Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 224: Chương 224




Cuộc trò chuyện với người chị cùng cha khác mẹ càng làm tâm trí Max rối bời. Hàng đống dấu hỏi cứ lờn vờn trong đầu cô.Nhìn lại, mọi thứ với cô chẳng có gì rõ ràng. Cô tự hỏi vì sao mình lại bị Riftan thu hút đến vậy, điều gì khiến cô mù quáng thế. Chỉ trong vòng 1 năm, Riftan thay đổi cả cuộc đời cô, làm cô muốn sống một cuộc sống thật mãnh liệt. Ngay sau đó, Ngài trở thành động lực sống của cô. Tuy nhiên, cô tự hỏi không biết thế có bình thường không. Cô nghĩ mình mù quáng chạy theo Ngài, như chú vịt con chỉ biết theo sát vịt mẹ.

Khoảnh khắc mà những nghi ngờ tràn vào tâm trí cô, mọi thứ mà Max nghĩ đã rõ ràng giờ đều thành hư ảo. Cô không còn đủ khả năng làm rõ hết những điều trong đầu mình nữa. Giờ cô lại trở về lâu đài, nhìn lại mọi thứ đáng nghi: cuộc đời cô ở Anatol, đồng hành cùng cuộc chinh phạt này, thậm chí những khổ cựcgiữa trung tâm chiến trường, giờ đều thành những kí ức méo mó. Sự giễu cợt khắc sâu vào lòng cô ngày một to hơn, cứ như chực chờ trào ra khỏi người cô vậy.

“Phu nhân, ta có thể di dạo một vòng chứ? Gió hôm nay không mạnh lắm, mà còn có cả nắng ấm nữa”

Max đang đắm chìm trong suy nghĩ, ngẩng đầu lên khi nghe Joanna đề nghị và bà bảo mẫu kéo tấm rèm dày cộp lên, để ánh nắng lấp lánh ánh bạc chảy vào phòng qua ô cửa sổ. Đó là thời gian duy nhất trong ngày mà mặt trời có thể chiếu vào phòng cô. Cô nhìn ánh mặt trời lạnh lẽo mùa thu rồi ngoảnh mặt đi yếu ớt:

“Giờ...t-tôi không muốn ra ngoài”

“Phu nhân, Người có biết da mình tái đi thế nào không? Nếu không tận hưởng chút ánh nắng, da người sẽ trông như xác chết ấy. Xin hãy hít thở chút không khí trong lành, trong một ngày đẹp trời thế này. Nếu sức khoẻ Người cứ xuống dốc, thì dù chồng cô đến, nhìn thấy phu nhân thế này, Ngài cũng quay mặt đi, lắc đầu, rồi rời đi mà thôi.”

Câu nói vừa rồi của nhũ mẫu đã đủ kéo cô dậy. Mặc dù lòng đầy nghi ngờ, nhưng chính người đàn ông đó đã cho cô nghị lực sống. Max khoác áo choàng lên chiếc váy lỏng lẻo của mình, nó quá to với cô, cô đã sút nhiều cân trong mấy tuần qua rồi. Nhà phụ bây giờ yên ắng như nhà xác. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của ai trong toà nhà khổng lồ, uy nghi này ngoài 5 hay 6 nữ hầu cùng vài lính gác được cử đến bởi Công tước Croix để giám sát nơi này. Max nhận thức được vì sao những người hầu lại xem nơi này như chốn lưu đày. Hàng thế hệ nay, đây là nơi Công tước đày những người phụ nữ trong gia tộc Croix, che giấu họ khỏi ánh mắt thiên hạ.

Họ bước xuống một cầu thang lạnh ngắt, đến một khoảng sân đầy lá rơi.Cây thường xuân đỏ mọc trên tường lấp lánh dưới ánh sáng, bụi cây chưa kịp mất hẳn lá xanh rung rinh bởi cơn gió lạnh. Max đi giữa các luống hoa và nhìn vào một bông hoa khô. Mấy chú chim lượn xung quanh, sà xuống, mổ vài hạt hoa rồi bay đi. Đang lơ đãng nhìn cảnh vật, cô chợt bắt gặp một toán lính gác đang đi trên đường về lâu đài chính.

Max tò mò, ngày thường vào giờ này chẳng có ai đến toà nhà phụ cả. Khi cô đang tự hỏi có chuyện gì thì một lính gác nhận ra và chạy về phía cô.

“Phu nhân không được phép ra ngoài. Công tước không cho cô rời khỏi toà nhà.”

Max đỏ mặt nhìn người lính gác, cô bị đối xử như tù nhân vượt ngục. Cô biết mình bị cấm đi đến lâu đài chính mà không có lệnh, như ít nhất cô cũng phải được đi dạo quanh toà nhà hay đến thư viện chứ. Khi cô chôn chân

“Xin về phòng Người ngay”

Joanna nhanh chóng nắm lấy khủyu tay Max “Tôi sẽ đưa Phu nhân về phòng”

Max bất lực bị dẫn về phòng trong tay nhũ mẫu như đứa con nít. Joanna nói rằng bà là người đề nghị dẫn cô ra ngoài vì không biết lệnh của công tước.

