Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Vậy thì sẽ không có bất kỳ phàn nàn nào về việc quyết định bằng trò chơi này đúng không?"
Royald ném một con xúc xắc lên không trung và nói một cách khiêu khích. Max, người đang tỏ thái độ đắc thắng, hơi lùi bước với thái độ tự tin của anh ta. Nàng biết tất cả các quy tắc của trò chơi, nhưng dù sao đi nữa, nàng chưa bao giờ đánh bạc với bất kỳ ai khác ngoài Riftan. Mặt khác, Royald là một kẻ gây rối khét tiếng trong Tháp Thế giới, vì thường xuyên tụ tập mọi người và chơi cờ bạc bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi.
Thách thức một con bạc một cách mù quáng như vậy liệu có ổn không? Có lẽ do kỹ năng của Riftan không tốt lắm nên nàng đã có thể cướp sạch của chàng (Ai cũng biết tại sao Riftan thua trừ chị nhà =]]]]]). Khi nàng đảo mắt và cân nhắc, nàng nghe thấy tiếng thở dài của Annette.
“Tớ biết cậu rất phấn khởi với trò chơi, nhưng tớ chưa từng chơi trò này trước đây. Tớ còn thậm chí không biết quy tắc của nó."
"Cái gì, cậu chưa bao giờ chơi trò chơi xúc xắc sao?"
Royald nói với vẻ kinh ngạc đến mức phóng đại.
“Tại sao cậu không tận dụng cơ hội này để làm quen? Các quy tắc không phức tạp như vậy đâu. Tớ đây sẵn lòng hướng dẫn cho mọi người.”
“Này, một con bạc chơi với người mới bắt đầu không phải vô đạo đức quá hay sao?”
“Cậu không biết được đâu! Người ta nói rằng những ma mới là đáng sợ nhất đấy.”
Annette nhìn xuống thẻ bài với ánh mắt lo lắng. Max nhanh chóng xoay đầu. Ngay cả khi nàng không biết về Royald, nàng cũng có thể dễ dàng đánh bại Annette, người lần đầu tiên trải nghiệm trò này. Nàng cố gắng tính toán xác suất bị thua khi quay số và con nào có nhiều khả năng không nằm trong bản khảo sát trong trò chơi xúc xắc. (Sorry mọi người vì dịch đoạn này khó hiểu. Mình cũng chả hiểu nguyên lý của trò chơi này, đoạn dưới thì dễ dịch chứ khúc này mình không hiểu gì cả. Mình đã vận dụng hết các từ ngữ mình biết về cờ bạc và mình chỉ dịch được những cau như trên thôi)
Xác suất thua cuộc trong khi quay số là một phần ba, nhưng xác suất Annette, một người chơi mới, đứng cuối bảng trong trò chơi dường như cao hơn thế. Nàng cảm thấy hối hận với suy nghĩ của chính mình.
Nàng và Royald có gì khác biệt chứ, khi nghĩ về việc đẩy một nhiệm vụ nguy hiểm cho một người bạn đã chăm sóc nàng ở Tháp Thế giới? Nhưng ngay khi nghĩ đến việc Riftan sẽ đau khổ vì nàng, nàng chỉ muốn thoát khỏi nhiệm vụ nguy hiểm lần này.
"Được rồi. Tớ nghĩ nó sẽ không quá khó. Tớ cũng có thể chơi cái này.”
Annette cẩn thận lắng nghe Royald giải thích và hăng hái gật đầu. Sau một hồi giằng co, Max nghe theo tiếng nói của lương tâm và cố gắng âm thầm kiềm chế Annette lại.
“Chờ đã, sẽ ổn chứ? Đây là trò đầu tiên của cậu ấy. Nó quá bất lợi cho Annette…”
“Nếu tớ thua, tớ sẽ đi, được chưa? Đúng thật là tớ khá hứng thú với thành phố quái vật đó."
"Vậy tại sao cậu không đi mà phải chiến đấu như này chứ?"
Annette và Max, cũng như Miriam, Geoffrey, Nevin và Selic đều nhìn Royald với ánh mắt lạnh lùng. Anh ta nhún vai.
“Không phải là tớ sẽ liều mạng vì những điều tớ mới nói một lần.Được rồi! Vậy thì, tất cả mọi người đều đồng ý về trò này, đúng không? Không thể thay đổi ý sau khi chấp nhận đâu đấy.”
