Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Phu nhân có thể đặt một lá chắn ở bên này không?"
Kuahel nói và chỉ vào một bên của tảng đá khi mở hành lý và trải một tấm thảm để ngăn cái lạnh trên mặt đất. Max loạng choạng và dựng một khiên chắn gió ở nơi anh ta đã nói. Cuối cùng, nàng mất hết sức lực và mềm nhũn ra.
Anh ta lấy tấm vải dùng để gói hành lý và làm một mái che nhỏ trên đầu để tránh tuyết rồi đốt lửa. Max gần như không thể mở mắt.
Họ thậm chí còn không mang theo củi, nàng tự hỏi anh ta đã tạo lửa bằng cách nào. Nàng nhìn chằm chằm vào nó từ xa.
"Cái gì vậy?"
“Lông của Tử xà. Chúng chất đống ở một bên của hang động, vì vậy tôi đã mang theo một ít.”
Nàng nhìn ngơ ngác, anh ta lấy chúng từ khi nào chứ? Anh ta nhặt một vài viên đá và đặt chúng trên đống lửa để giữ cho những chiếc lông không bị cuốn theo gió.
“Tôi nghe nói rằng lông của Basilisk không tàn đi sau khi bắt lửa, vì vậy chúng được coi là nhiên liệu đắt tiền ở Balto. Tôi chợt nhớ ra và nhặt chúng, nhưng tôi nghĩ chúng khá hiệu quả đấy.”
Max chớp chớp mắt, khẽ nhếch mép cười khi nghĩ đến việc làm thế nào anh ta có thể nhét những chiếc lông vũ vào chiếc túi của mình. Anh ta nhìn nàng như thể không hiểu nổi. Có vẻ kỳ lạ khi đột nhiên một người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất trông như thể sắp chết, lại cười khúc khích. Nàng lắc đầu ra hiệu rằng không có gì.
“Tôi, tôi muốn ăn… thứ gì đó.”
"Tôi sẽ lấy tuyết.”
Kuahel cầm bình đựng và đi ra phía sau khiên chắn gió mà nàng đã dựng. Trong khi chuẩn bị nước để uống, Max lấy đồ ăn khẩn cấp từ trong túi xách của mình. Bên trong chiếc túi có hai lát thịt bò khô, nửa ổ bánh mì và một lát phô mai. Khi nàng lo lắng nhìn vài mẫu thức ăn, Kuahel ném một chiếc túi da trước mặt nàng.
"Còn ít thịt xông khói và rượu trong đó."
Max do dự rồi lấy thức ăn từ bên trong ra. Sau đó, nàng dùng dao cắt đồ ăn đông lạnh thành từng miếng nhỏ, cho chúng vào nước sôi và làm món hầm đơn giản.
Khi đã có chút đồ ăn, họ ngồi đốt lửa trại và lắp đầy bao tử. Xung quanh trở nên tối tăm và gió dần thổi mạnh hơn. Nàng nhìn xuống ngọn núi đá hoang vắng đen kịt với đôi mắt lo lắng.
Nó khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian khi nàng và Riftan bị cô lập trong hang động. Lúc đó, nàng hầu như không cảm thấy sợ. Nàng thậm chí còn cảm nhận được niềm vui nhỏ khi được ở một mình với chàng, không phải sao?
Nhưng việc phải qua đêm với người đàn ông xa lạ lạnh lùng này bắt đầu khiến nàng ngày càng khó chịu và căng thẳng. Nàng cuộn mình trong chiếc áo choàng, ôm lấy đầu gối. Đúng lúc đó, một thứ gì đó nặng nề đáp xuống vai nàng.
“Hãy ngủ đi. Chúng ta phải rời đi vào lúc bình minh.”
Nàng nhìn xuống chiếc chăn anh ta đã đưa với vẻ mặt khó hiểu.
“Cái, cái này… là của Ngài.”
"Không phải vị hiệp sĩ kia mang hành lý của phu nhân sao?"
Anh ta lấy thêm chiếc lông vũ màu đỏ ném vào đống lửa và vô tư nói.
“Tôi không muốn người chết cóng. Nếu phu nhân xảy ra chuyện, tôi sẽ phải đối mặt với Calypse trước khi chiến đấu với lũ quái. Tôi muốn tránh rắc rối đó.”
Max đỏ mặt. Như thể anh ta đang chế nhạo tình cảm mù quáng của Riftan, nàng cảm thấy ngày càng khó chịu. Nàng lạnh lùng nói.
“Cho dù có chuyện xảy ra, Riftan cũng sẽ không đổ lỗi cho Ngài Leon.”
"Tôi không nghĩ vậy đâu."
Max vô cùng tức giận và cố gắng phản bác, nhưng bản thân nàng cũng không chắc chắn về điều đó nên đành ngậm miệng. Anh ta nhặt một hòn đá ném vào đống lửa và nói thêm một cách khô khan.
“Người đàn ông đó vô cùng phi lý mỗi khi nói đến người. Tôi không thể ngờ rằng Riftan Calypse lại là một người bị ám ảnh bởi một vài chuyện như vậy.”
