Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 226: Chương 226




Cô khóc nức nở và hít một hơi thật sâu. Mùi những con ngựa và mùi từ bộ giáp sắt của anh tràn vào phổi cô. Riftan đặt cả hai tay lên bệ cửa sổ và nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết đang lơ lửng trên bầu trời. Một bầu không khí căng và ngột ngạt, còn anh vẫn mặc áo giáp. Max không biết phải nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng của anh với một ánh nhìn mơ hồ, cô nhìn xuống đầu gối và bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ.

"Thưa ngài Calypse, nước nóng đã sẵn sàng rồi ạ."

Ruth thông báo từ phía bên kia của cánh cửa. Riftan từ từ quay lại và mở cửa. Max nhích người đến mép giường để tránh ánh sáng đang len lỏi từ hành lang. Ruth liếc nhìn lo lắng qua vai Riftan.

“Tôi mang theo vài cái khăn sạch và một bộ quần áo để thay. Còn thức ăn thì… ”

"Hãy mang thức ăn lên sau một giờ nữa."

Riftan chặn cánh cửa bằng đôi vai rộng như ngăn cản không cho Ruth bước vào. Sau đó, anh lấy chậu nước, khăn tắm và quần áo, đóng cửa lại trước khi Ruth kịp nói gì thêm. Max lo lắng nhìn Riftan khi anh đến gần giường với chậu nước trên tay. Anh đặt cái chậu chứa đầy nước nóng trên bàn cạnh giường và nhúng một chiếc khăn vào đó, sau đó vắt chiếc khăn và đưa nó lên gần mặt cô. Theo phản xạ, Max giật mình, cổ họng cô co lại trước hành động của anh. Môi của Riftan cứng lại, anh nói với tông giọng căng thẳng một cách lạ lùng.

"Anh sẽ lau sạch máu cho em."

"Ah…"

Sau khi Riftan lau mặt cho cô sạch sẽ, anh cẩn thận cởi áo choàng của cô, lau sạch những vết máu trên vai và lưng của cô. Max cảm thấy đau khổ và bất lực khi cô phải để anh chăm sóc. Mỗi lần chiếc khăn ấm lướt xuống lưng, cô lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy muốn chạy trốn đi đâu đó, nhưng Riftan vẫn cần mẫn lau đi vết máu khô đóng vảy trên tấm lưng trần, không để ý đến vẻ mặt khó chịu của cô. Max cắn môi một cách lo lắng khi cô cảm thấy những đầu ngón tay run rẩy của anh chạm vào da cô. Sau một lúc giặt khăn và lau lưng cho cô, anh nói nhưng miệng gần như không mở ra.

“…Bao lâu thì chuyện này xảy ra một lần?”

Vai của Max cứng lên; cô tránh ánh mắt của anh và đảo mắt từ bên này sang bên kia, giống như một con vật bị mắc kẹt đang tìm kiếm một lối thoát. Cô cố trưng ra một nụ cười gượng gạo.


"Ý… ý anh là gì?"

Cô nghe thấy hơi thở của anh nặng nề hơn. Max ngoảnh mặt đi, loay hoay với mái tóc rối bù với đôi tay run rẩy. Cô cố gắng lờ đi nhưng không thể chịu được sự căng thẳng nặng nề này, cuối cùng cô lẩm bẩm với giọng điệu ngượng nghịu.

“Chuyện này không xảy ra... thường xuyên. Chỉ là hôm nay... hôm nay ông ấy cực kỳ tức giận với em... Thường thì, mọi thứ không tệ… như thế này… ”

Anh nhìn chằm chằm vào cô với một biểu cảm khó hiểu khi cô đấu tranh để bảo vệ chút kiêu hãnh cuối cùng còn lại của mình. Ánh mắt của anh như thể đang nhìn xuyên qua cô, và mặt Max thì đỏ bừng vì xấu hổ.

“Cha là… người đặc biệt nghiêm khắc… đôi khi, khi ông ấy tức giận…”

"Ông ấy làm vậy với em từ khi nào?"

