Chương có nội dung bằng hình ảnh
Riftan dường như rất hối hận vì đã bày tỏ những cảm xúc bên trong của mình. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng và vẻ mặt u tối của chàng, nàng đã có thể biết được.
“Quái vật có thể đang ẩn náu ở đâu đó. Mọi người đừng thư giãn!"
Kuahel trầm giọng cảnh báo khi dẫn các hiệp sĩ băng qua những khối đá khổng lồ phủ đầy băng. Max đấu tranh để đưa sự tập trung của mình vào Riftan trở lại môi trường xung quanh.
Những tảng đá khổng lồ hình móc câu vươn lên sừng sững trên những ngọn đồi thoải phủ tuyết trắng. Trông nó có vẻ hơi khác thường nếu nói rằng nó bị phong hóa bởi gió. Nó cũng không giống một cấu trúc nhân tạo. Khi nàng nhìn những khối đá với đôi mắt tò mò, nàng nghe thấy giọng nói chắc chắn của Riftan.
"Đây chắc hẳn là nơi sinh sống của Basilisk."
Max ngạc nhiên nhìn chàng. Riftan nâng dây cương lên và dừng lại một lúc, rồi cẩn thận nhìn xung quanh và nói thêm.
“Basilisk xây tổ bằng cách xếp chồng những tảng đá lên nhau như thế này. Có lẽ hơi thở của chúng đã làm tan chảy những tảng đá nên chúng có hình dạng như móc như thế…”
"Bây giờ đến đó có ổn không?"
Yulysion nhìn xung quanh với đôi mắt sắc bén và hỏi. Riftan gật đầu.
“Nếu bọn Basilisk vẫn còn sống ở đây, thì hẳn đã có dấu vết của chúng. Có vẻ như chúng đã rời đi từ rất lâu rồi, vì trên mỗi khối đá đều có một lớp băng dày.”
“Được đấy.”
Kuahel thì thầm, nhìn xung quanh với ánh mắt đầy suy tư. Riftan cau mày và nhìn lại anh ta.
"Được gì chứ?"
“Hẳn phải có một cái hang ở đâu đó, nơi Basilisk đã sống. Chúng ta có thể sử dụng nó làm căn cứ.”
“Có ổn không? Có thể những con quái vật vẫn còn sót lại.”
Thánh kỵ sĩ đi theo Kuahel như một cái bóng lặng lẽ mở miệng. Khi nghe những lời đó, Yulysion nhăn mặt dữ dội. Vị thánh kỵ sĩ dám nghi ngờ sự phán xét của Riftan Calypse có vẻ bất mãn. Nhưng trước khi cậu ta có thể thốt ra sự tức giận của mình, Kuahel đã lên tiếng trước.
“Cậu có thể tin tưởng người đàn ông này khi nói đến quái vật. Không phải cậu ta là một hiệp sĩ đã vươn lên vị trí hiện tại bằng cách săn rồng sao?"
"Cảm ơn vì đã công nhận tôi."
Riftan đáp lại một cách mỉa mai, sau đó đá nhẹ vào hông Talon.
“Vậy chúng ta hãy tìm một nơi để trốn.”
Các pháp sư đi theo đội hiệp sĩ một cách miễn cưỡng khi họ liếc nhìn những tảng đá sắc nhọn với vẻ mặt hoàn toàn bất an. Max động viên Rem đang khịt mũi một cách gay gắt, và di chuyển chậm rãi qua những khối đá.
Họ phải cưỡi ngựa dọc theo con đường thật dài và ngoằn ngoèo, và họ đã có thể tìm được lối vào hang động, cao khoảng 30 kvet (khoảng 9 m) giữa những tảng đá khổng lồ
Các hiệp sĩ xuống ngựa trước, nhìn bên trong hang và ra hiệu cho các pháp sư rằng có thể vào được.
Họ cẩn thận đi theo ánh đèn của các hiệp sĩ và tiến vào hang động. Các bức tường của hang động trắng mịn như được quét vôi, và nền hang thì bằng phẳng. Nó đủ rộng rãi để chứa được mười lăm con ngựa.
Max thở phào nhẹ nhõm. Có thể tránh được tuyết và gió là một điều tốt, nhưng nàng cảm thấy an tâm bởi khung cảnh trông dễ chịu hơn nàng mong đợi.
“Thì ra tổ của Basilisk trông như thế này. Nó tốt hơn tớ nghĩ đấy!”
Sidina thốt lên khi cậu ấy nhìn quanh hang với ánh mắt tò mò. Max bước xuống từ lưng Rem, kéo hành lý và yên xuống và nhăn mày.
"Tớ không nghĩ như vậy đâu."
"Tại sao? Khi nào chúng ta mới được đến nơi sinh sống của quái vật một lần nữa chứ?”
