Thấy sắc mặt nàng tối sầm lại, Elliot nói để trấn an.
“Đừng quá lo lắng, vì chúng ta đã về sớm hơn dự kiến. Chỉ huy cũng sẽ trở về vào ngày mai thôi.”
Nụ cười dịu dàng của anh ta khiến Max cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cuộc điều tra thế nào? Cậu có thu hoạch gì không?”
Nevin hỏi, khuấy cái nồi đang treo trên đống lửa trại. Max kể cho anh ta nghe về lối đi bí mật kết nối nơi nhân giống của Basilisk và thành phố quái vật.
Anh ta lắng nghe nàng nói với vẻ tò mò và đưa cho nàng một bát súp nóng. Max nhận lấy và dùng bữa. Ruth, người đang rũ rượi với vẻ mặt mệt mỏi, cũng bắt đầu ăn.
Trong khi họ nghỉ ngơi, Kuahel đi vào một góc với người của mình để thảo luận điều gì đó, và Elliott thì kiểm tra tình trạng của bầy ngựa. Trong khi nàng nhìn anh ta từ xa, Ruth cúi đầu trước mặt nàng và lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Yêu tinh.
Nàng không hiểu ngay lập tức và chỉ đảo mắt. Mặt khác, Nevin dường như hiểu trong tích tắc. Anh ta nhìn Ruth với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng sớm giữ im lặng mà không do dự vì anh ta không muốn nói chuyện với kẻ phản bội, rồi tập trung khuấy súp. Max có chút ủ rũ nói.
"Xin lỗi nhưng… kỹ năng tiếng Yêu tinh của ta không tốt lắm.”
Ruth thở dài và nói một cách chậm rãi, lần này chọn một từ rất dễ hiểu.
[Các thánh kỵ sĩ dường như đang theo dõi chúng ta.]
Max ngây người nhìn anh ta, sau đó liếc nhìn Kuahel. Thánh Kỵ sĩ phản ứng ngay lập tức. Max quay đầu lần nữa, nheo mắt trước ánh mắt sắc bén bay về phía nàng. Nàng hỏi bằng tiếng Yêu tinh khá vụng về.
[Làm, làm sao mà… cậu lại nghĩ như vậy?]
[Phu nhân không để ý sao? Trong suốt cuộc điều tra, tôi… Không, thực ra, tôi đã từng cảm thấy như vậy trước đây. Các Thánh Kỵ sĩ cẩn thận không cho chúng ta hoạt động ngoài tầm ảnh hưởng của họ. Tôi luôn có cảm giác như họ quan sát từng bước di chuyển của các pháp sư.]
[Cho dù là như vậy thì cũng không có gì lạ.]
Nevin can thiệp đột ngột như thể anh ta không thể giữ được cái miệng ngứa ngáy của mình nữa.
[Chúng ta đang hợp tác vì sự cần thiết, nhưng Giáo hội và Tháp Thế giới như nước với dầu vậy (nghĩa là không hợp nhau). Giáo hội không muốn chúng ta tiếp cận với phép thuật của pháp sư hắc ám. Đó là lẽ tự nhiên khi phải cảnh giác rằng Tháp Thế giới sẽ không động đến các loại ma thuật nguy hiểm.]
Ruth vặn lại, nhưng nó quá nhanh nên nàng gần như không thể hiểu được. Cuộc tranh cãi giữa Ruth và Nevin kết thúc khi các Thánh Kỵ sĩ tập trung trước ngọn lửa một lần nữa.
Max suy nghĩ về những lời của Ruth. Có điều gì kỳ lạ về thái độ của các thánh kỵ sĩ sao? Hầu hết các thánh kỵ sĩ đều trầm lặng đến nỗi nàng không thể đọc được bất kỳ ai trong số họ. Ngay cả khi họ có điều gì đó để che giấu như Ruth nghi ngờ, nàng cũng sẽ không thể phát hiện ra.
