Đoàn quân di chuyển về phía Bắc không ngừng nghỉ. Địa hình trở nên gồ ghề hơn, nhiệt độ thì ngày càng xuống thấp, nhưng chuyến thám hiểm diễn ra suôn sẻ hơn những gì họ mong đợi. Riftan và Kuahel đã khá hòa hợp nhau, nên thái độ thù địch trước đó của cả hai cũng dần phai nhòa.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng có những cuộc đấu khẩu đổ máu, nhưng cả hai đều là người có lý trí, nên họ sẽ không ngần ngại đặt cái tôi của mình xuống khi họ cho rằng nhận định của người kia là đúng. Nhờ vậy mà cả đoàn có thể đến được phía Bắc của Batlo mà không gặp trở ngại nào.
Nhưng Max chỉ trở nên khó chịu hơn theo thời gian trôi qua. Nàng vuốt ve bờm của Rem và nhìn vào bóng lưng của Riftan với ánh mắt lo lắng.
Riftan hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của nàng trên suốt quãng đường đi. Ngay cả khi nói chuyện với nàng, chàng cũng tỏ thái độ bận rộn và không đáp lại nhiều hơn mức cần thiết, thậm chí có lúc còn tỏ vẻ không thích sự tiếp cận của nàng.
Max ngày càng chán nản. Nàng hạ quyết tâm bằng cách tự nhắc nhở mình rằng chàng đã giữ những lá thư của nàng và đã đi một chặng đường dài không ngừng nghỉ để đến cứu nàng, nhưng sự tự tin của nàng chỉ dần giảm đi bởi sự lạnh nhạt liên tiếp của chàng.
“Mọi người có cảm nhận được gì xung quanh đây không?”
Đột nhiên, Nevin, người đang trên lưng ngựa và thực hành phép tìm kiếm, nghiêng đầu và nói: những pháp sư nguyên tố đất có thể khám phá môi trường xung quanh trong khi đang di chuyển, nên họ sẽ thay phiên nhau để kiểm tra xem liệu có quái vật nào ở gần không.
Ngay sau khi nghe thấy anh ta, Riftan dừng cả đội hiệp sĩ. Max kéo dây cương của Rem và nhìn xuanh quanh. Một khu thông xanh rậm vây quanh họ, bầu trời phủ mây xám xịt và bầu không khí thì u ám. Riftan quét ánh mắt sắc bén qua khu rừng phủ đầy tuyết và hỏi với giọng cứng rắn.
“Cậu có biết đó là loài quái vật nào không?”
Nevin liền lắc đầu trong ngượng ngùng. “Có thứ gì đó, nhưng chỉ là sương mù. Nó hẳn là một tinh linh hay một con quái có khả năng kháng phép mạnh mẽ.”
Kuahel lập tức rút thanh kiếm dài của anh ta ra. “Khoảng cách?”
“Chưa đến 1 thradion (185m) về phía Nam. Không có chuyển động nhưng có ít ma thuật.”
“Rất có thể đó là một quái vật phân loài rồng đang ngủ đông.”
Trước lời thì thầm của Riftan, các hiệp sĩ đồng loạt lấy vũ khí và sẵn sàng tư thế chiến đấu. Đối với những quái vật cao cấp như wyvern và tử xà basilisk, chúng có thể đạt khoảng cách 1 thradion trong nháy mắt. Nếu mất cảnh giác, một người có thể dính đòn ngay lập tức.
Max cũng nâng phép thuật lên mức tối đa để có thể thi triển bất cứ lúc nào. Vào lúc đó, Riftan nhìn lên bầu trời và cất giọng sau khi quay đầu lại.
“Hãy xuống núi thôi. Dù mất thời gian nhưng đi vòng sẽ tốt hơn.”
“Tại sao phải làm như thế? Chuyển động của chúng sẽ chậm đi nếu đang ngủ đông, và chúng ta có thể tiêu diệt chúng.”