“Lạ thật, tôi chưa từng nghe rằng phu nhân bị cấm cả việc đi dạo bao giờ”. Nhũ mẫu đóng cửa và nhìn vào mắt Max. “Dù gì đi nữa, tình yêu của Ngài vẫn luôn chữa lành Phu nhân, không phải Người bị ghét bỏ đâu. Xin Người đừng buồn.”


Max thậm chí chẳng mỉm cười nổi trước lời an ủi buồn cười của bà nhũ mẫu. Lý do duy nhất cha cô vẫn gửi thái y đến là vì nếu cô chết trước lễ cưới của Rosetta, kế hoạch của ông sẽ đổ vỡ. Mẹ của Rosetta đã chết trong nhà thương, không thể sinh con trai. Nếu Max mất sức mà chết, nguyên nhân cô sẩy thai sẽ bị phanh phui và ngưòi ta cho rằng Rosetta cũng phải chịu chung số phận. Không cần biết của hồi môn nhiều bao nhiêu, lời cầu hôn của hoàng gia sẽ ngay lập tức được rút lại.

Max không nói những ý nghĩ của mình ra mà chỉ đơn thuần gật đầu tiếp thu những lời nhũ mẫu nói. Cô cởi áo choàng ra đưa cho bà, bỗng dưng có gì đó rơi đánh bộp một tiếng trên sàn nhà

“Chúa ơi, giật cả mình. Cái gì thế…?”

Joanna cúi xuống và nhặt nó lên. Max, đang vô tình xoay đầu sang, tròn mắt khi nhìn thấy một đồng shekel cháy đen, méo mó. Cô đã bỏ nó vào túi trong áo choàng để không bao giờ mất nó nữa. Cô nhanh chóng xòe tay ra

“Đ-Đưa nó cho ta.”

Bà nhũ mẫu chớp mắt, ngạc nhiên. Hết nhìn đồng xu to cỡ cái móng tay rồi nhìn Max. Đến khi Max tặc lưỡi khó chịu thì bà mới đưa cho cô.

“Khi còn nhỏ, phu nhân hay nhặt sỏi và thủy tinh để làm vương miệng. Giờ người đã trưởng thành. Không còn hợp để nhặt nhạnh một mảnh rác như vậy nữa.”

“Đ-Đây không phải r-rác.”

“Tôi biết rồi, nếu Người đã nói vậy.”

Joanna lắc nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng. Max nhìn đồng Shekel trong tay. Nó như đang nói với cô rằng việc gặp Riftan và mọi chuyện vừa xảy ra là một sự thật không thể phủ nhận. Cô vuốt bề mặt gồ ghề của nó, cắn môi trong câm lặng. Tim cô đập mạnh khi cô nhớ lúc Ngài đưa đồng shekel cho cô:

“Ta mong nàng không xảy ra chuyện gì. Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với nàng.”

Cô hôn lên đồng xu, rồi khóc nức nở. Đôi vai gầy run lên, Max nhận ra tâm trạng mình tệ đến cỡ nào, tương lai vô vọng đến nhường nào., toàn bộ nhận thức mới của cô dâng trào, lời Rosseta nói đã đúng, cô thậm chí còn không tin vào bản thân mình. Những gì cô tin chỉ là một thương lai vô vọng.

“Ph-Phu nhân”

Nghe giọng nói hớt hải của nhũ mẫu, Max nhanh chóng lau nước mắt. Bà tức tốc chạy vào phòng, kêu lên và chỉ ra ngoài cửa sổ.


“Có chuyện xảy ra rồi, Tôi đã hiểu vì sao lính gác hành động kỳ lạ như thế. Các Kỵ sĩ Remdragon đã đến lâu đài.”

Max không hiểu ngay được những gì nhũ mẫu nói, cô chớp mắt trống rỗng. Joanna nhanh chóng kéo rèm ra và đặt Max ngồi xuống giường.

“Chồng phu nhân yêu cầu công tước để gặp phu nhân. Thường thì không khó để lính gác đẩy các kỵ sĩ ra khỏi lâu đài.”

“Kh-Khó đẩy họ ra?”

“Ý bà là…Driftan đang ở đây để gặp ta…nhưng cha ta đuổi chàng đi?”

“Không có lựa chọn khác. Nếu Ngài thấy phu nhân bây giờ, ngài có thể yêu cầu ly dị ngay lập tức”

Joanna phập phồng thở dài một hơi “Không người đàn ông nào muốn thấy người phụ nữ thế này. Công tước không còn cách nào ngoài mời họ đi.”

