Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Nồng độ mana thấp một cách kỳ lạ."
Max đang mê man trong suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu trước giọng nói khàn. Armin Dolph trong chiếc áo khoác lông thú nhìn xung quanh đang chìm trong sương mù, treo lơ lửng sợi dây chuyền mảnh với những hạt ngọc trai màu xám. Nàng nhìn nó với ánh mắt tò mò.
"Đó là gì vậy?”
"Đây là một chiếc đồng hồ đo năng lượng được tạo ra từ những quả trứng tiên."
Cậu ta giải thích khi chìa ra một hạt có kích thước bằng ngón tay cái trước mặt nàng.
“Dù là trứng chưa thụ tinh nhưng khả năng hấp thụ mana của nó vẫn không thay đổi nên nó thường được dùng để đo mana. Thấy màu nhạt này? Nó thường có màu ngọc trai nhẹ pha chút hồng. Nó sẽ nhuộm màu đỏ thẫm ở nơi tập trung nhiều mana hơn. Màu này có nghĩa là có ít mana ở quanh đây."
"Tớ nên tiết kiệm sức mạnh phép thuật của mình càng nhiều càng tốt."
Annette thở dài và nói.
"Chà, tớ cũng đã không sử dụng nhiều phép thuật cho đến bây giờ."
"Nó sẽ khác trong tương lai."
Sau lưng họ, một giọng nói ảm đạm pha chút sắt đá đột nhiên vang lên. Nàng quay lại thì thấy Alburn đang viết gì đó trên một mảnh giấy da vàng với một mẫu than nhỏ. Anh ta thẳng thừng nói thêm, nhét tấm giấy vào chiếc túi da mà anh ta đang đeo bên mình.
“Phép thuật của chúng ta cần thiết để điều tra Cao nguyên Pamela. Phép Thánh rất mạnh, nhưng kỹ năng của chúng chỉ giới hạn ở việc tấn công, thanh tẩy và chữa bệnh. Mặt khác, phép thuật của Tháp Thế giới lại đa dạng và cụ thể hơn nhiều.”
Lần này anh ta lôi ra một tấm bản đồ. Khi đi theo các Thánh Kỵ sĩ, có vẻ họ đã đánh dấu con đường di chuyển riêng của họ.
“Từ giờ trở đi, sẽ có rất nhiều việc để dùng phép thuật. Đặc biệt, chúng ta sẽ phụ thuộc hơn vào phép thuật tìm kiếm. Không gì tốt hơn phép thuật của tháp Gnome trong việc khảo sát địa hình…”
Đột nhiên gió thổi và một màn sương tuyết che khuất tầm nhìn của anh ta, và lời nói của anh ta dừng lại. Max nắm chặt áo choàng và nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng. Một lúc sau, những ngọn lửa rực cháy khắp nơi. Các Thánh Kỵ sĩ thắp đuốc để thắp sáng làn sương mù dày đặc. Kuahel Leon giơ cao ngọn lửa xanh và nói với giọng điềm tĩnh.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ đến lối vào cao nguyên. Hãy tiếp tục đi theo tôi."
Max tăng tốc và nhìn về nơi của Riftan. Chỉ có chiếc áo choàng xanh và mái tóc đen nhánh của chàng thấp thoáng trong màn sương mờ ảo.
Nàng thúc Rem để không bị tụt lại phía sau. Gió mạnh dần lên và tồi tệ hơn, trời bắt đầu đổ tuyết. Dù Max đã mang Hỏa thạch trong lồng ngực, nhưng một cơn ớn lạnh len lỏi vào xương nàng. Nàng ước có một nơi để tránh gió dù chỉ trong chốc lát, nhưng xung quanh hoàn toàn trống trãi.
Nàng đặt đôi tay đeo găng lên trước mặt, thổi một hơi, cố gắng làm ấm đôi tai và gò má đông cứng của mình. Vào lúc đó, âm thanh gầm gừ vang lên từ đâu đó, và một thứ gì đó to lớn lướt qua màn sương.