Hebaron gãi chiếc cằm xồm xoàm của mình và thể hiện sự phản đối. Riftan nhìn anh ta với đôi mắt lạnh lùng.
“Chúng ta vẫn chưa biết đó là loài quái nào và số lượng bao nhiêu. Nên tránh thì tốt hơn.”
“Không có thời gian để quay lại đâu. Tuyết sẽ rơi sớm thôi. Nếu không băng qua ngọn núi này trong hôm nay, chúng ta sẽ bị trì hoãn vài ngày. Chúng ta không còn đủ thời gian nữa.”
Kuahel can thiệp, chỉ tay vào xe hàng. Đống hành lý được chất như núi đã vơi đi hai phần ba. Lý do là vì những thành phố mà họ ghé qua giữa đường đi không có đủ thức ăn. Hầu hết các khu vực phía Bắc đều trải qua việc thiếu lương thực do đợt đông đầu mùa.
“Tại sao không đi về phía Đông và dừng lại ở một thành phố lớn?”
Ruth, đang cuộn người trong áo choàng, đã tiếp lời. Các pháp sư đồng loạt nhìn về anh ta. Tuy nhiên, Ruth mặt dày vẫn tiếp tục nói như thể đã quen với cách họ nhìn anh ta trong những ngày gần đây.
“Không cần phải vội vàng. Hãy ở lại thành phố cho đến khi cơn bão tuyết qua đi.”
“Không có thành phố nào trong vùng lân cận có đủ khả năng nuôi hai trăm người. Cho dù họ có thể, thì vấn đề tương tự cũng sẽ xảy ra khi chúng ta quay lại đây. Tôi ghét phải lãng phí thời gian như vậy.”
Mặt Riftan đanh lại trước thái độ dứt khoát của Kuahel.
“Điều đó có nghĩa là Thánh Kỵ sĩ ưu tiên nhiệm vụ của họ trên cả sự an toàn của cả đội thám hiểm? Thật là độ lượng. Danh hiệu Vệ binh của Lục địa Phía Tây sắp bị vùi nát rồi.”
“Cậu mới là người đang khóc lóc đấy, Mago. Cậu đang chạy trốn vì một con quái vật ngủ đông. Tôi không biết là gan cậu đã bé lại khi chúng ta không gặp nhau.”
Kuahel đáp trả một cách sắc bén. Các pháp sư trao đổi ánh mắt với biểu cảm “lại nữa rồi” khi cảm nhận được bầu không khí bất thường giữa hai người họ. Max lo lắng quan sát họ và tiến về phía trước.
“Em, em… có nên dùng phép thuật tìm kiếm không? Phép tìm kiếm của thuộc tính đất có thể thu thập nhiều thông tin cụ thể hơn nguyên tố gió. Nếu may mắn, chúng ta có thể biết được danh tính của con quái.”
Riftan cau mày và nhìn nàng. Nhưng Kuahel đã lên tiếng trước khi chàng có thể phản đối.
“Tuyệt. Vậy thì phiền phu nhân.”
Max phóng xuống ngựa. Tim nàng đập mạnh vì nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng trước mặt Riftan. Nhưng khi nàng thật sự thi triển phép thuật, nàng lại cảm thấy lo lắng.
Ngay cả những pháp sư cao cấp cũng không thể hiện nhiều, liệu một tân binh chỉ vừa mới nhận được buổi lễ trao phép thuật có thể làm được không? Liệu nàng có đi xa quá không?
Nàng hít thật sâu để rũ bỏ sự bồn chồn, sau đó xoay chuyển pháp lực dựa theo công thức phép thuật. Cuối cùng, hệ thống giác quan được mở rộng khi linh hồn của đất và mạch năng lượng kết nối với nhau.
Max chuyển hướng tìm kiếm sang nơi mà Nevin đã chỉ. Ngay sau đó, một thứ gì đó vướng vào lưới phép thuật và lan ra như mạng nhện. Nàng hoảng hốt và đơ người. Nó gần hơn những gì Nevin đã nói. Khi Max cảm nhận được một vật thể to lớn đang lao tới với tốc độ kinh hoàng, nàng lập tức thu hồi phép thuật và khẩn trương kêu lên.