Max lắc đầu trước thái độ vô tư của cậu ấy. Điều đáng ngạc nhiên là Sidina không hề mất đi sự lạc quan ngay cả trong hành trình đầy gian khổ này. Bụng nàng quặn lên vì kiệt sức và lo lắng, nhưng không phải trông cậu ấy quá thư thái như đang đi du thuyền sao?
Max tặc lưỡi trước sự táo bạo của bạn mình, và di chuyển hành lý của mình về phía vách hang. Sau đó, nàng đi về phía chiếc xe hàng để giúp các pháp sư thắp lò lửa.
Các hiệp sĩ làm chuồng ở cửa vào bằng ván và vải, đẩy bầy ngựa vào đó và cho chúng ăn, trong khi nàng và những người khác đốt lửa và làm tan tuyết để cung cấp nước cho ngựa. Sau đó, họ ngồi xuống trước lò lửa và dùng bữa trưa muộn với bánh mì và thịt khô.
Thật xấu hổ để có thể gọi đó là một bữa ăn, nhưng Max đói đến mức nàng có thể ăn ngay trong tích tắt. Trong khi nàng chia sẻ nửa phần rượu còn lại với Sidina, Kuahel đến gần họ sau khi nói chuyện với các thánh kỵ sĩ ở một bên của hang động.
“Tôi nghĩ ba người trong chúng ta phải ở lại để bảo vệ hành lý và ngựa. Tôi muốn có một pháp sư và hai hiệp sĩ, không biết ai sẽ là người thích hợp đây?”
Các pháp sư nhìn lên anh ta rồi trao đổi ánh mắt với nhau. Trong khi họ không thể vội vã quyết định và chỉ quan sát, Ruth, người đang ngồi trước lò để sưởi ấm, giơ tay lên.
"Tôi sẽ ở lại."
“Ruth Serbel."
Riftan, người đang đánh dấu thứ gì đó lên tấm bản đồ trải trên đùi, nhẹ nhàng gọi tên anh ta.
“Sẽ tốt hơn nếu cậu đặt tay xuống khi nói.”
Ruth càu nhàu một chút và lại hạ tay xuống. Elliott theo dõi tình hình trong im lặng và thận trọng đề nghị.
“Nếu có thể, một người nữ ở lại thì có được không? Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không thể di chuyển trên ngựa nữa, như vậy sẽ rất khó khăn về mặt thể chất.”
“Sức chịu đựng của tôi cũng giống như vậy đấy…”
Ruth không thể buông bỏ sự hối tiếc của mình và lẩm bẩm. Các pháp sư của Tháp Thế giới nhìn anh ta một cách sắc bén, sau đó quay đầu lại và bắt đầu trao đổi ý kiến.
“Như hiệp sĩ đã nói, tớ nghĩ sẽ ổn hơn nếu Sidina hoặc Maximillian ở lại.”
“Nhưng không ai trong số họ có thể thực hiện phép thuật tấn công. Nếu chỉ còn lại một người, chẳng phải người đó nên có thể sử dụng nhiều loại phép sao? Cũng có nguy cơ bị quái vật cấp cao phát hiện.”
“Kể cả việc rời khỏi nơi này cũng nguy hiểm. Chúng tôi cũng cần pháp sư tài năng để tìm kiếm thành phố quái vật.”
“Vậy chúng ta nên mang theo pháp sư hệ Đất. Họ hữu ích nhất trong việc tìm kiếm…”
Alburn, Geoffrey và Nevin trầm ngâm nhìn nhau, rồi quay sang Sidina và Max.
“Hai cậu nghĩ sao? Chúng tớ sẽ theo ý kiến của hai cậu.”
Trước câu hỏi của Alburn, Max nhìn vào biểu cảm của Riftan. Chàng mang một vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt, như thể đang suy nghĩ xem nên để nàng ở lại hay mang nàng đi. Max không thể lao về phía trước một cách vội vã và đảo mắt. Sidina đã lên tiếng trước.
“Tớ muốn tham gia đội thám hiểm. Mặc dù hơi vất vả, nhưng tớ nghĩ nó sẽ thoải mái hơn là ở một nơi như thế này và chờ đợi trong vô vọng. Tớ tự tin vào sức chịu đựng của mình.”
Cậu ấy ngước lên và giơ cánh tay. Max chìm sâu trong suy nghĩ khi nhìn xuống lò lửa, rồi đi đến kết luận và ngẩng đầu lên trong nháy mắt.
“Tớ cũng tham gia đội điều tra. Tớ chắc rằng phép thuật điều hướng của mình sẽ hữu ích.”
“Vậy một trong ba chúng ta phải ở lại.”
Geoffrey gãi đầu và nhìn Alburn và Nevin, rồi chỉ vào Nevin.
“Cậu, người bạn khiêm tốn, sẽ ở lại. Không phải sẽ rất khó khăn để leo núi với cái bụng chảy xệ đó sao.”
“Cậu nghĩ tớ sẽ từ chối nếu cậu nói vậy sao?”
