đã nguôi ngoay lập tức khiến nàng ngẩng đầu lên một lần nữa. Khi nàng cố phản bác chàng trong cơn thịnh nộ, nàng nghe thấy tiếng ho từ đâu đó. Max xoay đầu. Ruth đang nhìn họ với vẻ mệt mỏi.


“Tôi thực sự rất xấu hổ, vậy hai người có thể hoãn lại vòng đấu thứ hai không? Mọi người ở tận hang động đều có thể nghe thấy đấy.”

(Anh ơi anh làm ơn xuất hiện đúng thời điểm dùm em cái. 2 vợ chồng đang gây cấn mà )

Sau đó, Max mới nhận ra rằng nàng đã hét bằng tông giọng cá voi, và mặt của nàng ửng đỏ. Khuôn mặt nàng nóng bừng vì xấu hổ, nhưng nàng giả vờ mình ổn, rồi đẩy Riftan ra và nhặt chiếc nồi mình đã đánh rơi trên mặt đất. Sau đó nàng vội vã múc tuyết và rời đi như thể chạy trốn.

May mắn thay, Yulysion đã tỉnh lại trước khi trời tối. Cậu ta giật mình nhìn Max và Ruth, rồi nhanh chóng đứng dậy.

“Hãy nằm thêm nữa đi. Cậu đã đổ rất nhiều máu, vì vậy cậu sẽ không còn sức lực đâu.”

Ruth khuyên ngăn cậu ta, nhưng cậu ta ngoan cố ngồi dậy. Có một chút ửng đỏ trên khuôn mặt nhợt nhạt như thạch cao của cậu ta.

“Trông tôi thật thảm hại. Xin lỗi vì những rắc rối."

Khi cậu ta thì thầm, Riftan, người đang đặt túi ngủ của mình lên mặt đất, nói thẳng thừng.

“Khi trận chiến bắt đầu, cậu đã gặp rắc rối vì có quá nhiều máu trên đầu cậu. Ta đã cảnh báo rằng cậu cũng phải chú ý đến phòng thủ.”

"Thay vào đó, tôi đã giết nhiều Lamia!"

"Vậy tại sao lại để bị thương?"

Yulysion nhún vai.


“Tôi thật sự rất xấu hổ.”

“Cậu đói không? Ta đã nấu cháo, cậu có muốn ăn không?”

Max nở một nụ cười an ủi và bày cho cậu ta một bát cháo lúa mạch ấm nóng. Yulysion nhìn nàng với ánh mắt ngại ngùng, sau đó nhận lấy nó và bắt đầu ăn một cách vội vàng.

Việc họ đã nhịn đói bấy lâu nay dường như rất đúng. Cậu ta húp hết bát cháo trong chốc lát và uống hết nước trà được pha với dược liệu.

"Cậu ta có cảm giác thèm ăn, vì vậy người không cần phải lo lắng."

Ruth nhìn cảnh tượng rồi lẩm bẩm như thể an tâm, và nằm bẹp trên chiếc giường trải sẵn bên đống lửa. Các Thánh Kỵ sĩ trở về sau khi xử lý xác chết của những con quái vật, và mỗi người kê một chiếc giường gần lối vào hang động, và Max đặt một chiếc túi ngủ bên cạnh Sidina, người vẫn chưa tỉnh lại. Sau đó Riftan kéo nàng đến chỗ bên cạnh chàng.

"Nàng nằm ở đây."

Max lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó yên lặng nằm xuống nơi chàng đã chỉ. Nàng cảm thấy khó chịu vì cuộc cãi vã trước đó, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn chia tay với chàng.

Max quay lưng lại với chàng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng chập chờn trên trần hang. Riftan cởi bỏ áo giáp và dựa sát vào lưng nàng. Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể như thép của chàng xuyên qua lớp chăn dày. Đột nhiên nước mắt trào ra. Nàng nhắm mắt lại như để kìm nén niềm khao khát đối với chàng.

Sidina đã không tỉnh dậy cho đến hừng đông. Cậu ấy nhìn xung quanh với vẻ hoang mang, sau đó thấy Max và Calto đang nhìn xuống cậu ấy với ánh mắt lo lắng, và hét lớn.

“Tớ sống rồi!”

Max thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng kinh ngạc. Mặc dù Sidina bị suy yếu về thể chất nhưng có vẻ như tinh thần cậu ấy vẫn ổn. Cậu ấy bắt đầu kể về trải nghiệm của mình khi ăn cơm lúa mạch.