“Này, nó đang đi về hướng này! Lá chắn…!”
Annette và Armin nhanh chóng dựng một bức tường phòng thủ quanh các toa xe. Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, nền đất tuyết nứt ra và thứ gì đó trồi lên. Cơn gió làm ngã tung một trong những xe hàng. Tiếng vó ngựa vang lên ầm ĩ và khi mặt đất trở nên méo mó, Rem phóng lên cao.
Max vội vàng kéo dây cương để trấn tĩnh Rem và tạo một lá chắn xung quanh nàng và các pháp sư. Ngay lập tức, một âm thanh chói tai vang lên, cơ thể của con quái vật và lá chắn vô hình va đập mạnh.
Nàng vội vã gia tăng pháp thuật của mình khi thấy chiếc khiên bị nứt. Một con quái - khổng lồ đến mức có thể nuốt chửng một cả toa xe chỉ trong một lần trồi lên mặt đất và quất cái đuôi dày bọc vảy của nó như một cây roi.
Max nâng cao mạch phép thuật. Chiếc khiên và đuôi của nó va vào nhau và mặt đất rung lên một lần nữa. Khi nàng nhận định rằng nàng không thể ngăn cản nó chỉ với sức mạnh của mình, nàng xoay lại để yêu cầu trợ giúp. Vào lúc đó, Calto hét lên khi ông ấy lập lá chắn kép lên chiếc khiên của nàng.
“Đó là một con serpent! Những ai có thể sử dụng phép tấn công nên hợp tác với các hiệp sĩ!”
Bức tường phòng thủ của ông ấy đã chặn đứng những đòn tấn công của con quái vật. Max thở phào nhẹ nhõm và nâng cao chiếc khiên. Các hiệp sĩ đang chạy tứ tán xung quanh con quái. Họ ném móc xuyên thủng qua làn da và quấn xích quanh cơ thể dày dặn của nó. Khi chuyển động của con quái vật trở nên chậm chạp, nàng có thể thấy rõ hình dạng của nó.
Một cái đầu của rồng và thân mình của rắn… Đó là con quái thuộc bậc cao nhất trong số các quái vật phân loài rồng.
“Lùi lại! Chúng tôi sẽ tạo một bức tường lửa!”
Trước tiếng kêu la của các pháp sư, các hiệp sĩ giang rộng khoảng cách ra một chút. Sau đó các pháp sư của Kavala đốt lửa và bao vây con quái vật.
Phép thuật không có tác dụng đối với quái vật phân loài rồng. Vì lý do đó, họ ngăn chặn chuyển động của serpent bằng sự thù ghét lửa của nó, chứ không tấn công trực tiếp.
Khi ngọn lửa bùng cháy từ mọi hướng, con serpent lượn xung quanh để tránh sức nóng, và các hiệp sĩ không bỏ lỡ một nhịp nào và đồng loạt ném lao. Con quái, bị đâm xuyên bởi hàng chục mũi lao, ngẩng cao đầu và há to miệng.
Max cảm nhận được lông tơ trên cơ thể mình dựng ngược. Ngọn lửa xanh bắt đầu rung lên từ bên trong miệng con quái vật. Khi cổ họng serpent phồng lên như thể sắp phun ra lửa bất cứ lúc nào, nàng vội vã nhảy ra khỏi tấm khiên.
Khi nàng mở lá chắn, Riftan đã chặn đường nàng. Nàng ngơ ngác ngước nhìn dáng vẻ oai vệ của chàng. Chàng rút kiếm và đá mạnh vào hông Talon. Sau đó con chiến mã đen như mun lao đến nơi con quái vật như một mũi tên.
Nàng chưa bao giờ thấy một cảnh tượng kinh hoàng như thế. Max hét tên chàng, nàng không thể hiểu tại sao không ai ngăn cản Riftan. Nàng cố đuổi theo chàng trong vội vã, nhưng Yulysion, người đang theo sau nàng, lập tức ngăn nàng lại. Nàng thậm chí không thể bảo cậu ta tránh ra.
