Chương có nội dung bằng hình ảnh
Max nhìn Riftan đang lặng lẽ ngấu nghiến ổ bánh gần như cháy đen, và xấu hổ đảo mắt. Chàng chú ý đến nàng ngay cả trong những khoảnh khắc mà dường như chàng không hề quan sát nàng. Cảm thấy hơi kiệt sức, nàng nhúng chiếc bánh mì giòn tan vào nước hầm và ăn một cách ngon lành.
Khi bóng tối bao phủ hoàn toàn cảnh vật xung quanh, các hiệp sĩ lập tức dẫn ngựa vào chuồng tạm và tiến vào doanh trại từng người một. Tối nay, đội Hiệp sĩ Remdragon dường như đã quyết định thay phiên nhau đứng gác.
Nàng cau mày khi nhìn Riftan, người đã làm một chiếc giường tạm bợ bằng vải da và túi ngủ bên cạnh đống lửa trại. Nàng cảm thấy rất tệ vì chồng nàng phải lăn lộn ngoài trời lạnh giá thế này. Còn rất nhiều hiệp sĩ khác, có nhất thiết chỉ huy của các hiệp sĩ phải đứng gác không? Khi chìm trong những suy nghĩ ích kỷ như vậy, Riftan nhìn chằm chằm vào nàng.
"Sao nàng còn không vào nghỉ ngơi đi?"
"Đúng đấy phu nhân. Người chắc đã mệt rồi, nên hãy vào ngủ đi.”
Yulysion đặt túi ngủ bên cạnh Riftan và tiếp lời với một nụ cười rạng rỡ. Max do dự và chui vào doanh trại chật chội, tăm tối. Bên trong doanh trại, các pháp sư, những người quấn mình trong chăn như nhộng, đều đã nằm xuống trước nàng.
Nàng nằm xuống bên cạnh Sidina. Nàng không thể ngủ được mặc dù đã kiệt sức đến độ muốn ngất đi vì đã cưỡi ngựa trong trời lạnh cả ngày.
Mac nhìn chằm chằm vào trần nhà tối tăm, lắng nghe âm thanh từ bên ngoài. Những tiếng trò chuyện dần nhỏ đi và dừng lại ở một thời điểm nào đó, và một không gian yên ắng bao trùm cả bóng tối. Chỉ còn tiếng thở và tiếng ngáy kéo dài.
Max, người đang cố ngủ, lăn lộn trong chăn, từ từ đứng dậy và thò đầu ra khỏi doanh trại. Nàng thấy Riftan đang ngồi duỗi một chân ra và chọc đống lửa bằng một cành cây dài.
Max nhìn quanh để tìm kiếm Elliot và Yulysion, sau đó quấn mình trong một chiếc chăn và tiến lại gần chàng. Riftan, người đang nhìn ngọn lửa với đôi mắt tĩnh lặng, quay về phía nàng và nhướng mày.
"Sao nàng không ngủ?"
“Em thức dậy một lúc vì khát. Nhưng mà… Những người khác đâu rồi?”
"Ta đã bảo họ vào trong nghỉ ngơi, khi nào đến ca trực thì ta sẽ gọi cho họ.”
Chàng nói và hướng cằm về phía doanh trại được sử dụng bởi các hiệp
“Ta rất khó chịu vì đã có ta rồi mà hai người họ vẫn không muốn đi ngủ.”
Max cười khổ và ngồi xuống bên cạnh chàng. Sau đó Riftan nhìn nàng với vẻ không hài lòng.
“Vào trong đi. Cuộc hành quân gian khổ sẽ tiếp tục vào ngày mai đấy. Nàng nên nghỉ ngơi bất cứ khi nào có thể.”
“Nhưng... Em không ngủ được…”
Riftan nhăn trán vì những lời thì thầm. Chàng nhìn nàng với vẻ trầm ngâm trong giây lát, sau đó rút ra một bình nhỏ từ thắt lưng da của mình. Chàng mở nắp và đưa nó về phía nàng.
“Đó là rượu mạnh. Nhấp một vài ngụm sẽ giúp nàng dễ ngủ.”
Nàng cầm lấy bình rượu, ngửi nó với vẻ mặt nghi vấn rồi nhấp một ngụm. Khi chất lỏng đắng ngắt đi xuống cổ họng, thực quản của nàng có cảm giác như bị thiêu đốt vậy.
Nàng ho khan khi những cảm giác khác nhau ập đến. Sự khó chịu chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, và cảm giác khi bụng ấm lên lại khá tốt. Max ôm đầu gối rồi nhấp rượu. Riftan nhìn thấy cảnh tượng và lấy lại bình rượu từ tay nàng.