Các hiệp sĩ ngay lập tức rút kiếm. Tiếng gầm thấp của quái vật và tiếng kim loại sắc bén hòa lẫn vào nhau trong gió.
“Chuyện gì vậy? Cái gì xuất hiện vậy?"
Royald mở lá chắn và lo lắng hét lên với giọng run rẩy. Max cũng vội vàng tạo khiên và nhìn xung quanh với ánh mắt bối rối. Thoạt nhìn, những con thú trắng tinh vây quanh đoàn thám hiểm, nhưng rất khó để nhận ra danh tính của chúng vì màn sương tuyết.
Tuy nhiên, các hiệp sĩ phản ứng rất nhanh và chính xác mà không hề tỏ ra lúng túng. Họ vung kiếm về phía những con quái vật đang bay đến như đạn đại bác, và một con quái vật đang di chuyển nhanh đến mức khó có thể nhận ra bằng mắt thường, rơi xuống mặt đất, bắn ra máu đỏ sẫm. Chỉ khi đó Max mới biết được danh tính của con quái vật.
Đó là một con sói khổng lồ có kích thước bằng một con bò đực. Max kinh hãi nhìn con sói khi nó gục xuống sàn và vặn vẹo chân trước ở những góc độ kỳ lạ. Nó không giống chó sói ăn thịt người. Nó có hai chiếc sừng dài, nhọn trên cái đầu khổng lồ phủ lông bạc phất phơ, và đôi mắt màu đỏ sẫm như máu.
Khi con quái vật gầm lên mạnh mẽ ngay cả khi nó bị thương, Kuahel ném một cái móc với dây xích, khiến con quái vật chết ngạt một cách không thương tiếc.
“Fenrir. Mọi người hãy cẩn thận với hơi thở của mình!"
Giọng nói của Riftan từ xa vọng lại. Đồng thời, gió ngày càng lớn và sương mù ngày càng dày đặc. Max nhận ra rằng trận bão tuyết này là do sức mạnh phép thuật của lũ quái gây ra.
Nàng lạnh sống lưng. Chẳng bao lâu sau, những con quái vật bao vây họ ở một khoảng cách nhất định như để cảnh giác bắt đầu tấn công đồng loạt. Tuy nhiên, tuyết ngày càng dày và nàng không thể nhìn thấy rõ bọn chúng.
Max gia tăng sức mạnh của lá chắn. Mỗi lần nghe thấy tiếng ngựa hí trong hoảng sợ, và tiếng hét của các hiệp sĩ, thì tim nàng lại nóng lên như lửa đốt. Những con thú gầm thét và hú lên như vũ bão, khiến bầy ngựa bị kích động, nàng phải vất vả lắm mới có thể trấn tĩnh được Rem đang sợ hãi và muốn bỏ chạy.
Vào lúc đó, những ngọn lửa vàng tỏa ra từ mọi hướng, thắp sáng màn sương u ám. Max quay đầu đến hướng của phép thuật. Ruth giơ một tay lên và phát tán công thức phép thuật màu vàng rực trong không khí.
Khi anh ta nâng cao pháp thuật của mình, ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn. Như thể lũ quái vật cảm thấy bị đe dọa, chúng nhanh chóng rút lui, sau đó biến mất cùng với cơn bão tuyết.
Max thở ra một hơi mà nàng đã cố gắng kìm lại. Khi màn sương tuyết ở tứ phía biến mất như một lời nói dối, hình ảnh bảy con sói khổng lồ đang gục xuống sàn, phun ra máu đỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Riftan rút một ngọn giáo khỏi cơ thể của một trong số chúng và nhìn xung quanh. Max quét qua toàn thân chàng. Một cảm giác nhẹ nhõm ập đến mạnh mẽ trước vẻ ngoài không thương tích của chàng, đã làm lu mờ thực tế rằng nàng muốn chàng bị thương một chút. Khi nàng chỉ vừa mới thư giãn và thả lỏng vai thì nàng nghe thấy một giọng nói đầy bực bội từ phía sau.
“Chết tiệt, toa xe...!"