Nevin khịt mũi.
“Tớ không có gì để phàn nàn. Tớ rất vui lòng chấp nhận lòng tốt của cậu.”
“Vậy thì chúng ta đã quyết định xong.”
Kuahel Leon, người đã im lặng khi họ thảo luận, vừa nói vừa mở hai tay đang khoanh trước ngực.
“Hai thánh kỵ sĩ sẽ ở lại.”
Sau đó, anh ta quay về phía Riftan một cách đầy thách thức.
“Cậu không hài lòng sao?”
Riftan nhìn Max với ánh mắt bối rối, rồi thở dài và lắc đầu. Chàng dường như không thoải mái khi để nàng ở một nơi như thế này. (làm sao mà thoải mái cho nổi =]]]])
“Không phải.”
“Tuyệt vời. Vậy mọi người hãy thu dọn hành lý thôi. Nơi đó không xa lắm, nhưng sẽ mất hai ba ngày để điều tra. Hãy đảm bảo mọi người mang thật nhiều thức ăn.”
Không để chậm trễ, Max đứng dậy và thu dọn hành lý. Túi đồ nặng như thanh thép, dù nàng chỉ mang những món cần thiết để giảm thiểu trọng lượng nhiều nhất có thể. Nàng thở hổn hển và lấy dây thừng để cột chặt hành lý quanh eo mình. Ngay sau đó. Riftan đến và lấy túi đồ của nàng.
“Nàng chỉ cần mang thực phẩm khẩn cấp thôi.”
“Nhưng đó là hành lý của em...”
Max định phản bác lại, nhưng im bặt trước đôi mắt lạnh lùng của chàng. Riftan khịt mũi.
“Chỉ leo núi thôi đã rất khó khăn rồi. Đừng cứng đầu."
Sau đó chàng quàng hành lý của nàng qua vai và sải bước ra khỏi hang. Max mím môi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, nàng cảm thấy an tâm khi biết mình không phải leo núi với thứ đó. Đúng thật là chỉ việc bắt kịp tiến độ hành quân của các hiệp sĩ bằng thể chất của nàng cũng đã đủ choáng ngợp rồi.
Với vẻ mặt ảm đạm, nàng mang theo một gói thức ăn khẩn cấp nhỏ và thảo dược rồi đi ra ngoài. Không chỉ mình nàng mà cả những pháp sư khác dường như cũng quyết định nhận sự giúp đỡ từ các hiệp sĩ. Mỗi pháp sư trông nhẹ nhàng, còn các hiệp sĩ thì mang trên lưng nhiều hành lý hơn. Nàng cười khổ khi thấy điều đó, và Kuahel ra hiệu khởi hành.
Họ bắt đầu đi bộ xuống sườn đồi phủ đầy tuyết. Max nghĩ việc nàng đã nhận được phép thuật phục hồi từ Nevin trước khi lên đường là một điều tốt, và đuổi theo những bước chân tràn đầy năng lượng của các hiệp sĩ. Việc di chuyển trên ngựa làm cạn kiệt sức mạnh thể chất một cách kinh khủng, nhưng đi bộ lại là một việc khó khăn khác không thể sánh bằng.
Nàng đi không ngừng giữa những tảng đá xanh nhạt, chú ý không để bị trượt. Đường đi càng lúc càng dốc, rồi một con đường núi gồ ghề được bao quanh bởi băng hiện ra.
"Hãy giữ cái này và đi theo ta."
Lo lắng rằng nàng có thể ngã, Riftan, người đi phía trước, đưa cho nàng một sợi dây thừng. Max do dự và nắm lấy nó. Chàng lặng lẽ kéo nàng lên phía trước. Điều này giúp Max leo núi dễ dàng hơn nhiều.
Họ đã di chuyển được khá xa, đột nhiên Kuahel, người đang dẫn đầu hàng ngũ, quay lại và ra hiệu bảo họ trốn đi. Nhưng Max, nửa kiệt sức, không nhận ra tín hiệu ngay lập tức. Riftan tóm lấy nàng và bắt nàng nằm trên một tảng đá.
Nàng ngừng thở vì sốc. Tiếng gió rít và nhịp tim đập mạnh hơn khi leo núi khiến tai nàng đau nhói. Vì lẽ đó, nàng không thể nhận biết ngay được chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân và bánh xe vang lên yếu ớt từ đằng xa. Nàng cảm thấy tim mình như đông cứng lại.
Max lắng nghe thanh âm càng ngày càng gần, không nhịn được sự thúc giục mạnh mẽ và chậm rãi ngẩng đầu lên. Rồi nàng thấy Riftan đang nhìn xuống con dốc đứng, khuất sau tảng đá nhô ra.
Max nhìn xuống theo chàng. Hàng chục con troll đang xếp thành một hàng dài, dẫn theo mười chiếc xe hàng bên dưới thung lũng xa xôi.