Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi nàng quay đầu lại, một con chiến mã màu nâu đỏ khịt mũi và rú lên, như để thể hiện một tính khí hiếu chiến. Max nhìn Kuahel từ từ tiến đến con ngựa hung dữ với một cử động khiêm tốn.
"Những con ngựa chắc đã mệt rồi, nên chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây trước."
Ngay khi con ngựa của anh ta ngã xuống, các pháp sư nhanh chóng xuống ngựa. Max cũng nhảy khỏi lưng Rem trong sung sướng.
Trong vài tuần qua, thời gian nàng ở trên lưng ngựa còn dài hơn cả thời gian nàng đứng trên mặt đất, vì vậy nàng đã chán ngấy việc cưỡi ngựa.
Trong khi xoa xoa cặp đùi đang đau nhói của mình, nàng hạ túi hành lý và yên khỏi lưng Rem. Yulysion, người đã đến gần để phục vụ nàng, thở dài không hài lòng và nhìn nàng.
"Phu nhân hiếm khi cho tôi cơ hội để làm việc như một hiệp sĩ hộ tống."
“Cậu đã phải bận rộn với việc cảnh giác xung quanh rồi. Ta sẽ lo liệu những việc như thế này".
Trước khi cậu ta có thể nói thêm, Max đặt mọi thứ sang một bên và dẫn Rem đến bên cạnh xe hàng. Yulysion càu nhàu một chút và đi theo nàng.
Họ kéo những túi thức ăn gia súc từ xe xuống, cho ngựa ăn no, và để chúng nằm nghỉ sau tấm khiên chắn gió do các hiệp sĩ lắp đặt. Bất chấp thời tiết lạnh buốt, mồ hôi vẫn nhễ trại trên trán khi nàng chăm sóc những con ngựa. Việc đi qua vùng đất phía Bắc cằn cỗi vào giữa mùa đông mà không có đồng cỏ hay nước khó khăn hơn dự kiến.
"Phu nhân bùn, dừng lại và đến nghỉ ngơi đi."
Royald, người đang ngồi trước đống lửa được các hiệp sĩ đốt lên để sưởi ấm và nói với nàng. Sau đó, trước đôi mắt nghiêm trọng của Yulysion, cậu ta ho một cách vô ích, và nói với một giọng điệu lịch sự hơn.
“Ăn trưa xong, chúng ta lại phải lên đường. Cậu tính làm gì nếu cậu kiệt sức trước đó?"
Nàng phát hiện ra rằng các pháp sư đồng môn, những người thường đùa giỡn với việc gọi nàng là bùn, vẫn còn hơi khó xử về việc nàng là một quý tộc cấp cao, vợ của người hiệp sĩ mạnh nhất lục địa. Max gật đầu một cái, buộc dây cương trước khiên chắn gió rồi ngồi xuống bên đống lửa. Yulysion, người đã vội vàng chuẩn bị bữa ăn cho nàng, tức giận cằn nhằn.
"Tại sao những tên đó cứ gọi phu nhân là bùn?"
"Đó… là vì các thuộc tính của ta. Ta không chỉ có thuộc tính đất, mà còn có chút ái lực với nước. Đó là một sự kết hợp hiếm có... Đó chỉ là một trò đùa vui thôi.”
Max dù đó là biệt danh mà nàng luôn ghét bỏ, nhưng Max không muốn gây rắc rối nên nhẹ giọng đáp lại. Nàng lo lắng rằng Yulysion sẽ vô cớ cãi nhau. Nàng mỉm cười một chút để xoa dịu cậu ta, rồi húp phần nước hầm mà cậu ta đã mang đến. Cảm giác khi bát súp nóng hổi lan tỏa trong bao tử thật tuyệt vời.
Vì thời tiết lạnh giá, bánh mì, thịt, phô mai và bơ đều bị đông cứng, nên không thể ăn như vậy được mà phải nấu lên, nhưng vị của chúng cũng khá ổn.
“Riftan… đang làm gì vậy?"