Max nhìn Riftan điên cuồng nhảy vào miệng serpent. Con quái vật cúi thấp đầu, há to miệng và phun ngọn lửa xanh vào chàng.
Vào lúc đó, một cảnh tượng khó tin đã diễn ra. Thanh kiếm của chàng lóe lên ánh sáng đỏ sẫm và ngọn lửa liền vụt tắt. Cùng lúc đó, chàng vung kiếm và đầu của serpent bay đi. Nàng không biết chuyện gì đang diễn ra dù đang chứng kiến tận mắt. Nàng nhìn vào bóng lưng chàng mới ánh mắt khó hiểu.
Cuối cùng, với một tiếng đập mạnh, cơ thể nặng nề của serpent trượt lên cánh đồng tuyết trắng xóa. Âm thanh đưa nàng trở lại thực tế. Nàng trấn tĩnh Rem đang hoảng sợ và vội vàng phi đến nơi của Riftan. Kuahel, người đang dùng phép thánh lên cả cái đầu bị đứt lìa của serpent, cau mày về phía nàng.
“Có độc trong máu của serpent. Tốt hơn hết là đừng lại gần cho đến khi thanh tẩy xong.”
“Được rồi, được rồi. Tôi thậm chí có thể dùng phép giải độc.”
Có vẻ như anh ta muốn nói thêm, nhưng Max lướt qua và dẫn Rem đến trước mặt Riftan. Riftan đang lau vết máu trên thanh kiếm của chàng, nhìn thấy nàng và nhíu mày dữ dội.
“Nàng không nghe thấy là đừng nên đến gần sao?”
“Chàng có bị thương không? Có sao không?”
Nàng mặc lời nói của chàng và phóng xuống ngựa. Sau đó nàng đứng gần Talon và nhìn chàng từ đầu đến chân. Vẫn không thể tin được là chàng vừa lao vào miệng của serpent. Nàng đã từng nghe câu chuyện chàng đối mặt với hơi thở của Rồng Đỏ, nhưng những gì nàng tưởng tượng trong đầu và khi chứng kiến tận mắt là hoàn toàn khác biệt.
Với một nửa tỉnh táo, nàng sờ qua tay và chân đang mặc giáp của chàng. Riftan, đang cứng đờ người trước sự động chạm vụng về của nàng, leo xuống ngựa và lẩm bẩm một câu chửi thề. Rồi chàng nắm tay nàng và bước ra khỏi nơi của con quái vật. Max loạng choạng theo sau chàng, thốt lên một cách lo lắng.
“Ri, Riftan, chàng đã bị trúng đòn ngay chính diện. Có lẽ cơ thể chàng sẽ bị thương đấy. Hãy điều trị…”
“Ta đã nói là ta có thể hấp thụ phép thuật. Dù chỉ là tạm thời, nhưng đã có lần ta hấp thụ cả Hơi thở Rồng. Đây chẳng là gì cả.”
Sau khi đã đi đủ xa khỏi xác của serpent, chàng dừng lại và buông tay nàng ra. Và chàng lướt khắp cơ thể nàng với đôi mắt rực lửa. Nếu là bình thường thì nàng sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng, nhưng nàng đã không thể nhận ra điều đó vì nàng vẫn chưa thể tỉnh táo. Max gấp gáp kéo áo choàng của chàng.
“Nhưng để đề phòng, em sẽ dùng phép chữa trị cho chàng. Hãy cởi giáp ra đi. Nó có thể tạo áp lực lên cơ thể chàng khi đột ngột hút một lượng lớn mana như vậy. Một khi đã xác nhận…”
“… Ta không cần.”
“Nào, hãy cởi găng tay ra. Em cần phải tiếp xúc với làn da để dùng phép chữa…”
“Ta đã nói là ta không cần!”