Nàng vội quay đầu lại. Bốn trong chín xe hàng nằm lăn lóc trên mặt đất. Các pháp sư xung quanh lao xuống ngựa và nhặt những bao thức ăn rơi vãi, những chai nước bị vỡ một nửa, và nhiều thiết bị khác nhau nằm trên tuyết. Nhưng vấn đề không chỉ là hành lý. Nàng nhìn xung quanh với khuôn mặt xanh xao.
“Không, những con ngựa đâu..."
"Có vẻ như Fenrir đã mang chúng đi rồi."
Nàng nghe thấy giọng nói tẻ nhạt của Kuahel từ đằng xa. Trong khi anh ta nhìn vào xe hàng, Calto quở trách các pháp sư bằng một giọng gay gắt.
"Mọi người đã làm gì mà không bảo vệ xe hàng một cách đàng hoàng?"
“Rõ ràng là tôi đã mở lá chắn! Tuy vậy... Có vẻ như nồng độ mana quá ít nên lá chắn không đủ mạnh".
Nevin, người đang phía sau hàng ngũ, bào chữa bằng một giọng khúm núm. Một sự im lặng nặng nề ập xuống. Họ đã mất tổng cộng tám con ngựa chỉ trong giây lát. Nàng đang choáng váng thì nghe thấy tiếng tặc lưỡi.
“Lợi dụng sự chú ý của mọi người ở phía trước, ẩn trong bão tuyết và cướp gia súc... Chúng thông minh đấy."
Hebaron gãi cằm nói. Elliot theo sau anh ta và thở dài thườn thượt.
“Đây là lúc để khen ngợi hả? Chúng ta phải làm gì với đống hành lý đó đây?"
“Đầu tiên, chất đồ lên các toa xe còn lại.”
Riftan, người đang dắt Talon, nói với giọng bình tĩnh.
"Và vài người trong chúng ta nên cưỡi chung một con ngựa và có thêm một con để kéo toa xe."
“Lũ ngựa sẽ gặp khó khăn đấy. Có ổn không? Không biết phải đi bao lâu nữa…”
“Chỉ một chút nữa thôi thì chúng ta sẽ tìm thấy một nơi ẩn nấp, nơi chúng ta có thể nghỉ ngơi."
Kuahel cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Mọi người chỉ cần cố chịu đựng cho đến khi đó."
Max quay đầu về hướng anh ta đang chỉ. Phía trên sườn núi trắng, một bức tường đá trắng đứng sừng sững như một bức tường pháo đài đập vào mặt nàng. Nàng mở to mắt. Bởi vì sương tuyết mờ mịt, nàng thậm chí còn không để ý phía xa có một bức tường đá khổng lồ như vậy.
“Nào, chúng ta hãy di chuyển hành lý đi. Trước khi lũ quái đến ăn thịt những con ngựa còn lại.”
Hebaron nhảy khỏi con chiến mã và dùng một tay nâng một trong những toa xe bị ngã và dựng nó lên. Phải một lúc sau khi kinh ngạc trước sức mạnh khủng khiếp, Max mới xuống ngựa và giúp thu xếp hành lý.
Hai trong số bốn toa xe bị vỡ bánh và không thể sử dụng được. Sau khi họ quyết định bỏ lại những xe đã vỡ nát, họ sắp xếp những xe hàng còn lại một cách hợp lý.
Và để đảm bảo có đủ ngựa để kéo xe hàng, các pháp sư nhẹ cân đã quyết định cưỡi cùng với các hiệp sĩ trên những con chiến mã.
Max nhìn chàng lo lắng, trong lòng hy vọng rằng Riftan sẽ đề nghị nàng đi chung ngựa. Nhưng chàng đứng đó với đôi môi mím chặt và nhìn chằm chằm vào bức tường đá.
Sau đó, Yulysion, người đang liếc nhìn Riftan với vẻ mặt khó hiểu, giơ một tay lên và tiến về phía trước. May mắn thay, Hebaron đã nắm lấy gáy cậu ta và bịt miệng cậu ta lại. Max giả vờ như không nhìn thấy cuộc cãi vã của họ, và tiếp tục dán mắt vào Riftan. Sau đó chàng mở miệng.
