Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 268: Chương 268




"Đại tiệc?"

Calto, người đang ngồi trước lò sưởi để sưởi ấm, ngước nhìn Kuahel với vẻ mặt khó hiểu. Trên khuôn mặt cương nghị của ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Không biết có một loại thế lực đáng sợ nào tồn tại đằng sau Liên minh Quái vật. Thay vì tổ chức một bữa tiệc sang trọng như vậy, chẳng phải họ nên chuẩn bị cho cuộc chiến có thể xảy ra sao?'

Calto nhìn về phía Thánh Kỵ sĩ như thể đáng trách. Nhưng dường như anh ta không quan tâm, Kuahel sải bước về phía bàn và kéo ra một chiếc ghế trống. Anh ta hỏi người đàn ông đang nói chuyện.

"Ai là người tổ chức tiệc?"

“Tôi nghe nói là Đại tư tế Garris.”

Người đàn ông nói.

“Ông ta nói sẽ tổ chức một sự kiện trọng đại bằng cách mời các quý tộc trùng với ngày lễ thánh. Ngay khi biết tin, chúng tôi vội vã lên đường từ Alex. Tôi đã tự hỏi liệu tôi có thể kiếm được một công việc ở đó hay không.”

Sau đó, du khách chỉ ngón tay cái của mình vào cây đàn Mandolin bên cạnh. Chỉ lúc đó, nàng mới nhận ra người đàn ông này là một người hát rong. Cách đó không xa, có 6 người thanh niên cả nam lẫn nữ, dường như họ cũng đi cùng với người đàn ông này, đang ngồi xung quanh anh ta và tất cả đều đeo nhạc cụ trên lưng, với gậy và dao găm vắt ngang eo để tự vệ. Tất cả đều đồng loạt nâng ly và cười vui vẻ.

“Chúng tôi là một gánh hát du mục. Năm nay có vẻ mùa vụ khá thất thu vì mùa đông đến quá nhanh, nên số lượng lãnh chúa tổ chức yến tiệc đã giảm hẳn. Chúng tôi phải đi cả một quãng đường dài khi nghe nói rằng có một bữa tiệc, vì chúng tôi đã gặp khó khăn trong việc kiếm sống.”

" Các anh đã đi qua Dristan rồi sao?"

Khi người đàn ông gật đầu, Kuahel, người đang vuốt cằm bằng bàn tay đeo găng da của mình, quay đầu lại và ra hiệu cho nhân viên..

"Mang rượu bia đến đây."

Sau đó, anh ta quay sang đoàn hát rong và hỏi.

“Nếu được, các anh có muốn ngồi cùng chúng tôi không? Tôi muốn biết thêm về tình hình ở Dristan. Tôi nghe nói rằng quái vật xuất hiện thường xuyên gần đó, nhưng các anh có bị tấn công khi đến đây không?"

“Sự xuất hiện bất ngờ của một nhóm Gorgons đã gây rắc rối cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đã trốn thoát an toàn bằng cách di chuyển cùng một nhóm du lịch khác đến biên giới. Nhưng có vẻ xác sống rất phổ biến ở phía Nam. Sự gia tăng của dân di cư đã khiến tình hình lương thực ở vùng Tây Bắc càng trở nên tồi tệ hơn.”

Những lữ khách sẵn sàng kéo bàn ăn lại gần và kể về nhiều chuyện khác nhau. Các pháp sư quan sát họ với đôi mắt tò mò. Việc các quý tộc mời các đoàn hát rong đến lâu đài của họ là chuyện rất bình thường. Mặc dù Max cũng từng gặp các chú hề hay thi nhân ở Croix, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngồi cùng bàn và nói chuyện với họ.

Họ miêu tả một cách sống động những gì họ đã nghe thấy khi họ đi du lịch với giọng điệu rất sôi nổi và vui tươi, và Max đã nhanh chóng biết rằng Dristan đang gặp rắc rối về vấn đề kế vị và việc thiếu lương thực đã khơi dậy cuộc tranh chấp lãnh thổ ở phương Tây.


Nàng vểnh tai lên, lắng nghe câu chuyện của họ, những pháp sư khác cũng vậy và ngày càng tò mò hơn. Sau nhiều năm bị cô lập trên một hòn đảo nhỏ, cỏ vẻ như mọi người đều khao khát muốn biết thêm những tin tức mới.