“Max, cậu không thể tưởng tượng tớ đã trải qua một cuộc phiêu lưu như thế nào đâu. Cậu có biết cảm giác khi bị Lamia cắn không? Nhìn này. Cậu có thấy vết thương này không? Những chiếc răng dài đâm xuyên vào gáy tớ! Và tớ có thể cảm nhận rất rõ ràng chất độc lạnh lẽo lan tỏa bên trong cơ thể mình, và từ đó, sự thèm ăn và bản năng hủy diệt của tớ bùng lên! Đó là cảm giác khi trở thành một con quái vật sao? Khi trở lại Tháp Thế giới, tớ muốn nghiên cứu sâu hơn về bản chất của quái vật!”

"Cậu làm ơn nói nhỏ lại nào.”


Max chú ý đến các thánh kỵ sĩ đang đóng hành lý của họ. Có vẻ như Sidina vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mê sảng. Sau khi nói lảm nhảm những từ khó hiểu, cậu ấy lại rũ xuống và chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Khi biết rõ rằng Sidina không thể đi một mình, Hebaron đã để cậu ấy ngồi chung yên ngựa với mình. Mặt khác, Yulysion, người đã hoàn toàn lấy lại năng lượng với khả năng phục hồi phi thường, tự mình ngồi trên chiến mã của mình mà không cần sự trợ giúp của người khác. Vào thời điểm đó, vị thánh kỵ sĩ đã bất tỉnh cũng đã lấy lại sức, vì vậy họ có thể đi thẳng đến khu tàn tích.

Đó là điều rất may mắn. Họ không có thời gian để lãng phí dù chỉ một ngày. Không có đủ thức ăn là một vấn đề lớn, nhưng vấn đề lớn nhất là thực tế bây giờ thức ăn không còn bao nhiêu cả. Khi bầy ngựa đói khát, chúng sẽ không thể đi xa hơn, và những người còn lại của đội thám hiểm sẽ bị mắc kẹt trong vùng đất khắc nghiệt chỉ có tuyết và đá này.

Các hiệp sĩ nhận thức rõ điều đó, phi ngựa của họ một cách quyết liệt trong khi nghỉ ngơi ít nhất có thể. Có vẻ như họ cố gắng không để lộ ra ngoài, nhưng Max có thể thấy rằng họ đang rất căng thẳng. Ngay cả các pháp sư dường như cũng nhận thức được tính cấp bách nên họ không một lời phàn nàn.

“Có vẻ như số lần áp dụng phép phục hồi cho ngựa còn nhiều hơn số lần phục hồi cho con người.”

Calto, người dừng lại một chút để cho ngựa uống nước, lẩm bẩm với vẻ mặt mệt mỏi. Ông ta đã áp dụng phép chữa trị cho hơn mười con ngựa như thể búng ngón tay, nhưng ông ta không thể làm gì được với cơn mệt mỏi của mình. Ruth thở dài thườn thượt khi sử dụng phép chữa trị cho ông ta.

“Không phải con đã nói với chú rằng đừng đi theo con sao? Chú phải nghĩ về tuổi của mình.”

Đôi mắt của Calto mở to như thể ông ta không còn sức lực để sử dụng thêm bất kỳ bạo lực nào nữa.

Khi bầy ngựa đã uống đủ nước, họ lại phóng trên những ngọn đồi phủ đầy tuyết. Khi họ đi được nửa chặng đường, Sidina đã hồi phục đủ để tự mình cưỡi ngựa. Họ đã có thể đến được khu tàn tích trước khi hết thức ăn sau chuyến cưỡi ngựa đường dài.

Vừa đến doanh trại, Max ngã nhào xuống ngựa. Mông, đùi và bắp chân của nàng râm ran như thể được làm bằng sắt, và khuôn mặt bị gió thổi cả ngày nóng bừng lên như bị lửa đốt.

“Nàng không sao chứ?”

Riftan hỏi thẳng thừng, đỡ nàng bằng một tay khi nàng loạng choạng. Nàng thậm chí còn không có năng lượng để giả vờ rằng mình không sao, vì vậy nàng chỉ lắc đầu. Chàng đưa dây cương cho các hiệp sĩ đã chạy ra đón họ, sau đó sải bước vào doanh trại và đặt nàng xuống bên cạnh lò lửa.

Những pháp sư khác đi sau cũng lần lượt ngã xuống sàn. Hebaron lắc đầu khi đang nhìn xuống họ.

“Việc quay về Lâu đài Ethlyne trong hôm nay là vô cùng bất hợp lý.”

Max ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn anh ta. Ý anh ta là họ sẽ rời đi trong hôm nay sao? Nàng biết tình hình rất nghiêm trọng, nhưng nàng đã không thể ăn ngủ được trong vài ngày, và nàng đã treo mình trên yên ngựa cả ngày dài. Nếu có thể, nàng chỉ muốn ở yên một chỗ trong vòng bốn ngày.