Sau đó chàng nhặt chiếc áo choàng đã cởi ra và choàng qua vai. Khi Riftan chuẩn bị dẫn các hiệp sĩ ra ngoài, Max vội vàng đứng dậy.
Nhưng nàng sẽ nói gì khi đuổi theo chàng? Nàng có thể cảm nhận được chàng đang tức giận cỡ nào chỉ nhìn vào cách chàng bước đi. Nàng sẽ phải giải thích cho chàng vào một ngày nào đó, nhưng hiện tại nàng không đủ can đảm để đối mặt với cơn thịnh nộ của chàng.
Nàng dõi theo bóng lưng của Riftan với ánh mắt lo ngại, rồi quay sang Calto và Kuahel Leon. Khi nàng nhìn xuống với vẻ mặt có rất nhiều điều muốn nói, trán của hiệp sĩ nhăn nhẹ. Max lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kuahel như thể đang chỉ trích anh ta, rồi quay đầu về phía Calto.
“Nhiệm vụ này… Nó không kết thúc chỉ với việc làm sáng tỏ bí mật của cuộc chiến tranh đã xảy ra trong quá khứ… Calto có biết không? Tại sao ngài lại không giải thích chi tiết cho chúng em?”
“Được rồi, tớ cảm thấy như mình bị lừa vậy.”
Annette đáp lại. Selic vội vã phản bác khi bầu không khí chỉ trích Calto trở nên khó chịu.
“Tôi thừa nhận là tôi đã không giải thích đầy đủ. Nhưng tôi không lừa mọi người! Ngay cả khi đội biệt phái vừa được thành lập, khả năng xảy ra chiến tranh cũng không lớn như vậy. Chỉ sau khi đến Anatol thì chúng tôi mới biết rằng chuyển động của lũ quỷ trở nên bất thường. Mọi thứ đều chỉ là “khả năng” cho đến lúc trận chiến diễn ra, và tôi không nói nói ra điều đó vì tôi lo sợ sẽ làm phật lòng mọi người.”
Khi Annette cố tranh luận với khuôn mặt đẫm nước mắt, Selic nhanh chóng thêm vào.
“Đúng là mọi thứ đang trở nên tệ hơn so với những gì tôi đã nói với các bạn. Nhưng điều cơ bản vẫn không thay đổi. Nhiệm vụ của chúng ta là điều tra tàn tích của các pháp sư hắc ám và truy vết lực lượng còn lại của Liên minh Quái Vật. Sau đó Thánh Kỵ sĩ sẽ lo liệu mọi chuyện.”
“Vậy nghĩa là… sau khi tìm ra căn cứ của lũ quái, nhiệm vụ của đội biệt phái sẽ kết thúc, phải không?”
Nevin, một pháp sư cao cấp của Sigru hỏi với vẻ mặt hết sức nhẹ nhõm. Miriam khịt mũi lớn như thể trông anh ta thật khó coi.
“Như vậy không phải quá hèn nhát sao? Một khi chiến tranh nổ ra, mạng sống của hàng chục triệu người sẽ bị đe dọa. Tất nhiên chúng ta phải cùng nhau chiến đấu rồi!”
“Nhưng những gì chúng ta đã thương lượng trước chỉ là truy tìm dấu vết của Liên minh Quái Vật!”
Anh ta đáp lại với vẻ đau khổ.
“Cũng không phải là chúng ta sẽ xâm chiếm vương quốc quái vật.”
“Mọi người không cần phải lo lắng về điều đó.”
Kuahel lên tiếng với giọng khô khan. “Ngay khi tìm ra căn cứ của chúng, các đại pháp sư từ các quốc gia với dày dặn kinh nghiệm chiến đấu sẽ được triệu tập vào Lực lượng Đồng minh. Nhiệm vụ của các bạn là truy vết lực lượng Liên minh Quái Vật ở Cao nguyên Pamela, chỉ vậy thôi.”
“Không phải sẽ tốt hơn nếu lập một đội điều tra với các pháp sư có nhiều kinh nghiệm thực tế hơn chúng ta bây giờ sao?”
Ben cẩn thận hỏi, để lộ một tính cách thận trọng. Calto lắc đầu.
“Chúng ta vẫn chưa thể tìm ra cách mà Liên minh Quái Vật lấy được thông tin. Cho nên ta không còn cách nào khác mà phải tổ chức đội biệt phái chỉ với các pháp sư ở Tháp Thế giới. Nếu lập đội điều tra từ những pháp sư được gửi đến từ các quốc gia, tất nhiên, những chuyện này cũng sẽ đến tai của các quý tộc mà họ phục vụ…”
“Nó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc bầu cử Đức giáo hoàng kế nhiệm.”