Nàng nhìn quanh, nhai miếng thịt trong bát. Khi họ ngừng hành quân, các hiệp sĩ đã làm việc không ngừng nghỉ, lấy lò lửa, đốt lửa khắp nơi, lắp khiên chắn gió xung quanh chúng, và kiểm tra xem liệu có nơi nào thiếu nước hay có dấu vết của quái vật không. Chỉ khi họ dùng bữa, họ mới có thể ngồi xuống và nghỉ ngơi hoàn toàn.
Max lo ngại không biết Riftan có nghỉ ngơi đủ không, nên đảo mắt đến nơi tập trung của Remdragon. Ngay lúc đó, giọng nói của Hebaron vang lên từ phía sau nàng.
"Đội trưởng đang có một cuộc đấu khẩu với thánh kỵ sĩ ở đằng kia."
Anh ta nhai miếng thịt bò khô – trông rất cứng, và chỉ về một phía bằng ngón tay cái. Max nheo mắt nhìn nơi đó. Riftan và Kuahel ngồi đối diện nhau với tấm bản đồ trải ra trên bàn.
Max dù cách họ khá xa, Max có thể dễ dàng đoán được rằng họ đang có một cuộc chiến thầm lặng với con dao trong miệng. Garrow, người đi theo Hebaron, lắc đầu.
“Họ đang vật lộn về lộ trình của chúng ta và nó thực sự đẫm máu. Tôi không biết rằng mối quan hệ của họ lại tệ đến vậy?”
"Hiệp sĩ đó đang đơn phương quyết đấu với Ngài Calypse."
Yulysion ngay lập tức đứng về phía Riftan.
“Hẳn là anh ta vẫn còn uất ức về việc thua trận trong quá khứ. Bởi vì anh ta là một người hẹp hòi.”
Mặt Max đỏ bừng khi nhớ lại những lời anh ta đã nói với Riftan. Tuy nhiên, Yulysion lạnh lùng nói thêm, như thể cậu ta tuôn ra bất cứ điều gì đang hiện lên trong đầu mà không màng đến ý nghĩa của nó.
"Một con chó sẽ sủa to khi nó thua trận."
"Lại nữa, cậu lại nói bậy rồi đấy."
Hebaron nhét miếng thịt bò khô còn lại vào miệng và tặc lưỡi.
“Đừng làm vậy nhiều quá. Có lý do tại sao họ lại như vậy. Vốn dĩ tính cách của hai người họ đã không hợp nhau, nhưng khi đội trưởng của chúng ta cho rằng mình đúng, ngài ấy sẽ không thèm nghe người khác nói, đúng không? Các Hiệp sĩ của Remdragon đã phá vỡ kế hoạch thỏa thuận trước đó và làm những hành động điên rồ, vì vậy mà thánh kỵ sĩ đã phải thay đổi kế hoạch tổng cộng ba lần."
Hebaron duỗi ra ba ngón tay dày dặn.
“Chà, cuối cùng, nhận định của đội trưởng chúng ta là đúng, nhưng từ quan điểm của người tổng chỉ huy, Remdragon hẳn là một cái gai trong mắt."
“Quả nhiên là một con ốc sên lòng dạ hẹp hòi. Anh ta đã sai khi dám đặt câu hỏi về phán đoán của Riftan Calypse. Ngay từ đầu, tôi hy vọng anh ta sẽ đơn giản làm theo chỉ thị của Ngài Calypse…”
Trước cái khịt mũi giễu cợt của Yulysion, Max đảo mắt. Trong khi nàng đi vắng, lòng trung thành của Yulysion đối với Riptan dường như đã đạt đến mức độ phục tùng mù quáng. Cậu ta thực sự tin chắc rằng không có hiệp sĩ nào trên thế giới vĩ đại hơn Riftan.
Nàng cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến đó, nhưng vì họ phải hợp tác với các Thánh Kỵ sĩ trong vài tháng tới, không phải họ không nên quá phiến diện về điều đó sao? Trong mọi trường hợp, họ là sứ đồ của Đức Chúa Trời, và việc thể hiện sự tôn trọng cho họ là điều đúng đắn.
Ngay lúc nàng định lưu ý Yulysion như vậy, Hebaron đã lên tiếng trước.
“Nếu cứ làm ngơ thì họ sẽ như vậy cho đến trước khi khởi hành, vậy sao người không đến đó và dập lửa đi, thưa Phu nhân?”