Max suy nghĩ một chút, sau đó nhắm mắt lại gật đầu. Họ lập tức bày ra một bàn cờ có ký hiệu số ở một vị trí đủ ánh sáng và chuẩn bị thi đấu. Nevin, người đang nhìn xuống họ, lắc đầu.
“Tớ cảm thấy hơi buồn khi thấy mọi người cố gắng tự cứu lấy bản thân một cách tuyệt vọng như vậy. Tớ đã nghĩ rằng ít nhất một trong số mọi người sẽ sẵn lòng để đi.”
Max giả vờ như không nghe thấy, và lấy thẻ bài từ Geoffrey - người đóng vai trọng tài. Sau đó, trên bàn cờ làm bằng da, họ đặt cược bằng các con cờ dùng để thay thế tiền cược.
"Nào, đến lượt của cậu."
Annette, người đã tung xúc xắc trước, đưa xúc xắc cho nàng. Max nhìn kỹ bài trên tay mình, nhặt thêm một vài nút cờ và đặt lên bảng, rồi tung xúc xắc. Đã trôi qua bao nhiêu lượt thảy xúc xắc rồi, tình hình khác hẳn so với dự kiến. Các nút cờ bắt đầu chồng chất trước mặt Annette.
Max cũng như Royald tái mặt. Royald, người tự tin mở bàn tay ra, nhảy cẫng lên vì kích động khi bị Annette đẩy lùi chỉ với một đòn ngắn.
"Này! Cậu nói đây là lần đầu tiên của cậu! Có phải cậu đã lừa dối chúng tớ không?’
"Đây là lần đầu tiên của tớ mà."
Annette gật đầu và quét sạch tiền cược họ đã cược. Đôi mắt của cậu ấy khi lướt nhìn Royald từ trên xuống dưới đầy vẻ ngớ ngẩn.
“Không phải là tớ giỏi chuyện này, mà là hai cậu không chơi bẩn được. Max thì không nói, nhưng còn cậu thì sao? Cậu không xứng với tin đồn rằng cậu đã sống với xúc xắc."
“Tỷ lệ thắng của anh chàng này trên bàn cược không cao đâu. Cậu ta thậm chí còn được gọi là túi tiền của các pháp sư của Undaim và Sigru.”
Geoffrey ôm bụng cười khúc khích. Mặt Royald đỏ bừng và đôi vai thì run rẩy, như thể lần đầu tiên nghe thấy điều này. Nhưng người bị dồn vào đường cùng hơn chính là Max. Không hiểu sao lần nào anh ta cũng đọc tay của nàng một cách chính xác. Nàng tự hỏi liệu anh ta có đang sử dụng phép thấu thị hay không.
Max cắn môi, nhìn lần lượt bàn cờ và các quân bài, sau đó nhắm mắt lại và ném xúc xắc. Rồi những tiếng thở dài nổ ra xung quanh. Max từ từ mở một bên mí mắt lên và khóc. Royald hét lên, quét hết tiền cược của nàng. Annette tặc lưỡi như thể không muốn xem cảnh tượng.
“Max, cố gắng hơn nữa đi nào. Tớ ước gì Royald sẽ đi. Tớ phải chứng kiến cảnh tên khốn nghịch ngợm này nếm mùi đau khổ.”
Rồi Nevin, người đang ngồi bên lò lửa nhâm nhi rượu, lắc đầu.
“Tớ ước Maximillian sẽ thua… Nếu chúng ta phải thực hiện một chuyến thám hiểm cùng nhau, tốt hơn là chúng ta nên có một người hữu ích.”
“Phu nhân Bùn! Pháp sư Nevin đã nói như vậy rồi, cậu có nhất thiết phải đánh bại tớ không? Cậu phải đáp ứng sự mong đợi của các pháp sư cao cấp! Dù sao thì cậu cũng sẽ thua, vậy tại sao cậu không bỏ cuộc ngay lúc này?”
"Này, đừng nói nữa, cứ chơi đi!
Max lo lắng ném con xúc xắc trước mặt Royald. Miriam lặng lẽ nhìn cảnh đó, xoa xoa thái dương và thở dài.
"Tớ đang lãng phí thời gian quý báu của mình chỉ để xem cuộc chiến ngu ngốc này...”