"Ngừng lại thôi. Nếu nàng uống nhiều hơn thế, nàng sẽ bị đau đầu vào ngày mai đấy.”
Nàng nhìn chiếc bình với ánh mắt tiếc nuối, sau đó nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của chàng, nàng liền nhíu mày và vùi mặt vào đầu gối. Riftan nhìn xuống nàng và nói thẳng thừng.
"Bây giờ, hãy đi vào doanh trại và cố ép bản thân ngủ đi."
"Này, em sẽ ở bên cạnh chàng một lúc thôi."
Chàng cau mày, nhưng không giục thêm nữa. Max cảm thấy mình càng ngày càng say, áp một bên má vào lòng mình và theo dõi chàng. Khuôn mặt chàng khi chìm trong bóng lửa trông đẹp trai một cách nguy hiểm. Đồng thời, chàng cũng mang vẻ lạnh lùng khủng khiếp. Max do dự và hỏi một cách thận trọng.
“Chàng… vẫn còn giận em sao?”
“... không."
Riftan, người đã do dự trước câu hỏi đột ngột, đáp lại bằng một giọng trầm thấp. Max nhìn chàng đầy hoài nghi.
"Nhưng mà… Sau khi tham gia cuộc thám hiểm... chàng lại tỏ ra lạnh nhạt với em."
Chàng không nói lời nào, bẻ cành cây đang cầm và ném nó vào đống lửa. Ngọn lửa nhấn chìm những khúc củi và bừng cháy dữ dội hơn. Riftan mở miệng lần nữa sau một hồi lâu im lặng nhìn ngọn lửa.
"Thành thật mà nói, ta vẫn không biết phải đối xử với nàng như thế nào?”
"Ý chàng là sao?”
“Để nàng ra đi như vậy, ta không thể nào tha thứ cho bản thân. Và cả cho nàng nữa.”
Max ngẩng đầu nhìn chàng với khuôn mặt tái nhợt, cảm thấy lượng cồn trong cơ thể đột nhiên rút cạn. Mặt của Riftan vô cảm, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ. Chàng nói thêm một cách khô khan, mắt vẫn dán chặt vào đống lửa.
“Ta đã hận nàng nhiều như ta nhớ nàng vậy. Những cảm giác đó không tan biến nhanh chóng.”
Một nụ cười tự ti nở trên môi chàng, rồi vụt tắt trong bất lực.
“Nhưng ta thậm chí không thể quay trở lại bên nàng.”
Max thẳng người và khẩn trương thốt lên.
“Em, em đã rời đi…”
“Ta biết.”
Chàng cắt ngang lời nói của nàng.
"Ta biết, rằng nàng đã đúng và rằng ta đã sai."
“…”
“Nhưng dù ta sai, dù sai đi nữa, ta vẫn muốn ở bên nàng. Ta sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ vì điều đó.” TT TT TT TT
Max nhìn chàng, không nói nên lời. Riftan nhìn xuống nàng với đôi mắt ủ rũ và nói một cách lạnh lùng.
“Mặt khác, nếu nàng ở trong tình huống đó một lần nữa, nàng chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Vì ta, hay vì nàng... Nàng sẽ có thể quyết định đúng đắn vì nàng không sự lựa chọn nào khác. Một sự lựa chọn không thể đối với ta…”
Chàng dừng lại một lúc. Riftan siết chặt cằm như thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào như nhịp trống, rồi thú nhận.
"Ta sợ rằng nàng sẽ như vậy." (chời ơiiiiiiiiii)
Max sững người vì sốc. Một người đàn ông thậm chí không chớp mắt trước lũ quái vật to lớn, giờ nói rằng chàng rất sợ. Nàng không thể tin được mà nhìn chàng, Riftan, người đang xoa đôi môi đầy lo lắng, nói thêm một cách gay gắt.
"Ta không muốn trải qua cảm giác như vậy một lần nào nữa."
“Em, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa…”
Ngay khi nàng định nói điều gì đó, có một âm thanh lạch cạch và Yulysion bước ra khỏi doanh trại. Cậu ta xoa xoa gáy như cố xua đi cơn buồn ngủ, đi về phía đống lửa và mở to mắt khi nhìn thấy Mã.
"Tại sao phu nhân vẫn còn thức?”
Nàng chỉ liếm môi. Riftan đã trở lại với một khuôn mặt vô cảm như thể chàng đã thể hiện sự yếu đuối trong một lúc, nói một cách thẳng thừng.