"Ruth, hãy đưa ngựa của cậu đây."
Max biểu lộ vẻ mặt ngơ ngác trước lời tuyên bố bất ngờ. Ruth, người đang há to miệng và ngáp, quay lại nhìn chàng với vẻ nghi ngờ về những lời nói của chàng.
"Vừa rồi... ngài nói gì cơ?"
“Không có đủ ngựa để kéo xe hàng. Hãy đưa ngựa của cậu và cậu sẽ cưỡi chung ngựa với tôi.”
Riftan lo lắng đáp lại như thể không muốn nói lại lần hai. Ruth chớp chớp mắt và cay mày.
“Tại sao ngài phải đi chung với một người đàn ông! Ngài có thể cưỡi cùng Phu nhân Calypse mà!"
"Ngựa của phu nhân không thích hợp để kéo xe hàng."
Riftan phản bác bằng một giọng điệu bình tĩnh. Ruth nhanh chóng quay đầu lại và lướt qua con ngựa cái của nàng từ trên xuống dưới. Rõ ràng, Rem là một con chiến mã với thân hình cân đối, duyên dáng và đôi chân cực kỳ nhanh nhẹn và mạnh mẽ, nhưng hơi quá nhỏ để có thể kéo một toa xe. Ruth nói với giọng khá nhẹ nhàng, nghĩ rằng những lời của Riftan có lý.
“Vậy thì tôi sẽ đi ngựa của phu nhân. Còn Ngài và Phu nhân Calypse cưỡi chung ngựa. Nó sẽ ít gánh nặng cho Talon hơn là hai người đàn ông."
“Cân nặng của cậu và nàng ấy không khác mấy. Đừng nói nữa, chỉ cần làm thôi."
Max mở miệng kinh ngạc. Nàng không thể bỏ qua những lời đó.
“Không khác mấy? Sao chàng có thể nói những lời cay nghiệt như vậy...! Tất nhiên là em nhẹ hơn rất nhiều rồi!" (có ai kiểu “ủa anh???” giống tui với Max hông )
Riftan không nghe, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Ruth một cách dữ tợn. Ruth, bị đè bẹp bởi sức ép của chàng, cuối cùng cũng xuống ngựa và lê bước đến bên cạnh Talon. Riftan thậm chí không thèm liếc nhìn nàng đang hậm hực, để Ruth, người có biểu hiện gắt gỏng trên mặt, ngồi đằng sau, và quay trở lại đầu hàng ngũ. Khi nàng nhìn vào bóng lưng chàng với ánh mặt kỳ lạ, nàng nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Hebaron.
“... Nó nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.”
Khi nàng nhìn anh ta một cách khó hiểu, Hebaron nhún vai và nói như thể không có gì.
“Được rồi, có vẻ như đã quyết định xong, nên chúng ta hãy đi thôi. Tôi sẽ phải đi một mình rồi.”
Max nheo mắt trước giọng điệu mỉa mai và thúc giục Rem. Khi tất cả hành lý đã được thu xếp xong, đoàn thám hiểm lại tiến về phía bức tường đá. Mặc dù có vẻ như không còn quá xa, nhưng khi họ đến đích, bầu trời đã nhuốm một màu tím. Max nhìn lên bức tường đá với vẻ mặt mệt mỏi. Nó cao đến nỗi nàng không thể nhìn thấy điểm cuối của nó ngay cả khi ngẩng cao đầu.
"Chính là nó."
Kuahel Leon dẫn họ đến một vết nứt của tảng đá. Các pháp sư tạo một ánh sáng nhỏ trên lòng bàn tay để soi đường, và các hiệp sĩ cảnh giác và rút kiếm ra đề phòng những nguy hiểm có thể ẩn náu. Họ mất một khoảng thời gian cẩn thận tiến vào hẻm núi, và khi con đường mở ra, một không gian rộng mở được hé lộ ở bên trái và phải. Kuahel Leon dừng đoàn quân.