“Ha! Miriam, cậu người duy nhất trong tụi mình tình nguyện tham gia đội thám hiểm, nhưng đã bị loại vì không biết sử dụng phép thuật bổ trợ! Xin hãy ra khỏi đây đi!"
"Cậu có muốn bị thiêu sống không?”
Miriam gầm gừ, tạo ra ngọn lửa trong lòng bàn tay mình. Tuy nhiên, Royald đã không biết và nắm lấy xúc xắc, giơ cao lên trời với một lời cầu nguyện trang trọng, và lăn nó trên bàn cờ với một thái độ nghiêm túc.
Max nhắm mắt và lại mở ra. Royald, kiểm tra điểm của xúc xắc, thét lên một tiếng và đập đầu xuống sàn nhà, và Annette, người đang nhai miếng thịt khô, mở mắt như thể đang tính điểm và cầm lấy tiền cược.
Max cũng bị mất một vài con cờ, nhưng sự mất mát lớn hơn của Royald đã cứu nàng khỏi vị trí cuối bảng. Tuy nhiên, đó chỉ là một sự khác biệt nhỏ và tình hình có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nàng cắn đầu ngón tay, không yên mà liếc nhìn phần thẻ bài còn lại của mình và bàn cờ.
Vào lúc đó, lối vào doanh trại mở ra và các hiệp sĩ bất ngờ tiến vào trong.
"Xin lỗi. Tôi đến đây vì muốn biết cuộc thảo luận đã kết thúc chưa. Ai đã quyết định tham gia đội tìm kiếm?”
Elliott, người đang nói với thái độ lịch sự, kết thúc câu nói trong sự mơ hồ khi nhìn thấy bàn cờ trên sàn nhà. Geoffrey giải thích bằng một giọng vui vẻ.
“Số người sẽ vào đội điều tra đã được chọn sơ bộ. Người cuối cùng tham gia sẽ được quyết định chơi trò chơi này.”
"Bằng cách đánh bạc sao?"
Yulysion, người đang thò đầu vào từ phía sau Elliot, mở to mắt và vội vã bước vào doanh trại. Sau đó, cậu ta nhìn vào vài con cờ còn sót lại trước mặt của Max và thở dài.
"Phu nhân đang thua cuộc!"
"Không không! Ta vẫn đứng thứ hai!”
Max nâng giọng lên. Royald phản bác ngay lập tức.
“Chỉ là hai nút thôi! Tớ sẽ lật kèo một cách nhanh chóng.”
“Những tên ngốc này...”
Như thể Miriam không muốn quan tâm nữa, cậu ấy đi đến góc doanh trại và đắp chăn lại. Max bắt đầu đặt cược một cách thận trọng, thậm chí không để ý đến cậu ấy. Elliott và Yulysion lẻn đến sau lưng nàng với vẻ bồn chồn và nhìn trộm bài của nàng.
Max liếc qua vai và nhìn vào mặt họ. Cả Elliott và Yulysion đều có những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt. Nàng lo lắng hỏi.
“Có vấn đề gì trong bài của ta sao?”
“Phu nhân thực sự định đặt cược vào ván bài như thế này sao?”
Max nhìn vào bài của mình và bàn cờ một lần nữa. Nàng không thể tìm ra vấn đề là gì. Elliot sờ sờ cằm do dự, không biết có nên can thiệp vào hay không, rồi lại mở miệng như thể đã quyết định. Vào lúc đó, Royald lên tiếng.
“Không được can thiệp! Đây là chuyện của các pháp sư bọn tôi! Việc người ngoài cuộc can ngăn là không thể chấp nhận được. Như vậy là gian lận!"
Sau đó, Yulysion thốt lên với sự tức giận.
“Người ngoài cuộc gì chứ! Đây là phu nhân của Anatol của chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại là người ngoài cuộc?”
“Như tôi đã nói trước đây, Maximillian đến đây với tư cách là một pháp sư thuộc Tháp Thế giới! Các pháp sư nên bình đẳng về mọi thứ.”
Annette tặc lưỡi vì sốc. Ngay khi Royald định bác bỏ câu nói đó, cánh cửa doanh trại lại mở ra, và lần này người bước vào là Riftan.
"Tại sao mọi người lại làm ầm ĩ như vậy?"