"Bây giờ hãy dừng lại và đi ngủ đi."
Max nhìn khuôn mặt của Yulysion và Riftan, bất lực bước vào doanh trại. Bị bóng tối bao trùm, những giọt nước mắt trào ra muộn màng. Nàng nhanh chóng vùi mình vào trong chăn.
Chỉ khi đó nàng mới nhận ra rằng Riftan cố tạo khoảng cách với nàng trong tuyệt vọng, không phải chỉ vì chàng tức giận. Chàng không muốn bị tổn thương một lần nữa.
Max lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi kéo chăn lên tận đỉnh đầu. Chàng sợ bị tổn thương nhiều như nàng vậy, hay thậm chí nhiều hơn nàng. Sự thật đó thật đau lòng. (Đã tới phần 2 rồi mà 2 anh chị vẫn làm đọc giả đau tin quá huhu)
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán của Riftan, thời tiết khắc nghiệt đã bắt đầu. Gió thổi mạnh như những lưỡi dao bay tứ phía, còn tuyết thì rơi không ngừng. Max cảm thấy má mình ngứa ran. Bên trong tai nàng đau nhói, tay chân thì tê cứng lại.
Khi gió lớn hơn, họ dựng một tấm khiên và nghỉ ngơi một lúc, trước khi những con ngựa có thể phục hồi sức lực và tiếp tục lên đường. Bây giờ họ không có gì ngoài thức ăn để tồn tại trong khoảng một tuần. Không còn thời gian để trì hoãn nữa.
Họ lang thang tìm kiếm thành phố quái vật, di chuyển không ngừng từ Bắc sang Tây rồi lại từ Tây sang Bắc. Lượng củi giảm nhanh chóng, và các pháp sư đã kiệt sức rõ rệt.
Max cũng không ngoại lệ. Nàng giả vờ cương quyết, nhưng sau khi cưỡi ngựa cả ngày trong cái lạnh cực độ, nàng cầu xin dừng lại và quay về cho đến khi cổ họng đau nhói. Nhưng đó là lựa chọn của nàng. Max lặng lẽ đi theo các hiệp sĩ, cố gắng an ủi trái tim yếu ớt của nàng hàng trăm lần mỗi ngày. Sau khi lang thang khắp núi tuyết lâu như vậy, cuối cùng họ cũng tìm ra một manh mối nhỏ. Geoffrey, người đã xem xét xung quanh bằng phép thuật tìm kiếm trong suốt quá trình di chuyển, chỉ vào những đỉnh núi phủ đầy tuyết và nói.
“Tôi đã tìm thấy một nơi mà có lượng sức mạnh phép thuật đáng kể bị ngưng đọng lại. Nó ở phía sau chúng ta."
Các hiệp sĩ phía trước đồng loạt ngừng nói chuyện.
"Có phải là thành phố quái vật không?"
“Tôi không biết đó có phải hay không, nhưng vì có một lá chắn rất mạnh, nên có lẽ là nó.”
Kuachel nhìn về hướng Geoffrey đang chỉ với vẻ mặt đầy suy tư, rồi quay về phía các hiệp sĩ.
“Không có manh mối nào khác, vì vậy chúng ta hãy đi và điều tra.”
"Thật là ngu ngốc khi tiếp cận nó một cách vội vàng như vậy."
Riftan lạnh lùng thở ra.
“Có nguy cơ sẽ bị phát hiện bởi lũ quái vật chủng tộc phụ, vì vậy tốt hơn là chúng ta nên giấu ngựa và xe hàng ở đâu đó, và chỉ tiếp cận với năm hoặc sáu người trong bí mật.”
Kuahel cau mày như để bác bỏ điều đó, rồi gật đầu khi thấy lời của chàng hợp lý.
"Được rồi. Vậy thì chúng ta hãy tìm một nơi để trốn trước đã."
Anh ta quay đầu ngựa đi trước, những hiệp sĩ còn lại cũng lặng lẽ đi theo sau. Max thúc Rem đang không ngừng tụt lại phía sau trong tuyệt vọng.
Thỉnh thoảng, nàng có thể cảm thấy ánh nhìn của Riftan rơi vào nàng, nhưng nàng cố ý tránh ánh mắt của chàng, không biết mình nên làm bộ dạng gì khi đối mặt với chàng. Sau khi nhận ra nàng đã làm tổn thương chàng sâu sắc đến mức nào, nàng không thể vội vàng đến gần chàng nữa.