“Hiện giờ Dristan như một mớ hỗn độn. Từ các vấn đề chính trị, tình trạng thiếu lương thực cho đến quái vật hoành hành... Theo như những người lính đánh thuê đã nói, tần suất xuất hiện của các xác sống cao gấp ba lần so với năm ngoái. Có lẽ vì chiến tranh diễn ra từ ba năm trước, số lượng xác sống tăng lên gấp bội. Người ta nói rằng một xác chết bị ô nhiễm bởi bàn tay của một con quái vật có khả năng trở thành undead. Hàng vạn xác chết không được thanh tẩy bị chôn vùi trong lòng đất, và bây giờ chúng đang lang thang khắp nơi như những con quái vật.”

Một người phụ nữ du mục xinh đẹp ở độ tuổi ba mươi nhấp một ngụm bia và nói với giọng ảm đạm. Max cắn môi khi nhớ lại trận chiến ở Lâu đài Ethylene.

Thậm chí nhiều năm sau, khi tâm trí nàng quay cuồng với ký ức về những con xác sống mọc lên từ mặt đất nắm lấy chân nàng, Max vẫn thấy lưng nàng toát mồ hôi. Nếu không may mắn, nàng cũng có thể trở thành một xác sống. Nàng run rẩy khi nghĩ rằng điều đó suýt có thể xảy ra.

Nếu nàng không may mất mạng trong tai nạn thảm khốc trên Cao nguyên Pamela, và được chôn cất vội vàng ở một vùng đất hoang vắng, nàng sẽ đau khổ mãi mãi, linh hồn nàng sẽ lang thang không mục đích, lạc mất khỏi thiên đường.

Đột nhiên, nàng cảm thấy ớn lạnh khi chạm vào làn da của mình, ý thức rõ ràng về nguy cơ tử vong trong hành trình này. Như thể nàng không đơn độc trong nỗi sợ hãi của mình, các pháp sư xung quanh nàng cũng im lặng. Khó chịu với bầu không khí nặng nề, Annette, người đang nhai thịt cừu, tặc lưỡi một cách gay gắt.

“Đừng nói về những câu chuyện đen tối khiến tất cả chúng ta nản chí nữa. Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi ở một nơi ấm cúng, tớ không muốn trải qua với một tâm trạng tồi tệ đâu.”

"Ồ tôi xin lỗi. Chúng tôi đã phá hỏng tâm trạng.”

Người đàn ông gãi đầu với vẻ mặt luống cuống.

“Có lẽ đã quá muộn để xin lỗi vì điều đó, nhưng…vì các bạn đã chiêu đãi rượu, hãy để chúng tôi tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ cho các bạn như biểu hiện của lòng biết ơn, có được không?”

Người đàn ông nở một nụ cười dịu dàng khi anh ta rút cây đàn Mandolin từ trong túi da ở bên hông ra.

“Chúng tôi là một nhóm du mục đã tạo dựng được tên tuổi ở khu vực phía Đông. Nếu có bài hát mà các bạn muốn, tôi sẽ chơi cho mọi người nghe!”

"Tôi muốn nghe một sử thi anh hùng!"

Sidina, người đang ngồi trước chiếc bàn cạnh tường với các phù thủy Gió và ăn, vui vẻ kêu lên. Với một nụ cười, cậu ấy nói lớn.

“Hãy chơi một bài hát về cuộc phiêu lưu của mười hai Hiệp sĩ Darian và Uigru. Nếu có thể, tôi muốn nghe những câu chuyện về những người đàn ông đẹp trai đột nhiên xuất hiện nữa!”

Mặt của Sidina đỏ bừng vì say. Max liếc qua các Thánh Kỵ sĩ. Có ổn không khi để cậu ấy say như vậy trước mặt các linh mục? Nhưng không ai nói một lời, và Kuahel ngồi dựa đầu vào tường, nhìn ngọn lửa luôn cháy sáng trong lò sưởi với vẻ mặt trầm tư.