Trong khoảnh khắc, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Mặc dù không làm gì sai, nhưng Max lặng lẽ co vai và nhìn chàng với ánh mắt cẩn thận. Riftan cởi bỏ giáp của mình, chàng đang mặc một chiếc áo dài màu xanh đậm, một chiếc áo gi lê đen làm bằng da Wyvern và chiếc áo choàng. Chàng bước đến trước mặt họ, cúi xuống bàn cờ và cau mày.
"Mọi người thậm chí còn chơi trò chơi để thay đổi tâm trạng sao?"
“Họ nói rằng họ đang chọn một pháp sư để tham gia nhóm tìm kiếm.”
Elliott cẩn thận mở miệng. Riftan ngẩng đầu lên và nhìn Elliot, sau đó nhìn lại Max.
"Bằng trò xúc xắc sao?"
Max gật đầu ngượng ngùng trước vẻ mặt run rẩy của chàng. Sau đó Riftan mở to miệng như thể sắp hét lên điều gì đó, rồi lấy tay ôm lấy khuôn mặt của mình. Đó không phải là phản ứng nên có của người đã tán dương nàng là một tay cờ bạc bẩm sinh.
Sự tự tin còn lại của Max biến mất. Riftan quay đầu về phía Nevin và lẩm bẩm một cách gay gắt.
"Không phải là bao gồm chủ yếu các pháp sư cấp cao giàu kinh nghiệm sao?"
“Hầu hết các pháp sư đến đây đều không có nhiều kinh nghiệm thực tế. Trong trường hợp đó, tốt hơn là nên chọn những người giỏi về phép thuật tìm kiếm. Chúng tôi đã quyết định thành lập một đội tình nguyện viên với các kỹ năng phù hợp. Nhưng không có nhiều người sẵn lòng lắm…”
Nevin gãi sau đầu và nói thêm.
"Bọn tôi sẽ bù đắp sự thiếu hụt bằng một phương pháp công bằng.
"Công bằng bằng cách đánh bạc sao?"
“Đây là điều mà các bên đã thỏa thuận. Có vấn đề gì không?"
Riftan im lặng, như thể chàng không thể nghĩ ra bất kỳ lời soi mói nào nữa. Sau đó, Royald, người đang đảo mắt, nhanh chóng đưa xúc xắc cho Annette.
“Bây giờ là vòng cuối cùng. Khi kết thúc đặt cược, chúng ta hãy tung xúc xắc.”
Annette liếc nhìn Riftan và chấp nhận viên xúc xắc. Họ lại bắt đầu trận đấu trong bầu không khí căng thẳng. Khi họ lần lượt tung xúc xắc, Riftan quan sát họ như thể diều hâu rình mồi. Đó là một ánh mắt chứa đầy áp lực không nói nên lời. Royald không thể chịu nổi nên đã phản đối với Geoffrey.
"Geoffrey, với tư cách là một trọng tài, đây không phải là điều cậu nên xử phạt sao?"
"Có vấn đề gì sao?"
Riftan cười lạnh và nói.
"Bọn ta chỉ đang xem thôi."
“Ngài rất đáng sợ đấy!”
Royald lầm bầm khi bị áp đảo và quay sang Geoffrey để cầu xin được giúp đỡ. Geoffrey giả vờ như không biết gì và đưa thẻ bài một cách ủ rũ.
“Đừng gây rối nữa mà hãy tung xúc xắc đi. Tôi dần mệt mỏi rồi đấy.”
Royald đưa thẻ một cách bất lực, chán nản vì không có ai đứng về phía mình. Max trầm ngâm nhìn thẻ bài của anh ta và đặt hai nút cờ lên bảng. Ngay lúc đó, Royald nhặt một tấm thẻ rồi đặt nó xuống sàn, và nắm lấy số nút cờ còn lại trong một tay với vẻ mặt kiên quyết.
"Chết hay sống."
Sau đó, anh ta đặt tất cả hết tiền lên bàn cờ. Max mở to mắt. Annette úp bài không chút do dự.
"Tớ sẽ chết ở đây."
Royald nói với Max một cách đầy thách thức.
“Nào, cậu định làm gì đây? Cậu sẽ cược nhiều hơn hay là không?”
