Chương có nội dung bằng hình ảnh
Những Hiệp sĩ Remdragon đồng loạt phi ngựa như một cơn thịnh nộ, quét sạch lũ xác sống với giáo và rìu của họ, và tiến về trung tâm thị trấn. Những Hiệp sĩ Remdragon và Thánh Kỵ sĩ vây quanh lũ quái vật, khiến chúng chạy tán loạn, tự va vào nhau và gục ngã, và các hiệp sĩ phóng ngựa, nghiền nát cơ thể chúng không thương tiếc.
Max đứng nhìn cảnh tượng từ đằng xa và rùng mình. Những xác sống đang vật lộn với cơ thể bị nghiền một nửa, sớm hóa thành tro bụi. Nàng cũng đã nhận ra rằng Annette và Armin cũng đã thành công trong việc phá hủy công thức phép thuật.
Lũ quái vật – đã mất đi sức mạnh tái sinh, vỡ vụn thành tro khi các hiệp sĩ vung kiếm, và chuyển động của chúng chậm đi đáng kể do nguồn năng lượng tiếp tế đã bị cắt đứt. Nhờ vậy mà cuộc chiến đã kết thúc trong nháy mắt.
“Cậu có nghĩ họ sẽ sớm tham gia cùng đội biệt phái không?”
Miriam thì thầm khi đang đang nhai ít rễ cây thảo dược để phục hồi phần năng lượng đã tiêu thụ. Max gật đầu trong ngơ ngác. Tâm trí nàng vẫn rối như tơ vò. Nàng không biết điều gì đã khiến nàng sốc đến vậy. Nàng không rõ đó là do cuộc tẩu thoát khỏi cái chết đầy kịch tính, hay do cuộc gặp gỡ với Riftan trong một tình huống bất ngờ đã làm nàng hoảng loạn.
Max cắn môi trong lo lắng. Nàng muốn lao đến nơi của Riftan ngay lập tức. Nhưng nàng cũng muốn trốn chạy vì lo sợ phản ứng của chàng. Trong khi nàng không thể quyết định được và nắm dây cương để đi loanh quanh, một vài hiệp sĩ tiến về hướng nàng.
“Đã lâu không gặp, thưa Phu nhân Calypse.”
Hiệp sĩ nâng mặt nạ che mặt và chào hỏi nàng thật lịch sự. Max mở to mắt khi nhìn thấy khuôn mặt lộ ra dưới chiếc mũ bảo hiểm. Elliot Caron nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc và hỏi.
“Phu nhân bị thương ở đâu sao?”
Max lắc đầu. Nàng bị ngã khỏi ngựa, kết quả là hông và lưng nàng đau nhói và bầm tím, nhưng không phải là không chịu được. Anh ta thở phào nhẹ nhõm và quay đầu lần nữa.
“Trận chiến đã kết thúc rồi. Hãy tham gia với các hiệp sĩ thôi.”
Max nhìn bóng lưng Elliot một lúc rồi từ từ đi ra khỏi bức tường đá, vỗ về Rem đang xanh xao. Các hiệp sĩ vây quanh nàng và dẫn nàng băng qua thành phố đổ nát đến nơi đóng quân của Đội Hiệp sĩ Remdragon.
Max liếm đôi môi khô khốc của mình. Khi các hiệp sĩ tiến gần đến nơi tập trung, tim nàng đập mạnh vào lồng ngực, và bụng dưới thì cứng lại vì căng thẳng. Max nắm dây cương như thể nó là phao cứu sinh và đảo mắt không ngừng, nàng cố tìm tìm kiếm Riftan giữa các hiệp sĩ, nhưng không thấy chàng đâu cả.
Max ngày càng lo lắng hơn. Tại sao chàng không chạy đến nàng ngay khi trận chiến kết thúc? Lẽ nào chàng không muốn thấy nàng? Nàng rủ bõ những ý nghĩ đó khi nhớ lại những lá thư của nàng mà chàng đã trân trọng. Nếu chàng không muốn nhìn thấy mặt nàng, chàng sẽ không đi thật xa để đến tận nơi này.
“Phu nhân!”
Khi nàng vừa đến phía trước ngọn đồi, một giọng nói lớn vang lên. Tất cả hiệp sĩ đều đồng loạt xoay đầu về phía nàng. Nhiều gương mặt thân quen trong số họ, nhưng cũng có một vài người trông khá lạ lẫm. Nàng dừng Rem lại và nở nụ cười ngượng nghịu với họ, và một hiệp sĩ với vóc dáng to lớn bước ra từ đội hiệp sĩ. Max lập tức nhận ra anh ta và vui mừng hét lên.
“Ngài Nirta!”
Anh ta cởi mũ bảo hiểm và cười toe toét, để lộ mái tóc màu cà rốt rối xù và khuôn mặt dã man và xù xì như thể đã nhiều ngày chưa cạo râu.
