Max chạy đến chỗ cô ấy ngay lập tức. Annette trừng trừng nhìn con mèo và nhướng mày về phía Max.
"Đây có phải là một trong những vật thí nghiệm không?"
“K-Không! Đó là con mèo của tôi."
Max sợ hãi và ôm lấy Roy, cô ôm chặt con mèo vào lòng. Biểu cảm trên khuôn mặt tròn trịa của Annete nhăn lại.
“Nghe này, Max. Chỉ vì các phù thủy cấp cao ít đến giám sát phòng thí nghiệm chung hơn vì kỳ thi thăng cấp sắp tới thì việc đưa thú cưng vào đây vẫn không phải là một ý kiến hay."
“Chỉ cho h-hôm nay thôi, xin hãy bỏ qua chuyện này. Chốt cửa sổ bị gãy… nên không còn lựa chọn nào khác, tôi không thể để nó trong phòng một mình. Mới sáng nay thôi nó đã lẻn ra khỏi phòng và làm lộn xộn trong phòng thí nghiệm của Miriam…”
"Phòng thí nghiệm của Miriam?"
Annete ngắt lời và nhìn xuống con mèo của Max một lần nữa. Nét mặt tròn trịa của Annette thể hiện sự hài lòng. Annette cười khúc khích khi bàn tay mũm mĩm, đầy vết thương của cô ấy xoa đầu con mèo một cách thô bạo.
“Cô khá thông minh phải không, Max? Sử dụng một thứ quen thuộc để hạ gục đối thủ cạnh tranh — điều đó rất xảo quyệt và thông minh. ”
*”Quen thuộc”: giống như những sinh vật huyền bí mà phù thủy có thể giữ bên mình giống như thú cưng nhưng chúng có thể bị ma thuật điều khiển để làm mọi thứ.
“Không-không phải như vậy đâu! Roy chỉ là một con mèo bình thường và tôi-tôi chưa bao giờ cố ý phá đám Miriam cả…!”
“Được rồi, được rồi, nếu cô nói vậy thì cho là vậy đi.”
Cô nháy mắt với Max như thể ngụ ý rằng cô ấy đang nhìn ra một âm mưu bí mật nào đó và nhanh chóng bước đi với đôi chân vạm vỡ mạnh mẽ của mình. Max nhìn chằm chằm vào lưng Annete trong sự hoang mang. Hầu hết các phù thủy không thực sự tô vẽ thêm vào câu chuyện của người khác, nhưng ba anh em nhà Godrick là một ngoại lệ. Max thở dài và đi theo hai anh em vào phòng thí nghiệm chung, nơi chủ yếu được sử dụng bởi các phù thủy trong việc huấn luyện. Khi bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt cô là ngọn lửa khổng lồ trong lò.
Cặp song sinh đang đặt củi và than vào lò. Người đàn ông còn lại đang điều khiển ống thổi ở bên dưới, anh cao hơn nhiều đối với những người đến từ bộ tộc Umli. Bên cạnh họ là khoảng ba đến bốn phù thủy tập sự, dùng búa gõ vào sắt, dường như đang chế tạo ra những công cụ ma thuật. Max trùm áo choàng lên đầu và đi đến góc phòng đối yên tĩnh để tránh hơi nóng. Khi ném túi của mình lên chiếc bàn cũ cạnh cửa sổ, cô cẩn thận hạ Roy xuống và con mèo nhanh chóng chui xuống gầm bàn, cuộn tròn vào một góc. Con mèo có vẻ sợ hãi với môi trường lạ lẫm xung quanh. Sau khi vuốt ve lưng Roy để an ủi, Max đem ra những câu thần chú và công thức ma thuật mà cô đã sắp xếp suốt đêm. Cặp song sinh Godrick lớn tuổi đang đổ than vào lò, chạy nhanh đến chỗ Max và tò mò nhìn vào tấm giấy da.
“Đó có phải là câu thần chú mà cô sẽ thể hiện cho bài thuyết trình không?”
“Đưa tôi xem, tôi sẽ xem lại cho cô.”
Alec vươn những ngón tay mũm mĩm, đen như than của mình ra và Max nhanh chóng kéo tấm giấy da ra.
“Rửa t-tay trước đi đã!”
"Dù cô là một quý tộc thật nhưng cô khó tính hơn thế đấy."
