Những tiếng thở dài nhẹ nhõm phát ra từ mọi phía cùng một lúc, nhưng Riftan nhanh chóng bổ sung thêm.
“Tuy nhiên, nếu công tước làm cho vấn đề này trở nên tồi tệ hơn, đó sẽ là một câu chuyện khác. Đây là lần duy nhất mà tôi sẽ lùi bước. Nếu phía công tước có bất kì hành động nào, tôi sẽ không im lặng mà bỏ qua đâu."
“Cha tôi không muốn thần dân của mình gây thêm bất hòa. Tôi đã nói rõ điều đó ngay cả với Công tước xứ Croix. ”
Công chúa xen vào giữa hai người họ. “Đừng lo lắng về điều đó. Hoàng gia sẽ không dung thứ cho việc gây rối trật tự hiện tại. Điều này cũng sẽ áp dụng tương tự với Công tước xứ Croix.”
Khóe môi Riftan nhếch lên. "Ông ấy đồng ý sao?"
Công chúa Agnes gật đầu chắc chắn. “Công tước xứ Croix không muốn làm gián đoạn mối quan hệ của mình với hoàng gia. Nếu Anatol lùi một bước, cho dù sau này xảy ra tranh chấp với công tước, hoàng gia cũng sẽ tích cực can thiệp.”
Riftan không hề yên tâm chút nào. Thay vào đó, anh nhếch miệng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, bị choáng ngợp bởi cuộc trò chuyện, anh bước tới trước mặt Max đang bất động và nắm lấy cánh tay cô.
“Em đã đạt được những gì mình muốn rồi, bây giờ không còn gì khác để làm nữa đâu. Em hãy rời đi đi."
“Ri-Riftan…”
Max nhìn anh với vẻ mặt hoang mang, những lời nói của Riftan rất thô lỗ đối với các sứ thần của nhà vua.
Sau đó, giọng nói cay đắng của công chúa vang lên. “Tôi sẽ rời đi ngay khi lũ ngựa lấy lại thể lực. Anh sẽ không cho phép chúng tôi ở lại cho đến khi đó sao?”
Anh nhìn công chúa một lúc rồi quay lưng bước ra sảnh. Max không kịp nói một câu tạm biệt đúng nghĩa khi Riftan dẫn cô lên cầu thang. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Rosetta từ phía sau họ.
"Đợi đã."
Riftan dừng lại trước cầu thang. Rosetta nói khi cô đi chậm lại đến trước mặt anh.
“Trước khi đi, tôi muốn nói chuyện với em gái mình một lúc.”
Mặt Max đanh lại. Cô tự hỏi mình phải nói gì. Sự hiện diện của em gái cô đang đến gần khiến cô bị đe dọa như thể sắp bị nghiền nát. Như thể cảm nhận được sự căng thẳng khắp cơ thể, Riftan ngay lập tức chặn Max khỏi Rosetta.
"Cô muốn nói về cái quái gì nữa đây?"
"Tôi muốn giải quyết một số việc giữa hai chị em." Rosetta hất cằm thách thức. “Anh đang lo lắng rằng tôi sẽ làm tổn thương cô ấy sao? Đừng lo. Tôi không muốn bị thương rời khỏi lâu đài này đâu."
Khuôn mặt cô nóng lên khi nghe Rosetta chế nhạo. Cô sợ hãi em gái của mình, vì vậy cô cảm thấy thảm hại khi trốn sau Riftan. Max giật mạnh áo choàng của mình như để kéo anh lại và bước về phía trước.
“Em, em cũng vậy… Em muốn nói chuyện với em ấy.” Trước những lời nói của cô, môi Riftan cứng lại. Max vội vàng nói thêm. “Đừng lo lắng. Rosetta là… ”
Cô đã cố gắng nói điều gì đó về Rosetta nhưng không có gì xảy ra với cô ấy. Max nhìn vào khuôn mặt của em gái mình. Ngoài sự thật về vẻ đẹp của Rosetta, cô không biết nhiều về cô ấy.
Rosetta nhìn thấy Max không nói được gì nên thay vào đó, cô đã mở miệng. “Chị dẫn em đi dạo vườn một lát nhé? Ở đây ngột ngạt quá.”
Cô không hài lòng với cách Rosetta nhìn quanh Lâu đài Calypse với vẻ mặt không thoải mái, nhưng cô cố gượng cười và gật đầu. Riftan hé môi như muốn nói điều gì đó và miễn cưỡng thả tay cô ra.
