Riftan nheo mắt và quay nhìn lại nàng. Max đẩy Riftan về phía trước và chìa tay lên trời. Một nàng tiên có kích thước bằng lòng bàn tay vỗ đôi cánh trong suốt của mình và quay cuồng trên đầu nàng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống và phát ra một tiếng kêu the thé. Sau đó, từ một nơi nào đó, năm sáu nàng tiên nữa bay đến và lượn quanh đầu của họ.
“Những thứ này là gì?”
Riftan càu nhàu và nhăn nhó. Max thốt lên với một nụ cười tươi khi nghĩ đến việc được sống.
“Đây là gia đình tiên tử do các pháp sư lai tạo. Chắc họ đang tìm kiếm chúng ta đấy!”
Nàng vội vàng lục trong túi và lấy ra một tờ giấy da và cây bút lông. Tuy nhiên, mực đã bị đông cứng và rất khó để viết. Nàng thu thập năng lượng phép thuật trong tay để làm tan mực, vội vàng viết lên giấy da rằng cả hai đều an toàn. Và sau khi nói thêm rằng họ cần được hỗ trợ khẩn cấp vì sắp hết thức ăn và manastone, nàng do dự và nhìn lên Riftan.
“Em nên nói gì nữa đây?”
Riftan cúi đầu, nhìn lướt qua tấm giấy da, sau đó nhìn lại bức tường đá như để đo khoảng cách.
“Chúng ta sẽ đi về nơi mà chúng ta đã rơi xuống, nên bảo họ hãy đến đó.”
Nàng đặt mảnh giấy da vào lòng bàn tay, viết nguệch ngoạc trên đó, rồi tháo dây cột tóc và buộc chặt nó quanh eo của nàng tiên. Một nàng tiên nhỏ lấp lánh màu ngọc lục bảo ôm tờ giấy da trước ngực và tung cánh mạnh mẽ cùng gia đình của nó.
“Họ sẽ sớm đến giúp chúng ra, phải không?”
Riftan chăm chú nhìn theo hướng của nàng tiên đã bay, rồi gật đầu. Có một cảm giác nhẹ nhõm không thể che giấu trong mắt chàng khi chàng nhìn xuống nàng.
“Hãy đến nơi mà chúng ta đã gặp nạn. Chỉ cần đi bộ thêm một chút nữa thôi.”
Chàng nói một cách khích lệ và lại bắt đầu đi về phía trước. Max theo bước chân của Riftan và nhìn lên bầu trời. Cơn gió tĩnh lặng đang ngày càng thổi mạnh hơn.
Nàng bỗng cảm thấy lo lắng. Khi bão tuyết bắt đầu mạnh trở lại, ngay cả những pháp sư gió cũng sẽ gặp khó khăn trong việc sử dụng phép thuật bay. Không biết sẽ có bao nhiêu người đến viện trợ cho họ, nhưng liệu tất cả có tìm được một nơi để trú ẩn khỏi cơn bão không? Nàng nhìn lên bức tường đá, cố gắng ước tính độ cao mà họ đã rơi.
Ngay lúc đó, đột nhiên Riftan vòng tay qua người nàng và đứng sát vào tảng đá. Max ngạc nhiên nhìn chàng. Riftan đang nhìn vào sườn đồi như thể đang cảnh giác.
Sau khi nhìn theo ánh mắt của chàng, Max thấy một con ngựa trắng đang đứng trên cánh đồng tuyết và mở to mắt. Đó là một vẻ đẹp đến từ giấc mơ. Cơ thể mảnh mai và thanh thoát, đôi chân gầy đến mức nguy hiểm, và bộ lông trắng hoàn hảo của nó còn chói mắt hơn cả Rem. Nàng ngắm nhìn chiếc bờm ánh xanh bạc của con ngựa hoang đang nhẹ nhàng bay trong gió.
Đột nhiên, nàng nhận thấy một điều lạ và mở to mắt. Đầu ngựa có chiếc sừng dài và tuyệt đẹp, lấp lánh như pha lê.
Khi con ngựa từ từ đến gần, Riftan đặt tay lên cán kiếm. Con kỳ lân nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt xanh mà không có sự thù địch trong đó. Nhưng Max, từ kinh nghiệm trong quá khứ của mình, nhận thức rõ sự tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài thân thiện như thế.