Riftan phủ nhận nỗ lực thảm hại của cô khi cố gắng che đậy sự việc như thể nó không có gì to tát và liên tục thăm dò cô. Max nín thở như thể cô bị dồn vào chân tường, lưng cô ép vào tường một cách bất lực. Cô cần một tấm khiên, một thứ gì đó để bảo vệ cô và bằng cách nào đó cứu lấy niềm kiêu hãnh còn sót lại. Cô cảm thấy thật bất an, giống như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt đang tự bảo vệ mình trước một người đàn ông mặc áo giáp. Max kéo chiếc chăn lại gần cô như một tấm lá chắn và nhìn anh một cách dữ dội. Sự thù địch đó được tạo ra bởi sự tàn nhẫn của việc bị ép phải tiết lộ mọi thứ.

“A-Anh muốn biết điều gì? Em-em… có hay bị đánh không… hay là từ khi nào mà ông ấy đánh em … a-anh có thực sự muốn biết không? ”

Các khớp ngón tay đang cầm chiếc khăn trở nên trắng bệch khi cô siết chặt hơn. Trái tim cô run lên: thật nực cười khi cho đến thời điểm đó, cô vẫn đang cố gắng cứu vãn lòng kiêu hãnh của mình.

“Nếu anh tò mò… thì em sẽ cho anh câu trả lời. Mọi chuyện bắt đầu khi em 8 tuổi. Đó là kh-khi.. tật nói lắp của em trở nên rõ ràng. Cha sẽ bắt em… đọc thuộc lòng một bài thơ trước mặt ông ấy h-hai lần một tuần. Nếu em-em… nói lắp… ông sẽ trừng phạt em… trong căn phòng đó. ”


Nghe những lời cô nói ra trong vô vọng, Riftan cúi đầu với vẻ mặt hoang mang. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thất vọng như vậy. Anh lẩm bẩm bằng một giọng chắc nịch, ôm trán.

“Hôm nay… anh chưa hề nghĩ đến việc đưa em trở lại Anatol.”

Ngay chính khoảng khắc đó, Max lập tức mất hết ý chí. Không biết Riftan có biết cô đang nhìn anh với khuôn mặt tái nhợt như thể cô bị rút hết máu trên người hay không, anh vẫn tiếp tục nói như một con rối, mắt anh dán vào sàn gỗ cứng trên cái bóng chập chờn của ngọn lửa trong lò.

“Anh nghĩ tốt hơn hết là em nên ở trong khu đất của cha mình. Nếu em đã nói đó là những gì em muốn, anh sẽ để em làm vậy… trong suốt thời gian anh ở đó, anh đã không ngừng nói với bản thân mình điều đó hết lần này đến lần khác. Anh sẽ rời đi sau khi thấy sức khỏe của em hồi phục, anh chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của em và sau đó anh sẽ rời đi. Lần này, anh sẽ không ép buộc em và kéo em theo như anh đã làm trước đây… ” Giọng Riftan ngày càng thấp và nhẹ hơn. Anh thở một cách nặng nhọc khi hất tóc khỏi trán. “Anh đã cầu xin công tước được nhìn thấy khuôn mặt của em dù chỉ một lần. Người đàn ông đó nói với anh rằng em không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh nữa. Cảm giác như mặt đất bên dưới anh vỡ vụn ra vậy.”

"Em-em không...!"

Giọng Max đột nhiên vang lên theo phản xạ, nhưng môi cô lập tức khép lại. Ánh của Riftan chạm đến cô. Cô lo lắng loay hoay với ga trải giường, mắt đảo từ bên này sang bên kia.

“Em-em chưa bao giờ nói điều đó. Em chưa bao giờ nói rằng em không muốn gặp… ”

“Vậy tại sao em lại quay lại nơi đó với ông ta? Tại sao?"

Anh đột ngột đứng dậy, Max rướn người lên và lưng cô áp vào bức tường lạnh lẽo như một con chuột bị dồn vào chân tường. Riftan đặt một tay vào tường, gần mặt cô, như thể đang chặn đường trốn thoát của cô.