Max nheo mắt trước giọng điệu kỳ lạ của anh ta.
"Ý ngài… là sao?”
"Nó nghĩa là như vậy."
Anh ta dựa lưng vào tường và duỗi thẳng một chân ra. Anh ta trông giống như một con mèo đang nằm thư giãn trước lò sưởi. Thánh kỵ sĩ làm ẩm môi bằng một chút rượu trong chiếc ly nhỏ rồi nói một cách thờ ơ.
“Người đàn ông đó là một con quái vật. Một con quái vật cô độc mà không ai có thể hiểu được… Tôi đã luôn nghĩ như vậy đấy.”
“Sao, sao ngài có thể nói những lời cay nghiệt như vậy...!"
Max nhảy cẫng lên và suýt làm hỏng mái nhà. Nàng lại cúi xuống. Sau đó nàng nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ và nói một cách lạnh lùng.
“Được rồi, ngài không biết gì về Riftan cả! Rất nhiều người xung quanh... yêu mến chàng. Riftan là một hiệp sĩ danh dự… Chàng đã làm rất nhiều điều tốt cho mọi người. Những lời nói của ngài thật bất công và không thể chấp nhận được.”
“Ai ở xung quanh Calypse và anh ta đã làm gì không quan trọng. Tôi đang nói về bản chất của người đó.”
Anh ta trả lời một cách mỉa mai, sau đó nới lỏng thanh kiếm của mình và đặt nó sang một bên. Thái độ của anh ta như thể anh ta thực sự không quan tâm xem người bên cạnh mình có kích động hay không. Max nhìn anh ta với ánh mắt phẫn nộ và nói với một giọng bình tĩnh hơn.
“Tôi không hiểu tại sao ngài lại có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy. Riftan… không phải là một con quái vật. Chàng… chỉ là một con người thôi.”
Riftan mà nàng biết là một người mong manh, dễ bị tổn thương đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ đó. Nhưng dường như anh ta đang nhìn ở một khía cạnh hoàn toàn khác. Nàng đột nhiên tự hỏi làm thế nào anh ta lại nảy ra một ý tưởng như vậy.
“Hai, hai người… không phải là đồng đội đã cùng nhau chiến đấu trong Trận Chinh phục Rồng sao? Tôi nghe nói Riftan đã làm xuất sắc trong trận chiến đó.”
"Đúng vậy. Cậu ta đã đóng một vai trò mang tính quyết định.”
Anh ta từ tốn đồng ý. Max nghiêm nghị hỏi lại.
“Nhưng tại sao ngài lại nói về chàng... ngài nghĩ việc đó tệ đến vậy sao?"
Anh ta không trả lời ngay. Kuahel chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa rực cháy, từ từ mở miệng.
“Bởi vì cậu ta có một tư duy rất dị chất. Calypse là một người có nhiều ý tưởng phi thường, và tệ nhất là những ý tưởng dị giáo.”
Nàng không hiểu anh ta đang nói gì và nhăn mày lại. Kuahel ném một chiếc lông vũ khác vào ngọn lửa và tiếp tục nói thẳng thừng.
“Khi trận diệt rồng đi đến hồi kết thúc, nhiều người đã mất tinh thần chiến đấu và bỏ trốn. Chúng tôi đã lên một kế hoạch tỉ mỉ, nhưng khả năng thành công rất thấp, và hầu hết quân Đồng minh đều có điềm báo về cái chết. Ngay cả những người không từ bỏ hy vọng cũng không thể chịu được nỗi sợ và căng thẳng tột độ, gây ra hoang mang, và các hiệp sĩ bậc cao phải vất vả khống chế đại quân. Giữa sự hỗn loạn và áp lực tinh thần như vậy, người đàn ông đó…”
Anh ta dừng lại một lúc. Kuahel, người đã chăm chú nhìn vào bóng tối như thể đang chọn những lời cho phù hợp, cuối cùng cũng nói.
"Người đàn ông đó lại bình tĩnh nhìn vào trái tim của con quái vật."
"Ý ngài… ý ngài là sao?”
"Nó đúng theo nghĩa đen."
Anh ta lặp lại điều tương tự. Max nhìn anh ta để yêu cầu một lời giải thích. Kuahel có vẻ hơi khó chịu bởi hàng loạt câu hỏi liên tục, chậm rãi giải thích.
“Trong một tình huống mà mọi người đều tuyệt vọng để có thể hạ quyết tâm, Calypse đã cố gắng nhìn mọi thứ từ góc nhìn của một con quái vật, như thể cậu ta đang chơi cờ. Secto nghĩ gì… muốn gì… Một con quái vật toàn năng nhìn con người như thế nào… Tại sao nó không có bất kỳ hành động nào chống lại những con người đang lãng vãng ở vùng đất của nó? Cậu ta đã cố nhìn thấu vào đầu của con rồng.”
Đôi mắt lạnh lùng của Kuahel bay về phía nàng.