“Đã lâu không gặp. Phu nhân và tôi luôn đoàn tụ ở những nơi không mong đợi.” Anh ta ném ra lời nói chắc nịch và vò đầu Yulysion đang theo sau Max với bàn tay to lớn đang đeo găng.
“Làm tốt lắm nhóc. Nếu cậu không liên lạc với bọn ta trước, thì bọn ta sẽ mất nhiều thời gian hơn để đến đây.”
Max sau đó nhận ra rằng người mà Yulysion đã liên hệ thông qua người tình báo ở Osyria không phải là Anatol, mà chính là Đội Hiệp sĩ Remdragon – những người đã tham gia chuyến thám hiểm ở Livadon và mở to mắt. Yulysion, người đã im lặng một cách kỳ lạ trong một lúc, vỗ vào tay anh ta một cách khó chịu.
“ Đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ!”
“Này, sao cậu trở nên xấu tính trong khi chúng ta vừa mới gặp nhau vậy? Cậu muốn nổi loạn sao?”
“Nếu Ngài Nirta cứ liên tục nói như vậy thì tôi làm sao đối mặt với các hiệp sĩ khác đây?”
“Fuhahaha, cậu bé của chúng ta đã trưởng thành rồi. Tất cả hãy cúi mặt xuống!”
Khi anh ta ôm bụng và phá lên cười, khuôn mặt của Yulysion nhăn nhó một cách điên cuồng. “Trong trận chiến xếp hạng tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ ngồi vào ghế của ngài, nên hãy tận hưởng nó một cách trọn vẹn cho đến lúc đó. Bây giờ ngài cứ cười cho đã đi.”
“Ôi trời ơi, ta sợ quá. Sao có nhiều người nhìn ngó vị trí của ta thế này?”
Yulysion trông thực sự khó chịu, nhưng Max lại cảm thấy nhẹ nhõm khi họ cãi nhau. Ngoài Hebaron, một số hiệp sĩ khác mà nàng quen cũng đến chào hỏi, nàng thả lỏng vai và nở nụ cười tự nhiên hơn.
“Mọi người… đã lâu không gặp.”
“Phu nhân có bị thương ở đâu không?”
Trong khi đang chào hỏi các hiệp sĩ, một người hiệp sĩ cao to cởi mũ và đột nhiên lên tiếng. Max chỉ nhìn ngơ ngác vào khuôn mặt trông có vẻ quen thuộc. Hiệp sĩ gãi đầu như thể xấu hổ và nói.
“Phu nhân không nhận ra tôi sao? Tôi là Garrrow Livakion.”
Nàng thốt lên ngạc nhiên khi lướt qua khuôn mặt dày dặn và thân hình cân đối, cường tráng của cậu ta. “Ta thực sự… Cậu trông thật kiêu ngạo. Yulysion cũng vậy… Ta thậm chí không nhận ra Garrow chút nào.”
“Ba năm là một khoảng thời gian khá dài.”
Cậu ta nói với vẻ mặt ngại ngùng. Max cảm thấy ngực mình đau nhói và thắt chặt lại. Thật đau lòng vì sự thay đổi của họ dường như đã nói cho nàng biết nàng đã rời xa Anatol rất lâu rồi.
‘Riftan có phải cũng đã thay đổi rất nhiều không?’ Max lắc đầu khi thấy bụng mình ngày càng nóng lên. Hebaron lớn tiếng càu nhàu như thể nhận ra rằng nàng đang tìm kiếm Riftan.
“Này, tên đó đâu mất rồi, sau khi kéo người ta đi xa như vậy?”
“Chỉ huy đang nói chuyện với chỉ huy của Thánh Kỵ sĩ.”
Garrow trả lời, chỉ tay về phía nhà nguyện. Max căng thẳng. Vì lý do gì mà chàng lại gặp Kuahel? Khi nàng dự định hỏi thêm, Miriam, người đang ngồi trên ngựa với vẻ buồn chán, tức giận thốt lên.
“Cậu định ở đây bao lâu nữa vậy. Chúng ta phải về báo cáo với Calto!”
Một vài hiệp sĩ cau mày với sự thô lỗ của cậu ấy. Nhưng trước khi họ có thể nói điều gì, Max giơ một tay để ngăn họ lại và đi theo Miriam đến nhà nguyện. Khi họ leo lên đồi, họ thấy các pháp sư đang chữa trị cho những con ngựa bị thương. Annette đã quay lại trước nàng và vẫy tay.
“Hai cậu không sao chứ? Có bị thuong ở đâu không?”
“Chúng tớ vẫn ổn. Annette có bị sao không?”
“Như cậu thấy đấy, tớ không sao cả.”
Trái ngược với lời nói, toàn thân cậu ấy phủ đầy một màu đỏ, như thể cậu ấy đã phải vật lộn để thoát khỏi vòng vây của lũ xác sống. Max đột nhiên nghĩ rằng mình cũng giống như cậu ấy, nên nàng đưa tay xoa xoa phần gò má. Tay nàng lấm tấm những vệt đen.