Max, người đang choáng váng với suy nghĩ đó, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Nàng đã leo lên xuống những ngọn núi tuyết cả ngày, và sức chịu đựng của nàng đã đạt đến giới hạn. Sau khi no nê, mí mắt nàng thêm nặng trĩu, và nàng không thể mở mắt.
Nàng xin lỗi các hiệp sĩ và nằm xuống tấm thảm được trải cảnh lò lửa. Nàng ngủ thiếp đi như sắp ngất, và hy vọng có thể nhìn thấy Riftan khi nàng mở mắt lần nữa.
Tuy nhiên, đến trưa ngày hôm sau, những người đã đi do thám thành phố vẫn chưa có dấu hiệu trở lại. Nàng lo lắng đứng ở cửa hang. Thỉnh thoảng, nàng đi lên tảng đá và nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy một bóng người ngay cả khi nàng đã rửa sạch mắt. Khi kết thúc ngày, một sự tĩnh lặng lạ thường bao trùm hang động.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu không có ai trở lại vào ngày mai?”
Nevin hỏi, phá vỡ sự im lặng nặng nề. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Kuahel Leon. Bởi vì anh ta là người có quyền quyết định câu trả lời. Kuahel nhìn ngọn lửa với đôi mắt đầy suy tư và mở miệng.
“Chúng ta không có đủ thức ăn. Chúng ta không thể mãi ở đây để đợi họ trở về.”
"Có thể đã có vấn đề. Không phải chúng ta nên đi giúp họ bây giờ sao?"
Khi Elliot phản đối gay gắt, ánh mắt bình tĩnh của Kuahel bay về phía anh ta.
"Ý cậu là đặt chúng ta vào tình thế rủi ro sao?"
"Việc đó...”
Trong một khoảnh khắc, Max cảm nhận được ánh mắt của Elliot đang nhìn mình. Nàng cắn môi. Khi Elliot không thể dồn ép Kuahel thêm nữa và lại chìm vào im lặng, nàng không thể chịu đựng được nữa và bật dậy rồi đi vào chuồng ngựa.
Những con ngựa đang rất lo sợ vì chúng đã bị nhốt trong hang động chật hẹp trong nhiều ngày. Vừa nhìn thấy, nàng đã an ủi Rem - đang run rẩy lo lắng, rồi nhìn Talon đang ngồi lặng lẽ trong góc.
Con ngựa chiến khổng lồ ngẩng cao đầu một cách trang nghiêm. Max thận trọng đến gần Talon. Con ngựa đứng yên khi nàng vuốt ve cổ nó. Một nụ cười phát ra trước thái độ tử tế của con ngựa. Rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười ấy tắt lịm. Nàng chìm trong suy nghĩ.
Ngày hôm sau, đội trinh thám không quay lại. Bây giờ Kuahel, Nevin và Elliott bắt đầu thảo luận một cách nghiêm túc về những việc phải làm. Thức ăn mà đội trinh thám mang theo chắc đã hết sạch. Tuy nhiên, vì họ vẫn chưa trở về, không thể phủ nhận rằng họ đã xảy ra chuyện.
"Vấn đề nghiêm trọng hơn rất nhiều."
Kuahel nói với một giọng nghiêm túc.
“Nếu họ bị phát hiện, không chỉ chúng ta, mà những người đang ở lại khu tàn tích cũng sẽ gặp nguy. Chúng ta phải nhanh chóng trở về.”
"Ngài định bỏ những người còn lại sao?"
Nevin thốt lên với một giọng kích động.
"Tuyệt đối không được! Điều gì sẽ xảy ra nếu họ trốn thoát được? Nếu chúng ta rời đi mà không đợi họ trở về, những người còn lại rất có thể sẽ chết đói!”
"Nếu cậu ở đây lâu hơn, cậu cũng sẽ chết đói."
Kuahel giễu cợt phản bác.