Lucain - một pháp sư cao cấp của Kavala, người đã luôn im lặng, mở miệng nói. Anh ta nổi tiếng là một người rụt rè và tính khí kén chọn, và không nói chuyện với các pháp sư khác trừ Alburn, người cùng phòng thí nghiệm với anh ta. Khuôn mặt gầy và đầy vẻ lo lắng của anh ta đanh lại, liếc nhìn Kuahel.
“Hãy thẳng thắn và nói về chuyện đó. Lẽ nào ngài chỉ quan tâm đến việc rò rỉ thông tin về Liên minh Quái Vật? Nếu các quý tộc của các vương quốc biết việc này, kết quả của cuộc bầu cử Đức giáo hoàng tiếp theo sẽ khác hẳn. Vì vậy, pháp sư thuộc Tháp Thế giới, những người không có quan hệ với bất kì quý tộc nào mới được chọn, phải không?”
Một chút giễu cợt hiện lên khuôn mặt của Kuahel trước câu hỏi đầy thách thức. Anh ta lướt qua với đôi mắt màu xanh lá và nhếch mép.
“Cho dù là như vậy, liệu mọi người có thiệt hại gì không? Ngay cả các pháp sư, bằng cách nào đó cũng muốn ngăn cản một Đức giáo hoàng xuất thân từ Nhà thờ Công giáo, phải không?”
Luke không thể phủ nhận sự thật đó và ngậm miệng lại với vẻ khó chịu. Để làm dịu đi bầu không khí thù địch, Geoffrey, pháp sư của Sigru vẫy tay và nói to.
“Thôi nào, đừng như vậy. Trong mọi trường hợp, chúng ta đã ngồi trên cùng một thuyền. Tháp Thế giới phải chặn đứng âm mưu của các warlock để các pháp sư không bị trục xuất, và những Linh mục Tin lành cũng phải ngăn cản Giáo hội cũ giành được quyền lực đồng thời chống lại Liên minh Quái Vật. Lợi ích của chúng ta là nhất quán. Nên đừng tàn nhẫn với nhau như vậy.”
“Nhưng trong tương lai, nếu chỉ có các pháp sư của Urd và Thánh Kỵ sĩ chia sẻ thông tin với nhau, chúng tôi không thể tin tưởng và đi theo chỉ huy nữa.”
Armin buông thả hai tay và nói một cách thẳng thừng.
“Ngài phải chuyển bất kì tin tức mới cho chúng tôi ngay lập tức. Chúng tôi cần phải nắm bắt chính xác tình hình để có thể nổ lực bất cứ lúc nào. Tôi không muốn bị cuốn vào hoàn cảnh nguy hiểm mà không biết lý do như lần này.”
“Là lỗi của ta. Ta hứa mọi người sẽ được thông báo chính xác các tình huống trong tương lai.”
Calto đáp lại một cách từ tốn. Khi cuộc trò chuyện kết thúc, các pháp sư rời nhà ăn từng người một. Max đi thẳng ra khỏi lâu đài để tìm Riftan. Dường như Tử tước Sevron, người đã canh gác suốt đêm vừa trở về, cả lâu đài trở nên huyên náo.
Nàng nhìn xung quanh để tìm Riftan trong một rừng hiệp sĩ. Không lâu sau đó nàng bắt gặp Riftan đang nói chuyện với Tử tước Sevron. Khi nàng nhìn chăm chú vào chàng, đột nhiên chàng quay đầu khiến Max co vai. Ánh mắt lạnh đến nỗi nàng không dám nói chuyện với chàng. Max, đã bị đông cứng người, rời khỏi nơi đó như thể bỏ trốn khi chàng quay đầu lại với Tử tước.
Tốt hơn hết là nên đợi cho đến khi chàng muốn nói chuyện với nàng. Dù sao đi nữa, họ cũng sẽ cùng nhau đi đến Cao nguyên Pamela, nên nàng sẽ có cơ hội cho dù không phải là bây giờ. Nàng cố gắng tự an ủi bản thân như vậy.
Ngày hôm sau họ rời Lâu đài Sevron ngay lập tức. Tử tước muốn giữ các hiệp sĩ danh giá ở lại lãnh thổ lâu hơn, nhưng không ai muốn cả. Ngay cả Ruth – ngán ngẩm với chuyến thám hiểm, cũng mang vẻ mặt khó chịu.
“Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi nơi hôi thối đó.”
Khi anh ta hét lên trong hân hoan, các pháp sư của Tháp Thế giới đồng loạt xoay lại để nhìn anh ta. Mỗi lần Ruth mở miệng, các pháp sư sẽ ném những ánh nhìn như thể đang trông thấy một động vật lạ. Dường như không nói được gì nữa, Ruth chán ngấy và quấn áo choàng thật chặt quanh người.
“…Có vẻ như địa ngục đã bắt đầu.”
“Tất cả là do cậu thôi.”
Max đáp lại lạnh lùng và dán chặt mắt vào Riftan đang cưỡi ngựa ở phía trước. Nàng tổn thương vì bị chàng phớt lờ khi nàng cố bắt chuyện lúc sáng. Mọi chuyện còn tệ hơn khi bầu trời đầy nắng một cách không cần thiết và thân hình của Riftan được bao bọc bởi ánh mặt trời lấp lánh khiến chàng đặc biệt ngầu.
Cỏ vẻ như đã quyết định không đội mũ bảo hiểm vào hôm nay, chàng để lộ gương mặt đầy đặn như điêu khắc, mái tóc đen như lông quạ, và Sidina liếc nhìn một Riftan như vậy, sau đó thì thầm vào tai Annette và cười khúc khích. Nó phiền đến mức nàng không thể chịu đựng được.
Sidina có lẽ chỉ thay đổi tâm trạng như thường lệ và ngưỡng mộ một người đàn ông đẹp trai, nhưng bụng nàng sôi ùng ục dù biết cậu ấy không có ý gì khác.
Max ném một cái nhìn bất mãn về hướng của Kuahel Leon. Nếu người đó bỏ mũ trùm xuống thì cách Sidina nhìn Riftan sẽ vơi đi một nửa... Tất nhiên, Riftan đẹp trai hơn rất nhiều, nhưng Sidina thích đàn ông trẻ tóc xoăn như Kuahel, nên như thế cũng đã đủ để đánh lạc hướng cậu ấy. (Dạ chồng chị là nhất, hông ai dám chê hết á)
“Owlbear và sói ăn thịt người được cho là thường xuyên xuất hiện ở khu vực này. Hãy chuẩn bị lá chắn bất cứ lúc nào.” (Owlbear: Gấu mặt cú, sinh vật được tạo ra từ game)
Đột nhiên, Kuahel quay lại và cảnh báo. Max thở dài và nhanh chóng hạ ánh nhìn. Đây không phải là lúc để ghen tuông vu vơ. Nàng gạt những cảm xúc đang sôi sục sang một bên, cố hết sức để giải phóng phép thuật bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cho đến khi mặt trời lặn, không một con thú hoang nào xuất hiện, chứ đừng nói đến quái vật. Với vẻ mặt hơi chán nản, nàng xuống ngựa và bắt đầu chuẩn bị cắm trại. Hôm nay là ngày các pháp sư quyết định sẽ chuẩn bị bữa tối.
Max làm một món hầm bằng cách trộn bột mì, bơ, nước mà Armin mang đến và thêm thịt xông khói, khoai tây, rau củ sấy và thảo dược. Trong khi đó, Kiehl và Sidina cắt bánh mì và phô mai, các pháp sư còn lại thì phân phát thức ăn và rượu đã chuẩn bị sẵn.
Max đang đổ súp cho các hiệp sĩ thì thấy Riftan chăn ngựa ở đằng xa, và nàng vội vàng lấy ra cái bát to nhất, múc món hầm đến khi nó tràn đầy bát. Sau khi bắt Miriam phải cầm cái muôi, nàng bước đến bên chàng, cẩn thận để món hầm không đổ ra ngoài.
“Ri, Riftan…”
Nàng dừng lại một lúc và hắng giọng. Nàng tiếp tục nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Chàng đói không? Đây là bữa tối…”
Riftan chậm rãi quay lại. Max dừng nhịp thở. Làn da nhuốm màu hoàng hôn của chàng tỏa sáng từ màu vàng sang đồng một cách mượt mà, ngay cả mái tóc xanh đen bị cơn gió cuốn đi cũng mang một màu tím huyền bí.
Có thật là người đàn ông đẹp trai này là chồng nàng không? Max cảm thấy thật xa cách so với những năm tháng ở bên chàng. Trên thực tế, mọi thứ có thể chỉ là ảo tưởng của nàng. Tất cả cứ như là mơ khi chàng trao cho nàng những nụ hôn nồng cháy.