Nàng nắm chặt vạt áo choàng của Riftan, chuẩn bị để mở lá chắn. Sau đó, một con kỳ lân khác xuất hiện từ trên đồi. Hai con vật kỳ ảo tuyệt đẹp di chuyển từ từ xuống đồi, xoa chiếc cổ dài duyên dáng của chúng với nhau một cách trong tình cảm.
Một con kỳ lân khác lại xuất hiện. Và một con, rồi thêm một con nữa… Nó giống như một giấc mơ vậy. Một nhóm kỳ lân đi ngang qua họ.
Khi nàng chăm chú nhìn vào cảnh tượng, Riftan vòng tay quanh nàng và đi đến chỗ kỳ lân đã đi qua. Đáng ngạc nhiên là chúng chỉ để lại những dấu chân rất nông trên tuyết.
Tuyết cao đến hơn đầu gối nàng, làm sao chúng có thể để đi trên tuyết dễ dàng như vậy? Max bị cuốn vào một sự tò mò vô tư. Có lẽ cũng giống như kỳ nhông và basilisk được ban tặng cho phép thuật thuộc tính lửa, kỳ lân cũng có thể mang phép thuật kiểu gió. Khi nàng đang suy nghĩ mông lung về điều đó, nàng nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Riftan.
“... Đó là dấu của móng ngựa.”
Max ngước nhìn chàng trong sững sờ. Riftan khuỵu một đầu gối xuống và kiểm tra từng dấu chân trên tuyết.
“Hầu hết chúng đều là móng ngựa ngoại trừ những con còn nhỏ.”
“Kỳ, kỳ lân sao?”
Max hiểu những lời đó có ý nghĩa là gì và cứng vai. Trên lưng nàng toát ra mồ hôi lạnh.
“Ý chàng là… người nào đó đang nhân giống kỳ lân sao?”
Riftan không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào nơi mà những con quái vật đã đi qua với đôi mắt đen láy. Bông tuyết rơi từng chút một lên dấu chân của chúng. Chẳng lâu sau, dấu vết của chúng đã để lại biến mất như thể bị cuốn trôi. Max nhìn cảnh đó với ánh mắt thiếu kiên nhẫn và vội vàng nói với Riftan.
“Này, chúng ta không nên đuổi theo chúng sao? Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra manh mối nào đó.”
“Nàng có thể gặp tình huống nguy hiểm đấy.”
“Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này... chàng sẽ không biết khi nào mới nhận được một manh mối khác. Tốt hơn là chúng ta nên theo dõi xem bọn kỳ lân đã đi đâu…”
Max do dự, tự hỏi liệu mình có đang tạo gánh nặng cho chàng hay không. Riftan trầm ngâm trong giây lát, lần lượt nhìn vào khuôn mặt nàng và dấu chân của con kỳ lân, rồi gật đầu.
"Được rồi. Thay vào đó, nàng không thể đi xa. Nếu có vẻ nguy hiểm, chúng ta sẽ quay lại ngay.”
Họ lập tức đuổi theo bọn kỳ lân. Max theo sát phía sau Riftan và bước đi vội vàng. Gió càng lúc càng mạnh, dấu chân cũng nhanh chóng phai đi.
Có thể nàng đang làm một điều gì đó vô ích. Không phải sẽ tốt hơn nếu tham gia cùng đội cứu hộ trước, tìm một nơi để trú ẩn khỏi cơn bão, và đợi cho thời tiết trong lành lại rồi hãy khảo sát sau? Nàng cảm thấy khá hối hận vì đã đưa ra phán đoán vội vàng, nhưng Riftan đột nhiên mở lời.
"Hình như ở đây cũng có suối nước nóng."
Như chàng nói, có một làn hơi giống như đám mây bốc lên từ dưới tảng đá cách đó không xa. Max theo sau Riftan và thận trọng bước tới đó.
Sau khi đi xuống dốc khoảng 20 kvet (khoảng 6 m), họ nhìn thấy lối vào hang động và một hồ chứa nhỏ tỏa hơi nước ở phía trước nó. Một vài con kỳ lân đang tắm xung quanh đó. Max lo lắng nhìn xung quanh.