“Nếu thực sự lo lắng, chúng ta sẽ giấu ngựa và thức ăn ở đây trong trường hợp họ quay trở lại. Nhưng tôi không thể dành thêm thời gian ở nơi này. Nếu không, chúng ta sẽ không thể quay trở về.”
Khi Nevin cố gắng bác bỏ điều đó, Kuahel lạnh lùng nói thêm.
“Đừng nghĩ rằng tôi chỉ coi trọng mạng sống của chính mình. Số phận của lục địa phía Tây đang bị đe dọa trong cuộc điều tra này. Chúng ta không thể đặt mạng sống của hàng chục nghìn người vào nguy hiểm vì bảy con người.”
Một sự im lặng nặng nề ập xuống họ. Kuahel, người đang quan sát từng khuôn mặt, nói thêm một cách kiên quyết.
“Hai ngày đã trôi qua kể từ ngày hẹn. Nếu trưa mai họ không trở về, tôi sẽ rời đi ngay, không chậm trễ.”
Khuôn mặt của Elliot nhăn lại. Nhưng anh ta giữ im lặng và không phản đối. Max có thể chắc chắn rằng anh ta sẽ đến hỗ trợ Riftan một mình, nếu không có nàng ở đây. Max nhìn đống lửa với gương mặt tái nhợt, đứng dậy không nói lời nào rồi chui vào trong túi ngủ.
Và khi bình minh đến, nàng thận trọng đứng dậy. Các hiệp sĩ đều nằm nghỉ bên đống lửa, và vẫn bất động. Tất cả họ dường như đều đang chìm trong giấc ngủ say. Tuy nhiên, họ rất nhạy cảm, nên nếu nàng có chút biểu hiện đáng ngờ, họ sẽ nhận ra ngay.
Nàng lẻn vào chuồng, giả vờ đi vệ sinh. Sau đó nàng thận trọng đến gần Talon và đặt yên ngựa lên lưng nó. Nàng có thể thấy Rem đang ngoáy mũi như thế để phản đối. Nàng giả vờ không để ý, và nhẹ nhàng kéo Talon ra cửa sau dùng để vứt phần ngựa.
Bên ngoài hang là một túi thức ăn đã được giấu vào ngày hôm trước. Nó đã được Kuahel sắp xếp để lại cho những người chưa quay về. Nàng xếp từng cái một lên yên và cố định chúng bằng dây thừng. Và khi nàng chuẩn bị lên ngựa, có ai đó đã nắm lấy vai nàng. Max giật mình nhảy cẫng lên.
"Tôi đã nghĩ đúng rồi."
Ruth trừng mắt nhìn nàng với một khuôn mặt đanh lại.
"Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà!"
Max kinh ngạc và che miệng anh ta. Ruth cau mày rũ bỏ tay của nàng.
"Tôi chắc là người cũng biết, rằng phu nhân thật điên rồ!" =]]]]]
“Này, nhỏ tiếng thôi!”
Nàng nói, nhìn vào hang động với ánh mắt lo sợ. Ruth lần lượt nhìn nàng và Talon với đôi mắt đầy áp lực. Max nói với một giọng điệu tươi tắn.
“Làm, làm thế nào… mà cậu biết?"
“Tôi có thể không biết sao? Người đã không nói một lời nào cả buổi tối. Khi tôi thấy điều đó, tôi đã nghĩ sẽ có chuyện xảy đến.”
Anh ta gõ ngón tay như con chim gõ kiến và thở dài.
“Người đang nghĩ cái quái gì vậy? Người sẽ tấn công thành phố quái vật một mình sao?”
“Ta, ta có thể liều lĩnh… Nhưng ta không ngốc vậy!"
Max đáp lại với một giọng nghẹt thở.
“Ta định trốn gần lâu dài và tìm kiếm cẩn thận nhất có thể. Nếu, nếu sử dụng phép thuật tìm kiếm, ta sẽ có thể tìm thấy Riftan."