Alec cau mày và xoa hai bàn tay dính đầy bụi bẩn của mình trên chiếc tạp dề của mình và giật lấy tấm giấy da từ Max, người phát ra một tiếng rít nhỏ. Có một vết ố đen trên mép của tờ giấy da nhưng người anh em song sinh Godrick lớn tuổi dường như không quan tâm và lật nó lên.
“Danh dự của Gnome Hall đang bị đe dọa trong cuộc thi này. Nếu cô chỉ định thể hiện một phép thuật ngớ ngẩn nào đó, tôi sẽ ngay lập tức thử thách khả năng đủ điều kiện tham gia thi đấu của cô. Lần này, chúng tôi thực sự phải đánh bại và nhắm vào niềm tự hào của các phù thủy Kabbalah.”
“Có vẻ như mọi người vẫn quên là… Tôi vẫn chưa quyết định trở thành một phù thủy của Gnome Hall. Tôi vẫn đang tìm hiểu mối quan hệ của mình với ma thuật lửa.”
Anh em nhà Godrick, những người đang xem qua bùa chú mà cô thiết kế đã ngẩng đầu lên trong nháy mắt và nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Không chỉ họ, mà cả những phù thủy khác, những người đang dùng búa thép đập vào chiếc đe, tạo ra những tia lửa cũng nhìn chằm chằm vào cô. Max khom vai, cô cảm thấy mình bị đối xử như một kẻ phản bội. Alec tặc lưỡi và nói như thể anh thương hại cô.
“Cô vẫn chưa bỏ cuộc sao? Maximillian, cô không có một chút tài năng nào về phép thuật lửa cả.”
"Anh ấy đúng. Sự kết hợp giữa cô với ma thuật lửa sẽ không đi đến đâu đâu. Tốt hơn là cô nên thử trở thành một phù thủy. Ít nhất thì cô cũng có duyên với phép thuật nước. Mặc dù không khá hơn lắm.”
“Ma thuật nước của tôi… tốt hơn thế!”
“Vậy tại sao cô không tham gia các lớp học tại Undaim kỳ này?”
Max im lặng trước câu hỏi châm biếm của Dean. Thành thật mà nói, ma thuật của cô ấy rõ ràng là nghiêng về trái đất dù nó được nhìn từ bất kì góc độ nào. Cô cũng có vài sự liên kết với phép thuật nước, nhưng như Annette đã nói, nó rất ít. Thêm vào đó, các thuộc tính của nước và đất thường không liên quan đến nhau và vì thế, cô ấy được đặt biệt danh là “Bùn” trong suốt các bài học cơ bản mà cô ấy học ở tháp nước. Annette, người biết rõ điều đó, tháo găng tay ra và nhếch mép cười với Max.
“Hãy dừng lại và từ bỏ đi Max. Cô không có một chút năng khiếu nào về phép thuật lửa và cô không thực sự hòa hợp với các phù thủy nước. Các phù thủy cao cấp tự cho rằng cô sẽ có được Dấu ấn của Trái đất ''
"Đúng vậy. Ở đây được mọi người gọi là ‘titan” sẽ tốt hơn là ‘bùn’ trong tháp nước đấy.”
Alex nói với một nụ cười tinh quái khi anh nhìn cô. Max nhìn xung quanh mười ba phù thủy tập sự của Hội trường Gnome với đôi mắt u sầu. Tất cả họ đều thấp, có khuôn mặt tròn và mái tóc dày như lông cừu. Hầu hết các phù thủy có duyên với đất trong tháp thế giới đều đến từ bộ tộc Umli. Umlis là hậu duệ của những người lùn cổ đại và có mối liên kết mạnh mẽ với đất và lửa. Họ cũng thể hiện tài năng xuất sắc trong việc nấu chảy thép và chế tạo các công cụ ma thuật. Max đã có thể nhanh chóng học nhiều kiểu huấn luyện ma thuật khác nhau với họ. Tuy nhiên, càng dành nhiều thời gian luyện tập ở Gnome Hall, cô ấy càng cảm thấy hình ảnh của một phù thủy mà cô ấy mơ ước trở nên xa vời. Nói một cách chính xác, các phù thủy có mối liên kết với trái đất thân với các thợ thủ công chế tạo công cụ ma thuật hơn là các phù thủy.