“Người đang nuôi kỳ lân… có thể ở quanh đây không?”
Riftan lắc đầu.
"Không, ta không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào khác.”
“Nhưng dù sao, để đề phòng, em sẽ dùng phép thuật tìm kiếm.”
Trán chàng hơi nhăn lại. Chàng không đành lòng để nàng tiêu hao năng lượng của nàng. Nhưng chàng thở dài và gật đầu, nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn là gặp nguy hiểm mà không có chút cảnh giác. Max lập tức tháo găng và đặt tay lên tảng đá, lan toả sức mạnh phép thuật của mình.
May mắn thay, nàng không tìm thấy sinh vật nào khác ngoài kỳ lân. Mặc dù vậy, có khả năng một con golem hay các công cụ phép thuật nguy hiểm khác đã được cài đặt ở đâu đó. Nàng trải rộng lưới phép thuật của mình chính xác hơn và khám phá mọi ngóc ngách xung quanh nàng. Không có thiết bị đặc biệt nguy hiểm nào được tìm thấy, nhưng nàng phát hiện nhiều thứ trông giống như tác phẩm điêu khắc do con người tạo ra.
“Em không nghĩ là có con quái vật nào. Nhưng có những thứ như kiến trúc nhân tạo. Em đoán là chúng ta phải xem qua chúng…”
Nàng do dự ngước lên nhìn chàng, Riftan cau mày và nhảy khỏi tảng đá. Sau đó, chàng nhấc nàng lên và hạ nàng xuống tảng đá.
“Hay cẩn thận theo sát ta.”
Những con kỳ lân không tỏ ra thận trọng khi thấy họ đến gần. Có lẽ những con quái vật này là động vật chăn nuôi của các pháp sư hắc ám.
“Đừng đến gần. Chúng là quái vật cho dù nhìn chúng hiền lành. Nàng không bao giờ biết khi nào chúng sẽ thay đổi đâu.”
Lo lắng khi nàng nhìn nhóm kỳ lân với ánh mắt tò mò, Riftan cảnh báo. Max gật đầu, thận trọng đi qua hồ chứa và đến trước cửa hang động. Và trong khi Riftan cảnh giác để ngăn kỳ lân đến gần, nàng đã nhìn vào bên trong.
Nàng dùng một tay tạo ngọn đèn nhỏ để thắp sáng bên trong, để lộ ra trần nhà hình vòm và những cột đá thấp thoáng. Nàng đảo mắt rồi từ từ bước vào trong. Ở bên trái của lối đi rộng rãi được lót bằng đá phẳng, có một con rãnh sâu để nước suối nóng chảy qua, trên tường là những cây cột được chạm khắc tinh xảo và những hoa văn kỳ lạ.
Max xem xét nó một cách cẩn thận và bước qua lối vào. Đột nhiên, khắp người nàng nổi da gà. Một tượng rồng khổng lồ bằng đá nằm giữa hang động. Riftan dừng lại ngay trước mặt nàng.
“Thứ này sẽ không đột nhiên di chuyển chứ?”
“Oh, lúc nãy... Em đã kiểm tra xem có nơi nào được lắp đặt nghi lễ phép thuật Golem không. Đây chỉ là... một bức tượng bình thường thôi.”
Riftan nhìn bức tượng với ánh mắt nghi vấn. Max hoàn toàn phớt lờ thái độ tỏ ra không tin tưởng của chàng và tiến lại gần bức tượng. Nó quá sống động.
Tại sao các Warlock lại bận tâm đến việc tạo ra những con golem hình quái vật như thế này? Nàng nhìn xuống bộ răng đáng sợ của con rồng, cơ thể to lớn phủ đầy vảy và đôi cánh sải rộng của nó, và nhìn xuống sàn nhà để xem có công thức phép thuật nào mà nàng chưa khám phá ra không. Ngay lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Riftan vang lên.
“Các thánh kỵ sĩ sẽ nổi điên nếu đi vào nơi này.”
Nàng nhìn chàng với vẻ khó hiểu.
“Sao vậy?”
“Cấu trúc bên trong của hang động này là một mô phỏng của Thánh đường Osyria.”