Chàng gạt tay nàng ra một cách quyết liệt. Nàng đông cứng người trong cơn sốc. Khuôn mặt Riftan không còn tí máu khi nàng ngước nhìn chàng với vẻ đau đớn. Tuy nhiên, chàng đã sớm nghiến chặt răng như thể kím nén cảm xúc của mình và quay trở lại với vẻ vô cảm.”
“… đừng nghĩ đến việc lãng phí mana của nàng một cách vô ích như vậy, và hãy tự chăm sóc bản thân khi nàng có thời gian thay vì lo lắng cho cơ thể của ta.”
Sau đó chàng xoay người lại và đi đến nơi đội hiệp sĩ đang tập trung. Max nhìn chàng từ xa, rồi từ từ nhăn nhó khuôn mặt. Trong suốt mấy tuần qua, nàng đã nhìn thấy chàng quay lưng với nàng như thế bao nhiêu lần rồi?
Những cảm xúc nàng đã dồn nén bao năm bùng lên như ngọn núi lửa phun trào khi chàng quay lưng một cách dữ tợn sau khi đã khiến tim nàng trĩu nặng. Max nhìn xung quanh, rồi nhặt một quả thông dưới gốc cây và ném vào chàng.
Riftan bắt lấy nó với một tay, như thể chàng có con mắt ở phía sau vậy. Khi chàng nhìn xuống quả thông trên tay mình, chàng nhíu mày nhìn nàng như để hỏi nàng đang có ý gì. Dù thế nào, Max vẫn nhặt thêm vài quả thông và quăng vào chàng bằng tất cả sức lực của mình. Lần này mấy quả thông trúng nhẹ vào trán chàng và rơi xuống. Trán Riftan nhăn lại.
“Cái gì thế này…”
“Này, đồ nhỏ nhen…!”
Nàng hét thật to và mở to mắt để tìm một quả khác to hơn. Khi không còn quả nào nữa, nàng vo một nắm tuyết và ném nó đi. Riftan chộp lấy với tay còn lại còn mình. Max không từ bỏ, vẫn vò những quả cầu tuyết và ném vào chàng hết lần này đến lần khác. Sự bình tĩnh của Riftan hoàn toàn sụp đổ bởi cơn mưa tuyết không tương tiếc.
Chàng gãi đầu, phủi tuyết khỏi mắt và đi vài bước đến trước nàng. Sau đó chàng nắm lấy tay nàng và gầm gừ dữ dội qua kẽ răng.
“Nàng đang làm cái quái gì vậy?”
“Ai mới là người nói câu đó chứ? Chàng định phớt lờ em đến khi nào chứ! Nếu chàng muốn phàn nàn… chàng có thể nói ra! Cái tên nhỏ nhen! Đồ ngốc nghếch!”
Khi nàng huơ tay và đá chàng, Riftan nghiến răng và quay đầu lại để ném ánh nhìn sắc bén cho những người xung quanh đang hứng thú quan sát họ. Sau đó chàng nhấc người phụ nữ đang làm loạn bằng một tay và sải bước về phía khu rừng.
Max bị nhấc lên một bên như một bao hàng, quằn quại như một chú ngựa con đang giận dữ, tuôn ra tất cả những từ tục tỉu mà nàng biết.
“Cái tên… ngốc kêu ngạo! Khờ khạo hẹp hòi!... Em, cảm giác của em... Em đã học hành như thế nào… Chàng có biết em vẫn luôn chăm chỉ trong tuyệt vọng để có thể trở về thật sớm không? Nếu chàng cứ lạnh nhạt với em như vậy, như vậy… Tại sao chàng lại đuổi theo em!”
“Và nàng..!”
Riftan thốt lên thật gay gắt khi đặt nàng xuống bên dưới gốc cây đổ quyên. Max tựa lưng vào thân cây. Chàng nghiêng người về phía nàng và dùng sức nói ra từng chữ một.
“Nàng… Nàng có tưởng tượng được cảm giác của ta trong suốt thời gian qua không?”