“Em thà chịu đựng như thế còn hơn là đợi anh sao? Sẽ tốt hơn… khi em ở cạnh loại người như thế hơn là ở với anh sao?! ”

“Em, em…” Miệng Max run lên khi cô cố gắng nói. “Em đã nghĩ Ri-Riftan… sẽ không bao giờ muốn gặp lại em…”

Khi Max chưa kịp thốt ra những lời đó, khuôn mặt rám nắng của Riftan trở nên nhợt nhạt một cách bất thường. Max khó có thể tiếp tục nói khi giọng cô ấy run lên.

“Em-em đã mất… đứa tr-trẻ…”

"Vì thế nên... em nghĩ rằng anh không muốn gặp em nữa sao?"

Riftan thì thầm trong sự hoài nghi. Max mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng khi nhìn anh.

“Em còn có thể... nghĩ gì khác nữa đây? A-anh đã bảo e-em rời đi mà. Anh đã không nói với em bất cứ điều gì… ngoại trừ việc bảo em rời đi… ”

"Anh không muốn thấy em bị thương nữa!" Riftan giận dữ thốt lên như thể anh đang phun ra máu với lời nói của mình. “Kể từ khi anh đưa em đến Anatol với anh, em đã phải đối mặt với nguy hiểm rất nhiều lần. Khi anh nhìn thấy em dính đầy máu, tất cả những gì anh nghĩ đó là mọi chuyện là lỗi của anh. Tại sao em phải đau khổ vì điều đó? Tại sao em lại có thai, tại sao em lại đi theo đến tận cái nơi chết tiệt đó! Đó là vì tất cả là tại anh! ”

Max không nói nên lời trước tiếng hét tuyệt vọng của anh. Riftan tiếp tục cay đắng nói ra nỗi thống khổ tích tụ trong lồng ngực.

“Lẽ ra anh nên để em một mình. Đáng ra anh thậm chí không nên đưa em đến Anatol! Anh đã biết ngay từ đầu rằng em không muốn kết hôn với anh! Nếu nó thực sự là vì lợi ích của bạn, anh nên để em đi khi anh quay trở lại. Anh thậm chí còn nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh không còn sống! Trong khi em đang bất tỉnh, đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ đến…” Riftan run rẩy dữ dội như thể anh đang kìm nén điều gì đó, rồi nắm lấy vai cô. “Nếu không phải vì em gái em, anh đã để em ở đó rồi! Tại sao em không nói với anh? Những gì ông ta đã làm với em… Tại sao em không nói với anh? Nếu như em nói với anh, anh sẽ không cho phép ông ta đến gần em. Anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào! Tại sao trước đây em không nói với anh? Tại sao!"

“Em, em, em…”

Max quay lưng lại với anh, nhưng Riftan không cho phép cô trốn thoát. Anh ôm cô và khiến cô quay về phía anh. Cô cảm thấy tấm khiên cuối cùng còn sót lại sụp đổ trước ánh mắt rực lửa của anh. Không còn một chút tự hào hay nghị lực nào để che chở cho cô.


“Anh… Anh luôn nghĩ em-m là một người đặc biệt…” Những giọt nước mắt rưng rưng của cô chảy dài trên má. Cô không thèm nghĩ đến việc lau nước mắt mà liếm đôi môi khô khốc của mình và nói một lần nữa. “Nhưng… em-em chẳng có gì đặc biệt cả… em thực sự chẳng là gì cả… em sợ… a-anh sẽ phát hiện ra điều đó…”

Biểu cảm của Riftan trông như thể anh bị đập mạnh vào đầu. Max nhắm chặt mắt, nước mắt tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt cô.