Những bóng đen do ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh ta. Max tự hỏi anh ta đang nghĩ gì khi nàng liếc nhìn anh ta. Các Thánh Kỵ sĩ đã không nói bất kỳ lời nào quá mức cần thiết trong suốt chuyến đi. Các pháp sư cũng miễn cưỡng nói chuyện với họ, vì vậy họ trở nên xa cách, giống như những người xa lạ đi cùng nhau trong một chuyến đi.

Tất nhiên, người ta không mong đợi rằng pháp sư và linh mục sẽ có thể giao tiếp thân thiện, nhưng liệu họ có thể vượt qua được điều này không?

Khuôn mặt của Max mờ mịt một chút với cảm giác lo lắng, và tiếng nhạc vui vẻ bắt đầu vang lên trong phòng ăn. Nàng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang gảy đàn Mandolin một cách điêu luyện trong ánh sáng mờ ảo.

Anh ta quả là một nhạc công giỏi. Khi người đàn ông hát tiểu sử của các anh hùng cổ đại trong khi gảy đàn Mandolin bằng những chuyển động khớp tay điêu luyện, nhóm của anh ta lần lượt chơi sáo, trống, đàn luýt, và lebek.

Trong tâm trạng vui như trẩy hội, Max cảm thấy mọi lo lắng của mình đều tan biến. Khi giai điệu lên đến đỉnh điểm, Sidina, vẫn đang say rượu, nắm lấy tay của Kiehl, pháp sư của tháp Gió, và bắt đầu nhảy múa vòng quanh.

Annette bật cười khi thấy Kiehl bị Sidina kéo ra nhảy cùng mà không thể phản kháng, một số người thậm chí còn chạy ra, dậm chân và nhảy theo cậu ấy. Các pháp sư trở nên phấn khích đến nỗi họ cầu xin đoàn chơi một bài hát mới ngay cả khi bài hát dài 8 câu vừa kết thúc.

"Lần này hãy hát cho tôi một bài có một người đẹp ấy!"

Ronald và Joel, những pháp sư trẻ tuổi của Undigm, nâng cốc bia và hét lên. Mọi người chắc hẳn đã quên sự hiện diện của mười vị linh mục ở đây khi họ đắm chìm trong men rượu.

Max bất an liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của các Thánh Kỵ sĩ. Họ lặng lẽ bỏ thức ăn vào miệng, như thể họ không quan tâm đến sự náo động xung quanh.

Sau một hồi trằn trọc như ngồi trên chiếc đệm đầy gai, Max quyết định nhắc nhở các pháp sư khác. Đúng lúc đó, một giọng nói sáng sủa của người nghệ sĩ vang lên.

"Nếu là bài hát về một người phụ nữ xinh đẹp, thì tôi nghĩ bài "Tiểu thư tóc đỏ" (Red Haired Lady) sẽ rất hay."

"Bài hát đó có nổi tiếng không?"

Trước câu hỏi của Sidina, người đàn ông nghiêng đầu và hỏi.

“Cô chưa bao giờ nghe nó trước đây ư? Bài hát này được viết bởi Balrog, nhạc sĩ vĩ đại nhất lục địa. Đó là bài hát được yêu thích nhất gần đây đấy.”

Anh ta giải thích khi đang chỉnh dây đàn Mandolin.


“Balrog đã tham gia vào cuộc chiến ba năm trước và suýt mất mạng, nhưng chính ‘Tiểu thư tóc đỏ’ đã cứu mạng ông ta. Sau khi chiến tranh kết thúc, Balrog bắt đầu hát những bài hát để ca ngợi nàng và đi khắp lục địa để bày tỏ lòng biết ơn. Bài hát hiện đã lan rộng khắp Loviden và trở thành một trong những bài hát được yêu thích nhất.”

“Ôi Chúa ơi, thật là một câu chuyện lãng mạn.”

Sidina, một người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, vỗ tay nhiệt tình với đôi mắt lấp lánh.

“Đó là câu chuyện tình yêu vượt giai cấp của một thi sĩ và một tiểu thư!”

“Thật không may, đó không phải là bài hát lãng mạn như mọi người vẫn nghĩ. Balrog đã sáng tác vì sự ngưỡng mộ thuần túy dành cho nàng. Vì tiểu thư tóc đỏ ấy đã có chồng rồi.”