“Ta sao?”
Max hơi chùn bước. Kể từ ngày đó, Riftan không còn ngang nhiên phớt lờ nàng nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ vẫn như trước đây. Chàng sẽ đáp lại khi nàng nói chuyện, nhưng chàng vẫn giữ thái độ xa cách. Nhìn thấy điều đó khiến nàng đau đớn một cách kỳ lạ.
Điều đó có nghĩa là tim chàng vẫn chưa được sưởi ấm hoàn toàn? Hoặc, dù chàng vẫn một lòng với nàng, nhưng nó không giống như trước đây nữa? Khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ u sầu đó, nàng nghe thấy giọng nói đầy hoang mang của Hebaron.
“Ngài ấy sẽ nghe theo phu nhân nếu người ngăn cản họ. Đội trưởng sắp bỏ lỡ bữa tối rồi."
Max chần chừ đứng dậy ngay khi nghe thấy những lời đó và chạy đến chỗ Miriam, người đang phục vụ bữa ăn. Khi nàng hỏi cậu ấy cho một bát hầm khác, Miriam lặng lẽ đổ đầy bát. Max cầm lấy nó và nhìn xuống nó, rồi chìa cái bát ra và nói.
"Cho tớ thêm một ít nguyên liệu đi."
Miriam tỏ vẻ khó chịu và đổ thêm một vá nữa. Max chộp lấy cái bát và vội vã đi đến Riftan. Riftan, người đang trừng mắt nhìn Kuahel với hai tay khoanh trước ngực, nhìn nàng và nhăn trán.
Tại sao chàng lại cau mày khi nhìn nàng? Nàng càu nhàu trong lòng và đến đứng cạnh chàng.
“Em nghe nói chàng vẫn chưa ăn... Em mang một ít thức ăn đến đây."
“Ta không sao, nên nàng ăn trước đi. Bọn ta vẫn chưa kết thúc.”
Chàng nói cộc lốc và quay đầu lại về phía Kuahel. Max theo ánh nhìn của chàng, liếc nhìn chỉ huy của Thánh Kỵ sĩ và cứng đầu chìa cái bát ra trước mặt Riftan.
“Này, hai người có thể nói chuyện sau. Em đã ăn rồi. Riftan cũng phải ăn. Chắc chàng rất đói vì đã không ăn gì từ lúc bình minh...”
"Ta ổn…"
"Nếu cậu không cần nó thì để tôi."
Kuahel đột ngột can thiệp. Max nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Hiệp sĩ nhìn Riftan với vẻ mặt khiêu khích, sau đó quay sang nàng và hỏi bằng một giọng lịch sự không tự nhiên cho lắm.
"Có được không?"
Max gật đầu, không thể nói không. Nàng đưa cái bát về phía anh ta, nhưng Riftan nắm lấy cánh tay nàng.
"Ta đổi ý rồi. Đưa đây cho ta." =]]]]]]]]]]]]]]
Riftan gầm gừ và nói. Max nhìn Kuachel với vẻ lúng túng, rồi từ từ xoay người về phía Riftan. Nàng thấy xấu hổ vì nghĩ rằng lẽ ra nàng nên mang hai phần ăn. Tuy nhiên, hiệp sĩ đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt bình tĩnh như thế anh ta không thực sự thèm muốn bữa ăn.
"Bây giờ cậu phải dùng bữa, vì vậy chúng ta hãy kết thúc cuộc trò chuyện đầy hữu ích này ở đây."
“Này, kết luận vẫn là..."
“Kết luận vẫn như vậy. Tôi không có ý định thay đổi lộ trình. Nếu cậu không thích thì hãy đi theo hướng cậu muốn đi. Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu phải theo tôi, nhưng cậu nói nhiều quá, đi đường này, đi đường kia".
“Cái tên chết…”
Chàng nhếch môi như sắp phun ra lời cay nghiệt rồi lại ngậm miệng. Kuahel nhìn xuống cảnh tượng đó và nhanh chóng bước đến nơi mà các Thánh kỵ sĩ đã tập hợp để ăn.
