Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 291: Chương 291




“Đừng nói như vậy. Với em… nó là một thứ quý giá.”

Mặt Riftan nhăn lại, chàng khịt mũi một cách khinh bỉ.

“Ta đã mua một núi trang sức cho nàng, nhưng nàng lại nói những đồng tiền tồi tàn này quý giá sao?”

“Những món quà chàng tặng em… mọi thứ đều đáng trân trọng. Nhưng mà, đồng xu này là thứ mà Riftan đã giữ rất lâu rồi. Nhìn thấy nó… em luôn nghĩ đến chàng.”

Nàng thì thầm bằng một giọng căng thẳng và vuốt ve má chàng như để xoa dịu chàng. Một làn sóng dữ tợn bùng phát trong đôi mắt đen láy của Riftan. Chàng trông giống một đứa trẻ dễ bị tổn thương. Max dụi môi một lần nữa, cố xóa đi nỗi đau trên mắt chàng.

Riftan, người đang căng cứng toàn bộ cơ thể như thể kìm chế điều gì đó, rên lên một tiếng nhỏ và ôm chặt lấy nàng. Những ngón tay của chàng run rẩy vì đam mê, lướt dọc theo tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng.

[...Hiệp 2...abcdefghiklm...]

Thứ ẩm ướt và âm ấm nhẹ nhàng trôi đi trên làn da. Nàng từ từ mở mắt. Bức tường hang tối tăm và ngọn lửa gần như đã tắt là những thứ đầu tiên đập vào mắt nàng. Khi nàng thẫn thờ nhìn những đốm lửa vàng lập lòe, một thứ gì đó mát lạnh chạm vào chân nàng.

Nàng ngạc nhiên nhìn xuống. Riftan đang nhẹ nhàng lau h@‘ng nàng bằng vải lanh ướt. Mặt nàng nóng bừng trước cảnh tượng xấu hổ. Max giật nảy mình và ngồi dậy. Sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến khắp cơ thể nàng.

Nàng rên rỉ vì đau và tựa vào mặt đất. Toàn thân nàng đau nhói như bị đánh, còn tay chân thì yếu ớt.

“Hãy nằm nghỉ thêm đi. Cơ thể nàng đầy vết bầm tím đấy.”

Riftan nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống tấm chăn và đắp áo lên người nàng. Sau đó, chàng lấy một thứ gì đó giống thuốc mỡ trong túi xách của mình và thoa nó lên đùi và mông đang nhức nhói của nàng.


Max vùi mặt vào vạt áo và rên rỉ. Riftan cũng bôi một ít thuốc lên bắp chân và bàn chân bầm tím, đồng thời đắp quần áo lên chân nàng. Và lần này đến lượt lưng và cẳng tay của nàng.

Max nhăn mũi trước mùi hăng của thảo mộc và liếc nhìn lại chàng. Mặc dù trời lạnh đến mức thở ra hơi trắng xóa bên trong hang, nhưng Riftan chỉ mặc một chiếc quần. Nàng sớm nhận ra tại sao. Chàng đã phủ toàn quần áo không còn ướt lên người nàng.

Max than van và đưa chiếc áo choàng đang che phần thân trên cho chàng. Cả người nàng run lên khi hơi lạnh chạm vào làn da trần trụi, nhưng nàng càng ghét khi chàng bị lạnh.

“Ri, Riftan. Nào, nhanh mặc cái này đi. Nếu chàng bị cảm…”

Khi một giọng nói giống như con ếch phát ra, Max ngừng nói. Nàng rên rỉ nhiều đến mức khan cả cổ. Nàng đỏ mặt và lần mò trên mặt đất để tìm quần áo của mình.

“Em, em sẽ mặc quần áo của mình, vì thế…”

“Chúng vẫn chưa khô hoàn toàn, nên nàng chứ dùng nó đi.”

Chàng vừa nói vừa chỉ vào một bên vách hang. Max liếc nhìn nơi đó. Những quần áo ướt đang treo trên sợi xích.

“Nhưng mà…”

“Chúng ta có thể làm thế này.”

Chàng thở dài một tiếng, đặt lọ thuốc mỡ xuống, và một tay bắt lấy nàng rồi ôm nàng vào lòng. Chàng dựa vào tường và quấn cánh tay dày dặn của mình quanh eo nàng. Max nhanh chóng rúc vào vòng tay chàng.

Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể chàng như ngấm vào tận xương tủy nàng. Với một tiếng thở dài mệt mỏi, Riftan, người đã tỉ mỉ che gấu áo choàng lên đến cổ nàng, cầm một bình nước lên và đặt lên môi nàng.

“Ta đã làm tan tuyết. Nàng đổ mồ hôi rất nhiều, nên hãy uống tí đi.”

Khi chàng cẩn thận nghiêng bình, nàng uống một ít nước trong đó. Khi một vài ngụm nước chảy xuống cổ họng khô khốc, đầu óc nàng trở nên minh mẫn hơn một chút. Nàng liếm môi và nhìn lối ra vào hang với ánh mắt lo lắng.