Nàng đưa tay lên và sờ tóc mình. Phần tóc đã tết thì rối tung lên và bị xõa ra một nửa, chưa kể đến quần áo cũng xộc xệch do phải sống như những người vô gia cư trong vài ngày.
Max lặng lẽ trùm mũ lên đầu. Trông nàng như một người ăn xin trước mặt người chồng mà nàng gặp lại lần đầu tiên sau ba năm trời. Nàng thậm chí còn khó chịu hơn khi nhớ lại cảnh tượng Riftan xuất hiện với vẻ ngoài cực kỳ chói mắt.
“Mà này, chồng của cậu không phải hống hách quá sao?”
Annette đột nhiên nói và chỉ ngón cái về phía nhà nguyện.
“Ngài Thánh Kỵ sĩ khá khó chịu, nhưng chồng cậu không thua tí nào. Tớ mừng là không ai trong số họ đóng băng lại khi đang trao đổi với nhau trong đó. Mặc dù cả hai đều là hiện thân của Uigru, tớ nghĩ họ sẽ không thể hòa hợp được đâu. Bầu không khí u ám đến nỗi những người hứng thú đứng xem cũng mệt mỏi, nên tất cả đều tản ra ngoài hết rồi.”
Cậu ấy cười khúc khích, chỉ về hướng các pháp sư bên ngoài nhà nguyện. Max nhăn mặt. Lưng nàng toát mồ hôi lạnh khi nhớ lại việc Uslyn tranh cãi với Calto để đưa nàng ra khỏi đội biệt phái. Max ném dây cương của Rem cho Annette và vội vã lao đến nhà nguyện. Riftan đang nói chuyện với Kuahel Lion, nhanh chóng quay đầu lại.
Max dừng bước ở ngưỡng cửa. Đột nhiên, một thứ gì đó tấn công đầu óc khiến nàng quay cuồng và thở gấp gáp. Nàng thất thần ngước nhìn khuôn mặt sắc lạnh của chàng dưới ánh đèn nền. Trông chàng đáng sợ hơn gấp 10 lần những gì nàng nhớ.
Gương mặt có vẻ đã sụt cân và các đường nét trở nên rõ ràng hơn, toát lên vẻ đẹp nam tính u ám đến rợn người, và mái tóc xanh đen dày hơn được vén ra sau mang đến một khí chất trưởng thành hơn rất nhiều.
Max nuốt nước bọt khô khốc. Toàn thân nàng tê dại khi đôi mắt đen láy của chàng lướt nhìn Max từ đầu đến chân. Nàng đã nhớ chàng biết bao nhiêu. Những lời chàng nói rằng một ngày như một năm và một năm cảm giác như vĩnh hằng không hề phóng đại một chút nào.
Nàng cắn môi để xoa dịu những cảm giác đang dâng trào. Chàng dường như cũng đang thăng hoa cảm xúc như nàng vậy, nàng có thể cảm nhận rõ toàn thân chàng căng thẳng. Max nghĩ chàng có thể hét lên và tức giận, hoặc ôm nàng và hôn nàng say đắm.
Nhưng không phải vậy. Đôi mắt dữ tợn của chàng lặng đi trong giây lát, sau đó trở lại vẻ lạnh lùng như một lời nói dối. Chàng quay đầu lại với Kuahel Leon và nói với giọng khô khan.
“Vậy thì, tôi sẽ xem như cậu đã đồng ý di chuyển đến Tử tước Chevron.”
Kuahel, người đã liến nhìn nàng và Riftan, gật đầu chậm rãi. “Được rồi, tôi sẽ làm theo ý cậu lần này.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Riftan nhặt chiếc áo choàng chàng đã cởi ra và lướt qua nàng và bước ra ngoài. Max sững sốt vì kinh ngạc và vội vàng đuổi theo chàng. Thật khó để tin rằng Riftan hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của nàng.
“Ri… Riftan…”
Riftan lấy dây cương của Talon từ tay tùy tùng và xoay đầu. Max cảm thấy tim mình thắt lại. Nàng đã chuẩn bị tinh thần rằng chàng có thể sẽ lạnh lùng với nàng, nhưng khi bắt gặp đôi mắt băng giá của chàng, nàng không thể nhúc nhích, lưỡi nàng cứ như đã dính chặt bên trong miệng. Chàng nheo mắt và trầm giọng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em, em… chuyện là…”
‘Câu đó có nghĩa là em không nên gọi chàng nếu không có việc cần thiết sao?’. Max lắp bắp trong hoảng loạn, khó khăn lắm mới thốt ra được một từ.
“Này, chàng có khỏe không? Em…”
Vào lúc đó, khuôn mặt vô cảm như thể đeo chiếc mặt nạ của chàng đột nhiên méo mó một cách dữ dội. Max nhanh chóng ngậm miệng lại. Riftan lẩm bẩm với giọng nói như thô ráp.
“Ổn… Nàng thế nào?”. Max cảm giác như tim mình rỉ máu.