“… Đừng ở ngoài quá lâu. Gió lạnh lắm.”
Anh thì thầm với một giọng trầm và nhìn Rosetta bằng đôi mắt lạnh lùng. Cô không chớp mắt ngay cả khi đứng trước ánh mắt dữ dội của anh, dường không muốn buông cô ra. Max mỉm cười với anh, ý nói rằng cô vẫn ổn, và đi xuống cầu thang với Rosetta. Khi họ bước ra ngoài, ánh nắng mùa thu gay gắt xuyên qua mắt cô như một mũi kim. Cô nhìn mái tóc nhợt nhạt của Rosetta ánh lên màu bạc. Ngay cả trong trang phục giản dị, cô vẫn đẹp như một thiên thần, Max đã choáng váng trước vẻ đẹp đó mà không hề hay biết.
Em gái cô liếc nhìn những hiệp sĩ đang theo sau họ và lẩm bẩm. "Em muốn nói chuyện riêng giữa hai chúng ta."
Max cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình và quay đầu lại nói với ngài Karon. “Hãy cho chúng tôi nói chuyện riêng… một lúc.”
Anh nhìn Rosetta bằng ánh mắt thận trọng, rồi lặng lẽ gật đầu. “Chúng tôi sẽ đợi ở đây. Hãy gọi cho chúng tôi nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.”
Khi các hiệp sĩ rút lui, họ xuống cầu thang và băng qua khu vườn vàng. Bất chấp khoảng cách với các hiệp sĩ ngày càng xa, Rosetta vẫn im lặng một lúc.
“Em muốn nói về chuyện quái quỷ gì chứ?” Max rất lo lắng.
Rosetta hầu như không mở miệng khi họ đến góc vườn.
“Ngay sau khi chị gái em đi, các hiệp sĩ đã tìm thấy cha. Có vẻ như ông ấy đã được ma thuật chữa trị đúng lúc đủ đề ông ấy sống sót.”
Max bàng hoàng. Rosetta nở một nụ cười xấu xa trên môi. “Nhưng ông ấy nói hơi lắp bắp, chắc hẳn là do chấn thương gây ra ở phần xương hàm bị nghiền nát. Nó có thể là vết thương vĩnh viễn.”
Sự bối rối xâm chiếm tâm trí cô khi Rosetta có vẻ hài lòng với nó. Max lùi lại một bước và nhìn cô như thể nhìn thấy một người lạ.
“Chị, chị… em đang nghĩ gì vậy… chị không thể hiểu được em.”
"Tất nhiên. Chị chưa bao giờ cố gắng để hiểu bất cứ điều gì về em.”
Trước giọng điệu cộc cằn của cô, vai Max cứng đờ. Rosetta lau nụ cười trên miệng và nói thẳng.
“Đừng hiểu lầm em, em không trách chị mình vì đã không để ý đến em đâu. Em không yêu cầu nói chuyện với chị chỉ để giải tỏa những giận dỗi trẻ con đó. "
“V-vậy thì tại sao…”
Cô dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh tiếp tục. “Em nghĩ rằng cha có liên hệ mật thiết với các quý tộc. Ông ấy có lẽ không có ý định im lặng bỏ qua chuyện này.”
Một làn gió khô thổi qua người họ. Cô ôm lấy cánh tay lạnh ngắt của mình và nói bằng một giọng run rẩy.
“Ông ấy định làm… cái quái gì vậy…”
“Em không biết chi tiết. Có lẽ ông ấy đã rất shock trước những gì chồng chị làm. Có một thời gian, ông thậm chí tự giam mình trong phòng, sau đó triệu tập các thuộc hạ của mình và gửi điện tín đến nhiều nơi khác nhau. Ông ấy đang giả vờ chấp nhận lời cảnh báo của hoàng gia, nhưng em tin ông ấy đang lên kế hoạch gì đó. Có lẽ, ngay khi cuộc hôn nhân của em bắt đầu, ông ấy sẽ thực hiện kế hoạch của mình”. Môi cô nhếch lên đầy lo lắng nhưng ngay sau đó trở lại với vẻ mặt lãnh đạm như thể cô không liên quan gì đến chuyện này. “Em chỉ đang cảnh báo chị. Cha có thể sẽ tận dụng bất kì cơ hội nào ông ấy có, vậy nên hãy nói với chồng chị chuẩn bị tinh thần.”