Max nuốt nước bọt khô khốc. Nếu ngừng ở đây, nàng sẽ chỉ còn lại bốn con cờ. Tuy nhiên, Royald có thể đảo ngược thứ hạng ngay lập tức bằng cách lấy hai nút của nàng và một của Annette.Đó là lý do tại sao anh ta lại chơi lớn như vậy. Max cắn ngón tay cái, nhắm mắt và đặt tất cả các nút cờ còn lại lên bàn.
"Được thôi. Tớ sẽ cược tất.”
Royald nao núng. Nhưng anh ta nói với một giọng mạnh mẽ như thể đã hạ quyết tâm.
"Tuyệt. Hãy lật thẻ lại nào.”
Nàng chìa ra thẻ bài với con số lớn nhất mà nàng có và lật nó. Royald rên lên một tiếng đau đớn và lật bài của anh ta.
Max cười rạng rỡ. Tổng điểm trên bài của anh ta và của nàng là 14. Xác suất để tổng điểm của ba viên xúc xắc cao hơn thế là cực thấp.
“Đừng cười như vậy. Điều đáng sợ của cờ bạc là cậu không thể đoán trước kết quả cho đến phút cuối.”
“Ôi trời, đừng nói nhảm nữa và ném xúc xắc đi!”
Max đắc thắng thốt lên. Royald quay đầu sang một bên, tựa hồ không muốn để ý tới Riftan đang đứng ở phía sau nàng và bắt đầu cung kính cầu nguyện. Geoffrey khúc khích và phá lên cười khi nhìn thấy cảnh tượng.
"Tôi ước gì các thánh kỵ sĩ sẽ thấy cảnh các pháp sư đang cầu nguyện."
“Khi họ nhìn thấy, tớ nghĩ mục tiêu sẽ chỉ tiến sâu hơn một lần nữa.”( “I think the goal would get deeper”????? Ad không hiểu nổi câu này mn ạ)
Nevin lắc đầu. Sau một hồi cầu nguyện, Ronald ném mạnh xúc xắc. Viên xúc xắc bay lên không trung theo hình vòng cung, rồi lăn một cách ồn ào trên thảm trên sàn. Xúc xắc ngừng di chuyển, và những tiếng rên rỉ nổ ra từ khắp mọi nơi. Royald dụi mắt bằng nắm tay, sau đó bật dậy và vui mừng.
"Tớ thắng rồi! Lật kèo rồi!”
Max nhìn xuống xúc xắc như thể không tin được. Cho dù nàng kiểm tra bao nhiêu lần, thì các điểm của xúc xắc vẫn là 6, 6 và 5.
"Không, thật nực cười!"
"Đó là ý muốn của Chúa!"
Đang say sưa với cảm giác chiến thắng, Royald không quan tâm đến ánh nhìn dữ dội của các hiệp sĩ và hét lớn.
“Vậy thì hãy về nhà an toàn nhé, quý cô bùn! Tớ sẽ ở đây và thành tâm cầu nguyện cho sự bình an của cậu!”
“Thưa Phu nhân, chỉ cần bảo tôi, và tôi sẽ âm thầm đảm bảo mọi chuyện sẽ xảy ra như một tai nạn.” (Best hộ tống )
Yulysion thì thầm một cách đáng ngại vào tai nàng. Max ngây người nhìn viên xúc xắc với vẻ mặt hoang mang. Riftan ôm trán sau lưng nàng và nhìn Max bằng ánh mắt u ám, thở dài rồi bước ra khỏi doanh trại, Max co vai lại. Như để an ủi nàng, Elliot nhẹ nhàng nói.
“Ngay từ đầu, chúng ta đã dự định đi cùng nhau, vì vậy người đừng lo lắng quá. Đó là một kết quả như mong đợi mà.”
Những lời tử tế anh ta nói với nụ cười trên môi xuyên qua ngực nàng như một con dao găm. Max rên rỉ và lắc đầu trong bất lực.
Ngày hôm sau, không để chậm trễ, họ lập tức chuẩn bị lên đường đến Thành phố Quái vật. Các pháp sư tạo một bản đồ dựa trên mô hình pha lê, và các hiệp sĩ lấy thức ăn và trang bị. Vì đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, có vẻ như Kuahel Leon đã quyết định đi cùng với nhóm điều tra. Sau cuộc thương lượng gay gắt, Riftan và hai thành viên của Hiệp sĩ Remdragon đã được phép đi cùng họ.