“Ta có thể tự lo cho bản thân, nên nàng cứ ăn trước đi.”
Max ngơ ngác ngước nhìn chàng và chợt bừng tỉnh bởi giọng nói cộc lốc. Mặt nàng nóng lên trong giây lát vì cảm thấy bị từ chối, nhưng nàng không nhượng bộ và đưa cái bát ra trước mặt chàng.
“Em sẽ lấy phần của mình và ăn ngay… Trước tiên, chàng hãy cầm nó đi.” Riftan nhíu mày và nhận nó. Max chạy đến trước nồi, đổ phần thịt hầm của mình, gói một ít bánh mì và phô mai, và tìm đến Riftan một lần nữa.
Chàng ngồi trước lều của Remdragon và ăn món hầm nàng đã đưa. Max thận trọng bước đến trước mặt Riftan. Sau đó Elliot, người đang ngồi ăn đối diện với Riftan, lẻn ra khỏi chỗ ngồi của mình. Rất may, anh ta giữ Hebaron và Yulysion bằng hai tay mình mà không báo trước, và không ngại ngùng kéo họ đi chỗ khác.
Max cám ơn Elliot và ngồi cạnh Riftan. Nhưng chàng thậm chí không ngẩng đầu lên và cắm cúi vào món hầm. Max, người vẫn đang chờ đợi chàng ngước nhìn nàng, mất hết kiên nhẫn và mở miệng trước.
“Vị súp thế nào? Em đã nấu đấy.”
“…”
Riftan dừng tay trong một lúc. Max ngây người, hy vọng chàng sẽ phản ứng. Nhưng chàng di chuyển chiếc thìa lần nữa mà không nói lời nào. Max che đi sự xấu hổ và tiếp tục nói chuyện một cách phấn khích.
“Ừm, trước đây… chàng có nhớ lúc chúng mình cùng ăn món hầm không? Vào một ngày mưa… Riftan đã để thảo dược và xúc xích trong một chai nước và đun nó. Món này cũng có vị hơi giống, phải không? Đôi khi em nhớ về nó, nên em đã tự mình nghiên cứu… Nếu chàng nấu món này, mọi người xung quanh sẽ thích lắm.”
“…”
“Khi em ở Tháp Thế giới, có rất nhiều món để nấu. Thực tập sinh thay phiên nhau để chuẩn bị bữa ăn… Ban đầu nó rất khó khăn vì em chưa nấu ăn bao giờ. Em… Em đoán là mình không khéo léo lắm. Vào những ngày em trực, mọi người đều thủ sẵn thuốc tiêu hóa. Nhưng mà… bây giờ nó vẫn ăn được phải không?”
Max nói đùa về quá khứ xấu hổ, mong sẽ làm nhẹ tâm trạng một chút. Nhưng vì lý do nào đó, sắc mặt chàng ngày càng đanh lại. Max sốt sắng nói thêm, hy vọng có thể khiến chàng cười.
“Pháp sư ở Tháp Thế giới thật sự không biết cân nhắc tí nào… Có một số người làm thuốc hỗ trợ tiêu hóa và công khai bán chúng trước mặt em khi em phân phát thức ăn. Vì những người đó, em đã cố gắng tập luyện chăm chỉ hơn. Chàng có thấy người bạn đang ngồi ở đằng kia không? Annette thường ăn món ăn của em. Annette có hai người em sinh đôi và họ thường…”
“Nàng không định ăn sao?”
Chàng lên tiếng một cách lạnh lùng, như thể để dừng cuộc nói chuyện huyên thuyên của nàng. Max bối rối và ngậm miệng lại. Chàng đặt chiếc bát rỗng xuống và nhìn nàng với ánh mắt vô tình.
“Ngày mai chúng ta cũng sẽ hành quân không ngừng nghỉ từ bình minh. Nàng hãy hoàn thành bữa ăn trong lúc giải lao và ngủ một chút đi.”
“Này, đợi đã…”
Trước khi nàng có thể nói dứt câu, chàng đã cầm thanh kiếm, đứng dậy và đi đến nơi lính canh. Max nhìn ngơ ngác về phía bóng lưng chàng, sau đó ăn phần súp ấm với gương mặt ngấn lệ.
'Em đã chọn miếng thịt to nhất trong bát cho chàng, nhưng chàng không biết điều đó...'
Max nuốt nước mắt vào trong, ăn hết thức ăn và đi vào trong lều.