"Người sẽ làm gì khi phát hiện ra?"
Max cứng vai trước giọng nói lạnh lùng đột ngột. Nàng quay đầu lại và thấy Kuahel Leon đang dựa lưng vào một tảng đá. Anh ta chậm rãi tiến lại gần và nói.
“Các pháp sư đi do thám thành phố giỏi hơn người. Nói về Riftan Calypse, cậu ta là một hiệp sĩ dày dặn kinh nghiệm, người đã trải qua tất cả mọi gian nan trong cả cuộc đời. Phu nhân đang nói rằng người có thể giải quyết một tình huống mà ngay cả những người như vậy cũng không thể xử lý?"
"Tôi cũng biết… tôi không thể làm gì nhiều về việc đó!”
Max bướng bỉnh nâng cằm lên.
“Nhưng, nhưng ít nhất tôi có thể xem tình hình và đưa họ thức ăn! Chắc giờ họ đã cạn kiệt thực phẩm rồi.”
“Chỉ mất khoảng một ngày để đến Thành phố Quái vật và trở về đây. Nếu họ có thể tự mình thoát ra khỏi nơi đó, họ có thể tồn tại mà không cần thức ăn trong một ngày hoặc lâu hơn. Họ sẽ không chết dù nhịn đói hai ba ngày.”
Kuahel lạnh lùng nói.
"Nếu họ không thể trốn thoát, dù người có đi cũng sẽ vô ích."
“Quả thật ngài là một người không có máu và nước mắt!” (So true)
Max nhìn anh ta bằng ánh mắt tuyệt vọng rồi bùng lên cơn giận dữ.
“Ngài, ngài không biết sao? Tôi, tôi, tôi không thể bỏ lại chồng mình ở một nơi như thế này! Tôi phải làm, bất cứ điều gì tôi có thể làm!”
“Phu nhân không thể làm gì được. Người chỉ đang tự chuốc lấy nguy hiểm thôi.”
Nàng đỏ mặt. Hơi nóng đã bốc lên đến đỉnh đầu, và nàng không còn cảm giác được cái lạnh thấu xương nữa.
"Được rồi, tại sao ngài lại quan tâm đến điều đó?"
Nàng thốt lên một cách dữ dội.
“Ngay cả khi bảy người chết… cũng không quan trọng, thì việc tám người mất mạng thì có vấn đề gì chứ.”
Bất chấp những lời chỉ trích dữ dội, Kuahel vẫn không chớp mắt. Max nắm chặt dây cương của Talon và nói một cách bướng bỉnh.
“Nhiệm vụ của tôi là hợp tác để tìm ra căn cứ của lũ quái ở Cao nguyên Pamela. Tôi đã hoàn thành công việc của tôi! Từ giờ tôi có làm gì thì cũng tùy tôi quyết định. Và tôi… tôi sẽ đến nơi của chồng tôi!”
"Nếu người nói như vậy, thì tôi cũng không thể làm gì được."
Kuahel nhìn nàng một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh nói. Max nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó thả lỏng đôi vai mình.
Đột nhiên, một bàn tay lớn vươn ra và che đi khuôn mặt của nàng. Ngay khi nàng định rũ bỏ nó, một tia sáng trắng lóe lên trước mặt nàng. Max cảm thấy sức mạnh đang rút ra từ cơ thể mình.
Khi nàng loạng choạng và ngồi phịch xuống sàn, Kuahel nhanh chóng đỡ lưng nàng. (ù ui cái khúc này ông Riftan mà thấy chắc Kuahel gãy tay quá =]]]]). Max ngước nhìn anh ta mà không thể tin được. Khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, và đôi mắt xanh lục của anh ta ánh lên một tia sáng không rõ ràng.
Anh ta đưa tay lên và che mắt nàng. Và Max dần chìm vào trong bóng tối.