Max mở to mắt nhìn quanh hang động. Vì bóng tối nên nàng không thể nói chính xác, nhưng như chàng đã nói, cột, tường, trần hình vòm và các hoa văn… Chúng trông tương tự như của một thánh đường. Nàng nhún vai và quay đầu lại bức tượng rồng.
Các pháp sư hắc ám đứng ở giữa thánh đường... Ngay từ ban đầu, bức tượng rồng đã được dựng ở nơi mà lẽ ra nên là biểu tượng của Chúa. Một tiếng rên thoát ra từ cổ họng nàng.
Rõ ràng, khi nhìn thấy điều này, ngay cả một linh mục có khả năng kiểm soát bản thân tuyệt vời cũng sẽ phải đỏ mặt vì tức giận. Nàng cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Các pháp sư hắc ám chắc hẳn rất căm ghét Hội thánh đã đày ải họ.
Nàng nâng ngọn đèn lên cao và nhìn kỹ những bức tranh trên tường. Dựa vào kiến trúc của nhà thờ, hình các linh mục với serpent được khắc họa tại vị trí của các vị thánh, và mặt của các quái vật chủng tộc phụ được khắc bên dưới đó thay vì hình của những tín đồ ngoan đạo.
Nàng rùng mình ớn lạnh như thể mình vừa bước vào một ngôi đền ngoại đạo, và đột nhiên một cái đầu rắn to bằng nắm tay nhô ra từ một bức tường đập vào mắt nàng. Nó trông giống với tay cầm mà họ đã thấy trước Phòng thí nghiệm Golem.
Nàng liếc nhìn Riftan, người đang xem xét quanh phòng, rồi đặt tay lên tường và khám phá bên trong. Không có cấu trúc nào trông giống golem. Max nhẹ nhàng kéo tay cầm. Sau đó, với một tiếng động lớn, bức tường mở ra và một căn phòng khác xuất hiện.
“Cái gì nữa đây?”
Riftan bước đến bên nàng và nhìn vào trong. Max thắp đèn để chiếu sáng căn phòng. Bên trong căn phòng hình tròn là một bàn thờ lớn. Sau khi xác nhận rằng không có nguy hiểm nào khác, Riftan tiến vào trước và dẫn đường, và Max đi theo sau chàng vào trong.
Một tác phẩm điêu khắc pha lê trên một tấm đá cẩm thạch lớn đập vào mắt nàng. Nó giống như một món đồ chơi xa xỉ của các hoàng tộc trẻ tuổi. Những viên pha lê được khắc hình các dãy núi sắc nhọn lấp đầy gần hết mặt bàn, còn giữa các thung lũng và cánh đồng là một vài ngôi nhà nhỏ có kích thước cỡ móng tay. Khi nhìn chúng với vẻ thích thú, nàng nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Riftan ở bên cạnh bàn.
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy vị trí của căn cứ của lũ quái vật rồi.”
“Sao cơ?”
Nàng ngước nhìn chàng với ánh mắt khó hiểu, Riftan chạm vào mảnh pha lê bằng đầu ngón tay và nói:
“Nàng không biết sao? Đây là mô hình mô phỏng khu vực này. Nàng có thấy nơi này không? Đây là Cao nguyên Pamela.”
Riftan chỉ vào cạnh bàn. Theo lời của chàng, nó dường như là một mô phỏng về tảng đá mà họ đã đi qua. Riftan di chuyển bàn tay của mình từ nơi đó.
“Chúng ta đã đi theo con đường này từ đây. Và bây giờ chúng ta đang ở khoảng này.”
Chàng chỉ vào một thung lũng với những ngôi nhà nhỏ xíu và đưa tay đến vách đá phía sau nó. Có lẽ đó là vách đá nơi mà họ đã rơi xuống.
“Và đây là nơi chúng ta đang tìm kiếm.”
Max đi vòng qua bàn để nhìn kỹ hơn nơi chàng đang chỉ. Giữa những đỉnh núi cao sừng sững là một thành phố có tường bao quanh. Đó là một thành phố với lớp tường thành kép và những pháo đài trông rất chắc chắn. Đôi mắt của Riftan tối sầm lại khi nhìn xuống nó.
“Theo như mô hình này, có vẻ như thành trì của quái vật gần bằng kích thước của một thành bang.”