Max quay lại đối mặt với Riftan một lần nữa. Riftan, người đang nhìn chằm chằm vào lưng Kuahel, vội vàng thả tay nàng ra như thế chàng vừa chạm vào ngọn lửa. Sau đó chàng mang phần thức ăn và đi đến nơi của các hiệp sĩ. Max chạy theo và nói một cách lo lắng.
"Có lẽ... Nếu em đã làm gián đoạn một cuộc trò chuyện quan trọng… Em xin lỗi. Ngài Nirta nói chàng vẫn chưa ăn…”
"Đã xong rồi. Đó không phải là một vấn đề to tác."
Sau khi liếc nhìn Hebaron một cách sắc bén, Riftan kéo một ghế và ngồi xuống trước đống lửa. Max nhanh chóng chộp lấy chiếc ghế khác và ngồi sát vào chàng.
“Em có nên mang một ít bia không? Em đang nướng bánh mì và thịt xông khói ở đằng kia, chàng có muốn ăn món đó không?"
"Không cần đâu."
"Nhưng mà... Chàng ăn nhiều hơn thế này".
“Nếu ăn quá nhiều khi hoạt động, nàng sẽ nhanh chóng thấm mệt. Tốt hơn hết là nên ăn vừa đủ để no bụng".
"Ah... em hiểu rồi."
Một khoảng lặng khó xử trôi qua. Chàng chúi mũi vào bát và lặng lẽ di chuyển chiếc thìa. Hầu hết thời gian đều là như vậy trừ khi nàng lên tiếng trước. Max nhìn xuống sàn để che giấu sự thất vọng, dán mắt vào chân mình rồi lại ngẩng đầu lên. Tóc mái chàng chợt rủ xuống, chọc vào mắt chàng.
Sau khi do dự một lúc, Max đưa tay ra và kéo lọn tóc trên trán chàng. Riftan giật mình lùi lại, như thể nàng đang cầm một con dao găm.
Thấy nàng ngạc nhiên vì sự thái quá của chàng, Riftan vò tóc với vẻ mặt cứng đờ, rồi lại lặng lẽ ăn. Đó là một tốc độ cho thấy ý chí muốn nhanh chóng ăn xong để rời khỏi nơi này. Nàng cắn môi.
"Xin lỗi... Em phải đi qua đó. Làm ơn, ăn từ từ thôi.”
Max che giấu sự tổn thương, nói một cách rạng rỡ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì lý do nào đó, Hebaron, người đang quan sát cảnh tượng từ xa, khúc khích và phá lên cười. Có gì vui không? Max cau mày lườm anh ta rồi đi về phía nơi Rem.
Kể từ đó, thái độ mập mờ của Riptan vẫn tiếp diễn. Chàng không né tránh nàng một cách trắng trợn như trước nhưng không có nghĩa là chàng hoàn toàn chấp nhận nàng.
Max dần mất kiên nhẫn. Để thu hẹp khoảng cách, nàng đuổi theo chàng bất cứ khi nào có cơ hội và cố gắng chăm sóc chàng, nhưng không hiểu sao biểu hiện của Riftan ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nếu nàng có thêm một chút can đảm, nàng sẽ hỏi tại sao chàng lại làm vẻ mặt đó. Nhưng nàng không dám nói ra vì sợ không biết câu trả lời sẽ như thế nào. Nàng chỉ giả vờ như mình ổn, hy vọng thái độ của chàng sẽ thay đổi một cách tự nhiên.
Có một lần nàng can đảm nói rằng nàng sẽ sử dụng phép phục hồi cho chàng. Nhưng khi chỉ có ánh nhìn bâng quơ đáp lại, Max đỏ mặt.
Nàng thậm chí biết rằng chàng không cần phép chữa trị hay phục hồi. Tuy nhiên, ngay cả với một cái cớ như vậy, nàng vẫn không thể kìm nén mong muốn được chạm vào chàng.
Sau nụ hôn ngày đó, Riftan không bao giờ chạm vào nàng, và cũng không đến gần hơn mức cần thiết. Chỉ có nàng là người không kiên nhẫn. Mong muốn được chạm vào chàng lớn đến mức nàng có ý nghĩ xấu xa rằng muốn Riftan sẽ bị thương dù chỉ một chút.