“Khi em ngủ… chàng đã đi ra ngoài sao?”

“Ta không thể để nàng một mình ở nơi này được.”

Riftan nói thẳng thừng.

“Hơn nữa, trận bão tuyết vẫn chưa dừng lại. Ta chỉ là đào một ít tuyết ở gần lối vào.”

“Ah em hiểu rồi.”

Sau khi nuốt khan, nàng lo ngại nói thêm.

“Những người khác… sẽ ổn chứ? Họ chắc hẳn lo lắm…”


“Có lẽ đã có một cuộc náo động.”

Chàng thừa nhận với một giọng điệu khô khan. Nàng nhìn biểu hiện của chàng với ánh mắt thận trọng. Lúc đó nàng đã nhận ra rằng chàng đang rất tức giận.

Khuôn hàm như điêu khắc của chàng siết chặt như thể kìm nén tâm trạng không để nó bùng nổ, và miệng chàng cứng lại. Max đảo mắt. Có rất nhiều điều khiến chàng tức giận mà nàng không thể chỉ ra được.

Một khoảng lặng nặng nề trôi qua, và Riftan mở miệng trước.

“Ta nghĩ là nên đốt một ngọn lửa mới. Chúng ta còn lại bao nhiêu viên Hỏa thạch?”

“Khoảng ba viên…”

Một ý tưởng lóe lên giữa trán, Max vội vàng nói thêm.

“Thay vào đó, em còn năm viên Ma thạch của bán-rồng nữa! Nếu sử dụng nó… Không khó để tạo một ngọn lửa như thế này.”

“…Chúng ta có thể cầm cự cho đến khi cơn bão dừng lại.”

Riftan thở phào nhẹ nhõm, rồi nhặt chiếc túi đựng Manastone và đưa cho nàng. Max lấy một viên Hỏa thạch từ bên trong và đặt nó bên cạnh ngọn lửa gần như đã tắt. Sau đó, dưới ảnh hưởng của phép thuật được kích hoạt, các tia lửa bắt đầu bốc lên từ Manastone mới. Cảm nhận được không khí ấm áp, nàng thả lỏng vai mình.

Hang động u ám và tĩnh lặng như một lăng mộ, nhưng nàng có thể chịu đựng được vì đã có Riftan. Nàng nhìn lên trần nhà với những tảng đá đen lởm chởm và bám chặt vào người chàng hơn nữa. Vào lúc đó, cơn đau cơ mà nàng đã quên mất trong một lúc quay trở lại. Như Riftan nói, có vẻ như nàng bị bầm dập khắp cơ thể.

Max cố nuốt ngược tiếng rên rỉ sắp bật ra. Lưng nàng đặc biệt đau nhói, và thật không may, h@‘ng và n*m v* cũng ngứa ran. Nàng nhẹ nhàng chạm vào mép ngực, sau đó vén quần áo lên và nhìn vào cơ thể mình. Đầu v* hơi sưng lên. Cánh tay và đùi nàng thì đỏ ửng với những vết bầm và máu, và có vệt tối màu, có lẽ là màu tím trên hai đầu gối nàng.

Hầu hết các vết thương là do lăn và ngã, nhưng ngực và đùi dường như là nguyên nhân của cuộc quan hệ mãnh liệt.

Nàng vỗ vỗ những dấu tay in trên đùi mình, hối hận vì có lẽ nàng đã quá táo bạo. Ngay lúc đó, những câu chửi thề thô bạo vang lên từ trên đầu nàng. Nàng nhanh chóng mặc lại quần áo. Riftan giật mạnh đồ của nàng và nhìn lướt qua cơ thể nàng dưới ánh sáng.

Khuôn mặt chàng nhăn lại một cách kinh khủng vì tội lỗi.


“... Vết bầm tồi tệ hơn ta nghĩ.”

“Cái này không phải do Riftan… là do bọn Golem…”

“Đây cũng là do Golem sao?”

Chàng ôm lấy khuôn ngực sưng tấy của nàng bằng một tay và lạnh lùng nói.

Gò má Max ứng đỏ lên.

“Cái đó… Bởi vì em đã quyến rũ chàng…”

“... Đúng thật là nàng đã làm vậy.”

Riftan dứt khoát đồng ý.

“Nhưng đáng lẽ ta phải kiên nhẫn. Có lẽ nàng cũng không muốn điều đó. Ta đã quá hăng hái đối với một người đang bị tổn thương…”

“Nhưng dù vậy… em, em… cũng thích điều đó…”

Nàng thì thầm và ngọ nguậy những ngón tay như thể đang làm chuyện gì đó. Tuy nhiên, nàng có thể thấy rằng không chỉ mặt, mà cả tai, cổ và ngực nàng đều đỏ lên. Max vội vàng nói thêm, tự hỏi mình phải làm sao nếu chàng nghĩ nàng là một phụ nữ quá táo bạo.

“Đã ba năm rồi. Ngay cả trong tình huống này… Em vẫn có thể được nằm trong vòng tay của Riftan… Em rất vui.”