Người đàn ông nói với một nụ cười.

“Chồng nàng là Hiệp sĩ vĩ đại nhất lục địa, Ngài Riftan Calypse.”

Max gần như phun hết ngụm bia ra khỏi mũi nàng. Khi nàng cong lưng và ho dữ dội, Yulysion bật dậy và vỗ nhẹ vào lưng nàng. Trước phản ứng của nàng, người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu.

"Này, cô không sao chứ?"

" T-tôi… không sao"

“Vậy… đó là bài hát ca ngợi vợ của ‘Kẻ diệt rồng’?”

Khi Max vẫy tay ra hiệu rằng nàng không sao, nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của Annette. Max cứng vai lại. Có lẽ không để ý đến sự im lặng kỳ lạ giữa các pháp sư, người hát rong vui vẻ tiếp tục nói.

"Đúng vậy! Cô đã bao giờ nghe nói về Phu nhân Calypse chưa? Nàng ấy là một đại pháp sư, người đã đánh bại đội quân quái vật và giành chiến thắng cuộc chiến ở lâu đài Ethylene, nơi đang trên bờ vực sụp đổ vào ba năm trước. Theo lời kể của những người lính đã chiến đấu, Phu nhân Calypse có mái tóc rực lửa với vẻ đẹp phải khiến các thiên thần ghen tị! Khi tin đồn về nàng lan rộng khắp lục địa, những bộ tóc giả màu đỏ đã trở thành mốt của các cô gái trẻ."

Max lén lút trùm mũ trùm lên đầu. Mặt nàng nóng như lửa đốt. Ai lại đi loan truyền tin đồn nhảm nhí như vậy thế? Nàng thu mình lại. Khi nàng nhìn xung quanh một cách khó chịu với cảm giác muốn trốn đi, Yulysion, người không để ý đến sự khó chịu của nàng, thì thầm.

“Tin đồn thường được phóng đại, nhưng bằng cách nào đó tin đồn này đã bị lược bớt đi rồi. Phu nhân không chỉ xinh đẹp như một thiên thần, mà còn đáng yêu hơn một tiên nữ, khôn ngoan hơn một nhà hiền triết, thậm chí dũng cảm như một con sư tử.”

Max nghiến răng, muốn buộc Yulysion phải ngậm miệng lại. May mắn thay, xung quanh rất ồn ào, nên nhạc sĩ dường như không nghe thấy những lời của cậu ta. Annette, người đang nhìn Max với ánh mắt thích thú, nhếch mép.

"Đó là một bài hát tuyệt vời, chúng ta nên nghe thử ít nhất một lần."

“Tôi sẽ chơi nó thật hay.”


Người đàn ông ngân nga, "Hmmmm" rồi nhẹ nhàng hắng giọng, và anh ta bắt đầu hát bằng một giọng trầm tuyệt vời.

“Lạy Chúa, hãy nghe khẩn cầu của chúng con!

Ngoài bức tường đó, lũ quái vật đen

vung những ngọn giáo sắc nhọn

Xin Người, hãy giúp đỡ trước khi quá muộn.

Hãy lắng nghe lời cầu nguyện của chúng con.

Người đã phái nàng ấy đến

Tiểu thư tóc đỏ một mình leo núi

Tiểu thư tóc đỏ đẩy lùi bóng tối.

Lòng dũng cảm của nàng biến thành những mũi tên

trút xuống kẻ thù

Tiếng kêu chiến thắng làm rung chuyển các bức tường,

Chúng con đã thấy một bàn tay cứu rỗi từ Thiên Đàng.

Chúa ơi, ngay cả khi mặt trời mất đi ánh sáng

và bóng tối bao trùm thế giới,

chúng con đều biết

khi bình minh ló dạng, thì thiên thần tóc đỏ

sẽ mang đến cho chúng con lá cờ chiến thắng.”

Một giai điệu tinh tế và đẹp đẽ vang lên nhẹ nhàng trong quán ăn. Max cảm thấy như có con đâm xuyên qua cơ thể nàng khi sự tra tấn tiếp tục trong bốn lời thơ nữa. Nàng rất xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn những người bạn pháp sư của mình. Bài hát chỉ được kết thúc khi Max sắp ngất xỉu vì ngượng.