“Và Calypse đã đoán đúng ý đồ Secto. Nếu không nhờ cậu ta, cuộc chinh phục đã thất bại thảm hại.” (mỗi lần tui đọc tới đây là tui nổi da gà)
Max bắt gặp một sự run rẩy kỳ lạ trong ánh mắt tĩnh lặng của vị linh mục. Nàng có cảm giác rằng rất nhiều sự kiện đã được ngụ ý chỉ trong vài từ đó. Tuy nhiên, xét về tính cách của vị linh mục, nàng nghĩ sẽ rất khó để nghe một lời giải thích cặn kẽ. Nàng ngập ngừng và hỏi.
“Tôi, tôi không hiểu… Vậy… tại sao ngài lại nói xấu Riftan?
"Người không biết sao?"
Anh ta cau có như một giáo viên đối với một học sinh đần độn.
“Ý tưởng cố gắng hiểu được tâm trí của một con quái vật không phải là ý tưởng của một người bình thường. Ngay cả khi cậu ta đã làm điều đó thật hoàn hảo. Tóm lại, Calypse là một người có thể suy nghĩ theo quan điểm của một con quái vật.”
Có một chút bối rối trong giọng nói của anh ta. Max nhanh chóng phản đối.
“Không phải ngài đang nói quá sao? Ngài đang suy nghĩ… quá ác ý về chồng tôi.”
"Tôi không có ác ý với chồng của người."
Max khịt mũi.
“Ai, ai sẽ tin điều đó? Ngài… ngài đã tranh cãi về mọi thứ Riftan làm!"
Anh ta khẽ cau mày.
“Đó là do người có thành kiến thôi. Chính chồng phu nhân mới là người tranh cãi về tất cả những gì tôi làm.”
"Riftan chỉ đưa ra ý kiến hợp lý của mình."
Anh ta nheo mắt trước sự thiên vị trắng trợn của nàng. Max cau mày và đảo mắt. Sau một lúc im lặng kỳ lạ, Kuahel quay trở lại với khuôn mặt không cảm xúc và nói.
“Tôi không biết tại sao tôi phải vật lộn như thế này. Hãy đi ngủ thôi. Chúng tôi sẽ khởi hành ngay khi hừng đông.”
"Tôi định đi ngủ ngay đây." (Khúc này theo bản gốc ý là “ai nói tôi không đi ngủ chứ?”)
Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta rồi nằm quay lưng lại. Những lời Kuahel nói về Riftan cứ quay cuồng trong đầu nàng. Ý nghĩ rằng chàng có thể đang che giấu rất nhiều điều mà nàng không biết khiến nàng mất kiên nhẫn.
Nàng muốn hiểu hoàn toàn về chàng. Như là một người yêu, một vị lãnh chúa, và thậm chí là một hiệp sĩ… Nàng muốn biết mọi thứ một cách chi tiết. Nhưng chàng lại không muốn nàng đến gần hơn mức cần thiết. Khi chàng mở lòng thì nàng đã ra đi. Cho dù là cả hai không có sự lựa chọn nào khác, nàng vẫn vô cùng đau lòng trước sự thật đó.
Liệu chàng sẽ mở lòng với nàng một lần nữa không? Max rũ bỏ những suy nghĩ u ám. Họ chỉ cần thời gian mà thôi. Sau tất cả những điều này, họ sẽ có đủ thời gian để thấu hiểu nhau. Max nhìn xuống bóng lửa chập chờn trên tảng đá rồi nhắm nghiền mắt như thể cầu nguyện.
Ngày hôm sau, trước khi bình minh, họ lại lên đường. Để di chuyển theo lộ trình dự kiến ban đầu, họ phải đi vòng qua một ngọn núi, và Kuahel có vẻ hơi lo lắng vì lịch trình đã thay đổi không như ý.
Anh ta thúc giục nàng và bước đi không ngừng nghỉ. Max, người đang trải qua, ít nhất là gián tiếp, cảm giác bị quất bởi roi ngựa, sải bước một cách khó nhọc trên con đường núi hiểm trở.
Mồ hôi lấm tấm trên trán nàng dù trong cái lạnh khắc nghiệt, và cơ bắp chân của nàng như muốn vỡ ra, nhưng Kuahel không cho nàng nghỉ ngơi. Cuối cùng, Max phải cầu xin.
“Này, chúng ta… có thể nghỉ chân một lát không?"
Nàng không muốn than vãn cho dù có chết, nhưng nàng đang cảm thấy khủng hoảng rằng nàng có thể sẽ chết thật sự. Kuahel quay đầu để cẩn thận nhìn nàng, sau đó dừng lại và đi đến bên cạnh nàng.
Max thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, anh ta đặt tay lên mặt nàng, làm phép hồi phục cho nàng, và bắt nàng phải tiếp tục di chuyển. Lần đầu tiên trong đời, Max cảm thấy sự thôi thúc phải đẩy một người xuống vách đá. (đạp ổng đi chị, em tiếp chị cho =]]]])
"Tại sao người còn không đi theo tôi?"
Khi nàng đứng yên, anh ta nhìn lại và nói. Max bất lực bò xuống tảng đá.