“Có chết… em cũng không muốn nói với anh sự thật. Em, em… em-em không muốn anh biết. Rằng em-em… là người như thế này… m-một con người thảm hại…” Cô cố gắng nở một nụ cười trên đôi môi run rẩy của mình, nhưng thất bại, khuôn mặt cô nhăn lại một cách thảm hại. “Em… em… em rất xấu hổ…”

Riffan thả đôi tay đang nắm lấy vai cô. Max co người lại gần hơn và lấy tay che khuôn mặt đẫm nước mắt của mình. Một tiếng nức nở kìm nén khác thoát ra khỏi môi cô. Cô cảm thấy xấu hổ hơn là bị khỏa thân giữa quảng trường thành phố. Trước mắt anh, cô muốn xem mình là tiểu thư cao quý nhất trên thế giới này. Cô muốn anh nhìn thấy cô như thể cô đang tỏa sáng. Cô không muốn mình trông đau khổ, tồi tệ và thảm hại như vậy.

Cô khóc không ngừng, run rẩy và thở hổn hển như thể có thứ gì đó đang mắc kẹt trong cổ họng. Khuôn mặt nhăn nhó của cô đẫm nước mắt mà cô không thể kiềm chế. Khi cô nắm chặt ga trải giường và mím chặt môi, cô nghe thấy một giọng nói trống rỗng trên đầu.

“Em… em đã luôn ở trong tâm trí anh kể từ lúc đó.” Max dừng lại và ngẩng đầu lên. Mặt Riftan hoang mang và cánh tay buông thõng một cách bất lực. Anh lẩm bẩm những lời như thể anh đang tỏ tình với cô. “Không có giây phút nào anh không nghĩ đến em. Ngay cả khi em không biết đến sự tồn tại của anh trên thế giới này, em là thứ duy nhất mà anh có. "

"Ah…"

Cô không hiểu anh đang nói gì, và môi cô rung lên. Nước mắt mặn đắng thấm vào miệng cô. Dáng vẻ tiều tụy của cô phản chiếu trong đôi mắt trống rỗng của anh.

“Anh càng khao khát em bao nhiêu, điều đó càng trở nên vô nghĩa bấy nhiêu, mặc dù anh trở nên đau khổ… nhưng anh vẫn không thể dừng lại.” Môi của Riftan khẽ giật. “Đã rất nhiều lần anh nghĩ đến việc bỏ cuộc. Anh tự nghĩ, mình nên dừng lại thôi. Càng nghĩ về em, anh càng cảm thấy cô đơn. Anh cảm thấy cô đơn, dù anh đang ở cùng ai đi nữa. Có nhiều khi, anh cố gạt đi những suy nghĩ về em. Anh tự nhủ mình phải ngừng mong ước về một người mà anh không thể chạm tới. Hết lần này đến lần khác, anh quyết định dừng lại… nhưng mỗi khi tỉnh lại, anh lại luôn đuổi theo em.”

Anh ấn tay vào trán và nhắm chặt mắt. “Anh không nghĩ trái tim mình nghe lời anh. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, nó đã không còn là của anh nữa. Và... làm sao em có thể nói mình không là gì cả được chứ. Làm sao em có thể nói vậy được… ”

Max thẫn thờ nhìn bờ vai dày như bức tường sắt đang khẽ run lên. Riftan yếu ớt, giống như một người đàn ông đã từ bỏ thứ mà anh ta đã bảo vệ suốt thời gian qua cho kẻ thù. Còn cô, nhìn bóng dáng bấp bênh kia từ xa, chậm rãi vươn tay ôm đầu anh vào ngực. Cô không biết phải nói gì. Max gọi tên anh nhiều lần. Làm sao anh có thể mong manh, đau lòng, sầu muộn đến như vậy? Khi cô khóc lóc trước mặt anh, Riftan cũng tan vỡ thành nhiều mảnh trước mặt cô. Cơ thể anh bất lực dựa vào cô. Cái bóng của họ chống lại ánh sáng, một khung cảnh đáng thương.

Cơ thể của họ gục xuống giường như một bức tường bị sụp đổ. Max vùi mặt vào bờ vai lạnh giá của anh. Bây giờ, cô thậm chí không biết tại sao mình lại khóc, cô chỉ đơn giản là dụi má của mình vào mái tóc đen của anh, làm tuôn ra nỗi thống khổ chồng chất trong lồng ngực. Trong bóng tối, họ bất động nằm ôm nhau.