Cô thở dài buồn bã khi Agnes, người có liên kết với lửa, xuất hiện trong tâm trí cô. Khi mới vào Nornui, cô đã thổi bùng ước mơ trở thành phù thủy lửa giống như Công chúa Agnes. Cô muốn trở thành một phù thủy mạnh mẽ mà bằng cách nào đó Riftan có thể dựa vào. Tuy nhiên, ngay sau khi kết quả kiểm tra của cô ấy được công bố, kỳ vọng của cô trở tan thành mây khói. Sự liên kết giữa lửa của mana của cô là kết quả tồi tệ nhất.
“Thông thường, những người có mệnh thổ cũng có sự liên kết nhất định với lửa. Tuy nhiên, trong tất cả đánh giá, cô lại có sự liên kết với nước… Đây là một trường hợp rất đặc biệt.”
Dean lắc đầu và Alex nói tiếp. “Tuy nhiên, cô vẫn thể hiện tài năng xuất sắc về phép thuật của nguyên tố đất. Nếu cô từ bỏ việc gắn bó với ma thuật lửa, tương lai của cô sẽ vững chắc hơn rất nhiều. ”
Max bác bỏ với một biểu hiện không hài lòng. “Nhưng… tôi muốn học cách tấn công bằng ma thuật. Những phù thủy có duyên với đất… dù xuất sắc đến đâu, họ cũng chỉ có thể hỗ trợ từ phía sau trong các trận chiến. ”
"Đúng là, không có gì đặc biệt về ma thuật phòng thủ." Annette, người đang xem xét một bức tượng Wyvern làm bằng thép, trả lời một cách mỉa mai. “Nếu cô muốn học phép thuật tấn công bằng cách sử dụng nguyên tố đất, cô nên tăng cấp của mình đã. Nếu cô trở thành một thuật sĩ cao cấp thì cô sẽ học được rất nhiều phép thuật cấm. ”
“T-Tôi không muốn như vậy! Điều tôi muốn là rời khỏi hòn đảo càng sớm càng tốt. Nếu tôi trở thành một thuật sĩ cấp cao… tôi sẽ không thể tự ý rời Nornui.”
"Điều đó thì sao?" Dean nhún vai như thể anh ta không hiểu việc Max rời đi. “Tôi không chắc thế giới bên ngoài, nơi những con quỷ lang thang thì có gì hay ho. Tôi thà sống ở Nornui và học phép thuật trong suốt quãng đời còn lại của mình. Điều đó sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc đối mặt với những kẻ thẩm vấn dị giáo.”
“Ngày nay thì… điều đó hiếm khi xảy ra. Việc áp bức các phù thủy đã kết thúc từ rất lâu rồi.”
“Điều đó chỉ áp dụng cho những người bình thường như cô. Những phù thủy thuộc các chủng tộc khác nhau như chúng tôi sẽ trở thành con mồi cho những kẻ dị giáo như thợ săn một khi chúng tôi rời hòn đảo này.”
Max thở dài, kiệt sức vì cuộc trò chuyện mà họ đã trải qua hàng chục lần. “Anh nghe chuyện đó ở chỗ quái nào vậy? Ngày nay, kể cả Đức Cha, Giáo Hoàng, cũng không thể dễ dàng thẩm vấn và phán xét một phù thủy là thành viên của tháp thế giới. Ngay cả các gia đình hoàng gia cũng nhận thức rất rõ về Nornui.”
Annette khịt mũi lớn như thể lời nói của cô là vô lý. Tuy nhiên, Alex mất bình tĩnh và tiếp tục phát cáu. Anh ta nhìn lên Max và hỏi với ánh mắt tò mò.
"Chỗ cô không có đủ phù thủy sao?"
"Tất nhiên. Không có nơi nào ở Whedon có đủ các phù thủy cả.” Max nhiệt tình trả lời câu hỏi của anh ta. “Các lãnh chúa của mỗi quốc gia đều rất khao khát giành được dù chỉ một phù thủy. So với trước đây thì cách đối xử của các phù thủy đã được thay đổi đáng kể.”
Alec vuốt chiếc cằm tròn của mình trong suy nghĩ rồi lại mở miệng. “Max, cô đến từ phía nam của Whedon phải không? Cô có biết gì về lãnh chúa của Anatol không?”