“T-tại sao… em không n-nói điều này lúc nãy? Nếu vậy…"
“Nếu vậy, lời tuyên chiến sẽ không bị rút lại. Sẽ có lợi hơn cho chồng chị nếu anh ấy sử dụng vũ lực với cha.” Rosetta lạnh lùng nói. “Nhưng em không muốn chiến tranh hủy hoại đất nước này. Có ít nhất một hoặc hai người em không muốn bị tổn thương.”
“Chị, chị cũng không muốn chiến tranh… nhưng…” Max nuốt nước bọt. Cô cũng không muốn Riftan gặp rắc rối.
Rosetta đột ngột hỏi, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi vì lo lắng của cô. "Chị có yêu người đàn ông đó không?"
Những từ ngữ kì lạ thốt ra từ miệng em gái khiến cô chú ý ngay lập tức. Cô không biết ý định của câu hỏi đó là gì. Khi cô ấy không nói gì, Rosetta nở một nụ cười lạnh lùng.
“Không được rồi. Không thể nào xảy ra với chị gái em được."
Một thứ gì đó hiện ra từ bên trong cô với giọng điệu quả quyết. Cô biết Rosetta đang hạ thấp mình, nhưng cô tức giận vì đã Rosetta nói thẳng với cô rằng sẽ không có ai yêu cô. Mặt Max trở nên đỏ rực và cô lên giọng.
“Ri-Riftan.. đã cứu chị. Kể từ đó, anh ấy đã… ”
“Vấn đề không phải người đàn ông đó. Vấn đề là chị gái em. Ý em là, chị sẽ không thể yêu người khác được nữa.” Rosetta đáp lại một cách bình tĩnh và tàn nhẫn.
Tay Max như bị gai đâm, sau đó cô lắc đầu như thể điều đó thật vô lý. “Em nghĩ gì em biết… g-gì về chị chứ? Em… không biết gì về chị cả. Em đang nói rằng chị không hiểu em ư? Không phải em cũng không hiểu chị sao… ”
"Em hiểu chị."
Trước những lời nói đầy quả quyết, Max im lặng trong giây lát. Cô thậm chí không đoán được làm thế nào mà Rosetta lại quả quyết như vậy. Họ chưa bao giờ gần thân nhau. Tuy nhiên, Rosetta nói với tông giọng đều đều, như thể cô đang nhìn thấu mọi thứ.
“Em có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể hiểu chị gái mình dù chỉ là một chút.”
“Đừng nói những điều vô nghĩa nữa.” Sự kiêu ngạo vô lý khiến cô lo lắng. Max đáp trả quyết liệt. “Làm sao em... hiểu được chị chứ? Em đã nhận được tất cả sự ủng hộ… em được quý mến… làm sao em có thể nói rằng em hiểu chị? em không biết, em không biết gì cả…! ”
"Quý mến?" Khuôn mặt Rosetta lạnh lùng. "Nghiêm túc mà nói, chị có nghĩ rằng người đàn ông đó có thể yêu người khác không?"
“C-cha rất tự hào về em…”
"Cha coi em là người có ích với ông ấy chứ ông ấy không yêu em."
“Ít nhất thì em cũng…!” Max, người đang giận dữ và cao giọng, không thể trả lời và ngậm chặt miệng.
Rosetta nói với vẻ lạnh lùng vô lý. "Đúng, em không bị đánh đập như chị gái mình."
Khuôn mặt cô bừng bừng vẻ khinh thường, nhưng Rosetta không chế nhạo. Em gái cô, người đang nhìn vào bông hoa nơi ngọn cỏ đã chết với vẻ ảm đạm, nói với giọng khô khốc.
"Năm em mười tuổi, cha bắt em đứng xem trong khi ông đánh chị."
Đôi mắt của Max mở to vì kinh ngạc và xấu hổ. “K... không thể nào. E-em đã ở đâu… điều đó chưa bao giờ xảy ra.”
“Trong căn phòng đó có một chiếc gương… Có một vách ngăn nhỏ trên một trong những bức tường. Cha đã mở nó ra và… ông bắt em nhìn trong khi chị gái em bị đánh.”
Cô thở hổn hển như thể toàn bộ không khí đã thoát ra khỏi phổi. Max lấy tay che miệng. Cảm giác khinh bỉ xuất hiện khi cô biết sự thật rằng ông ấy đã cho em gái xem ông đã đánh cô như một con vật như thế nào. Cô nghĩ rằng Rosetta cũng sẽ biết mình đang phải đối xử như thế nào, nhưng cô không nghĩ rằng Rosetta đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, cả cách cô bò qua sàn nhà một cách kinh khủng như vậy. Rosetta nhìn chằm chằm vào cô khi cô loạng choạng vì shock và đôi mắt thì khô khốc.
“Cha đã cố gắng cho em thấy cách ông ấy đối xử với những người vô dụng. Lần nào chị bị đánh, em cũng được gọi sang phòng bên cạnh. Và, đúng như ý cha, em vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy chị gái của mình bị đánh như một con vật. Em phải chịu đựng những cơn ác mộng hàng đêm. Nếu em không hoàn hảo, em sẽ bị đối xử như vậy. Lần sau, em có thể là người được gọi vào căn phòng có gương. Một con người vô dụng là vô dụng đối với cha. Em… em đã làm việc chăm chỉ để đáp ứng kỳ vọng của cha. Kể từ đó, em không dám lơ là dù chỉ trong giây lát.”Trên môi cô xuất hiện một nụ cười đáng ngờ. “Giờ nghĩ lại thì không biết có phải ông ấy phạt chị nặng hơn nữa để làm gương cho em không để em thậm chí không dám mơ về việc không tuân theo hoặc nổi loạn…”
Max chật vật để hình dung cô em gái mười tuổi trong đầu. Mọi thứ mơ hồ như thể có sương mù trong suy nghĩ của cô. Rosetta luôn có vẻ ngoài xinh đẹp, hoàn hảo và kiêu sa đã khắc sâu vào tâm trí cô. Tuy nhiên, hóa ra cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bất lực, liều mạng bảo vệ bản thân mình. Khi cô nhận ra điều đó, cô nhìn thấy em gái mình rõ ràng như thể có thứ gì đó đột nhiên rơi ra khỏi mắt cô. Một thân hình mảnh mai và đôi mắt tàn khốc… một cô gái thanh tú, ba tháng nữa sẽ tròn 19 tuổi, đứng trước mặt cô.
“Em đã quan sát tất cả những đau khổ của chị gái mình. Cái cách mà tâm hồn của chị đã bị nghiền nát… một người phụ nữ có thể mỏng manh đến mức nào, và một người đàn ông có thể trở nên tàn nhẫn và độc ác đến mức nào…” Giọng cô như một tiếng vọng. Rosetta nhìn lên bầu trời xanh một lúc rồi lại cúi xuống. “Em sẽ không bao giờ yêu ai thật lòng trong đời. Em sẽ không thể tin tưởng bất kì ai. Em muốn, nhưng em không thể. Có những góc trong trái tim em như bị vỡ vụn. bất kì ai tiếp cận nó đều liên tục bị nghi ngờ, kiểm tra và cuối cùng bị trục xuất. Em là như vậy… còn chị thì sao?”
“Chị, chị…”
Max loạng choạng và khuôn mặt cô nhăn lại vì bối rối. Cô có thể nhìn thấy bóng của họ buông dài và gầy guộc dưới chân cô như những thân cây chết khô trơ trụi. Sống lưng cô tê dại. Sau đó, Rosetta nói lại những lời của mình như một lời tiên tri.
“Nó sẽ không có tác dụng đâu. Cuối cùng thì nó sẽ vỡ vụn mà thôi.”
“K-không. Chị… chị khác với em.” Những lời cô vừa nói ra nghe có vẻ quá mông lung.
Rosetta phản bác. “Chị gái em đã không tin tưởng người đàn ông đó vào thời điểm quan trọng, vậy nên tương lai cũng sẽ như vậy. Khi tới một thời điểm nào đó mà trái tim chị bị thử thách, chị sẽ lại nghi ngờ anh ấy. Chúng ta đã từng bị như vậy rồi.”
“Chị, chị…”
Cổ họng cô đau như thể cô vừa nuốt phải một cây kim. Cô giữ chặt lấy váy của mình. Từ trong sâu thẳm trái tim, cô trỗi dậy một cảm giác bất bình trước tương lai mà chính em gái mình đã khẳng định. Và sau đó, cô lên tiếng như thể đang cố nói ra.
“Chị… chị sẽ thay đổi điều đó.”. ngôn tình hay
Rosetta nói với cô rằng điều đó là không thể. Max nhắm mắt và hét lên những lời tương tự.
"Chị sẽ thay đổi điều đó."
Ngay sau đó, một cơn gió dữ dội ập đến và thổi qua người họ. Những chiếc lá khô treo trên cành xào xạc. Rosetta, người lặng lẽ nhìn về phía những cành cây đang rung, thì thầm với giọng hoài nghi.
“… Vậy, chúc chị may mắn.”