Mắt Max lộ rõ vẻ lo sợ, tự hỏi nếu Riftan thật sự đến để yêu cầu ly dị. Chí ít nhũ mẫu tin như vậy. Không, mọi người trong lâu đài đều tin vậy. Nhũ mẫu nhìn về phía cửa như sợ rằng Riftan sẽ xô đến bất kỳ lúc nào, bà siết chặt tay Max.

“May thay, mùa đông sắp đến rồi. Khi trời lạnh rồi, chồng phu nhân sẽ bắt buộc phải quay về. Và không có cách nào trở lại nếu chưa sang mùa. Nếu ta kéo dài được đến lúc đó, tiểu thư sẽ sẵn sàng để kết hôn, và công tước sẽ bớt khắc khe.”

Max lưỡng lự một chút, rồi mím chặt môi, đứng lên mặc áo choàng vào. Cô rất muốn tận mắt thấy Riftan trở về an toàn. Cô cẩn thận quan sát qua khe nhỏ trên cửa, không thấy ai xung quanh, cô cẩn thận lẻn ra ngoài. Cô chắc chắn rằng không ai nghĩ cô dám làm thế. May cho cô, cửa sau tòa nhà không có lính gác, cô nhanh chân chạy đi.

Tòa nhà có một lối sau mà người hầu dùng để dẫn ra rừng, khu rừng giờ đã nhuộm màu đỏ lá mùa thu. Cô lẩn sau các thân cây rồi dần đi về phía lâu đài chính. Bị giam cầm trong phòng đã lâu, cô thở dốc dù chỉ mới chạy một quãng ngắn, chân cô run rẩy. Max nghỉ một chút đằng sau bụi cây rồi lẻn vào trong lâu đài. Không một ai chú ý đến cô. Mắt cô đảo quanh lo sợ khi cô bước 2 bậc liên mỗi bước lên cầu thang.

Khi leo đến tầng 5 của tòa lâu đài, cô chóng mặt đến phát ngất. Cô thở hổn hển như con la quá sức và buộc bản thân cô leo thêm một tầng nữa. Rồi sân thượng vòm rộng lớn hiện ra trước mắt cô, với tầm nhìn trải khắp vùng lãnh thổ. Một lá cờ in phù hiệu của gia tộc Croix tung bay trên đỉnh lâu đài. Vượt khỏi những bức tường thành dày cộp bao quanh khuôn viên, Max thấy các kỵ sĩ Remdragon đang cắm quân trước cổng thành.

Dù ở rất xa, Max nhận ra Riftan ngay. Ngài đang ngồi trên đỉnh Talon khi gió đang giật mạnh. Tim cô như muốn nhảy ra khi thấy mái tóc đen tung bay trong gió của Ngài, mọi cảm xúc cuộn xoáy trong cô giờ trở nên rõ ràng. Mọi thứ cô cần bây giờ là ở bên Ngài. Dù Ngài không cần cô nữa, cô sẵn sàng đánh đổi.


Đột nhiên ai đó nắm lấy Max, là một kỵ sĩ phục vụ cha cô, cô hét lên.

“Chẳng phải công tước đã cấm tiểu thư ra ngoài sao.”

“Th-Thả ta ra.”

Hắn lôi cô xuống cầu thang: “Công tước sẽ nổi trận lôi đình nếu Ngài biết tiểu thư rời khỏi phòng mình.”

“Ta chỉ đang cố…nhìn chồng mình từ xa thôi! Ta sẽ về phòng ngay! Làm ơn…hãy bỏ qua lần này”

“Công tước ra lệnh dẫn tiểu thư đến gặp Ngài ngay. Tôi phải tuân lệnh Ngài.”

Kỵ sĩ trả lời trống rỗng và tiếp tục lôi cô đi. Max cố gắng thoát ra nhưng vô vọng, một kỵ sĩ được đào tạo kỹ rất khỏe. Rồi hắn lôi cô vào một phòng cuối hành lang. Max hoảng hốt nhìn quanh. Gương và ghế một bên, hàng nhiều loại roi ngựa treo trên tường thu hút ánh mắt cô. Cô bám lấy tay kỵ sĩ

“Ta thề sẽ không trốn đi nữa, xin ngươi, để ta đi.”

Kỵ sĩ thở dài, gạt tay cô ra “Tiểu thư lẽ ra nên nghe theo lệnh công tước sớm hơn. Người biết công tước khắc khe thế nào mà, sao tiểu thư có thể làm thế?”

Rồi hắn xoay người bỏ đi. Max rên rỉ khi nghe tiếng cửa khóa lại, cô cố xoay nắm cửa, nhưng vô vọng. Chân cô run rẩy, cô hoảng sợ nhìn mình trong gương, nó phản chiếu lại như báo trước cho cô hình phạt kinh khủng cô sắp chịu.

Rốt cục điều quái quỷ gì đã khiến cô tự đến chốn địa ngục này bằng chính đôi chân mình? Cô có thực sự sợ bị Ngài bỏ rơi không? Cô có thật sự tin rằng Riftan sẽ đối xử với cô còn tệ bạc hơn cha cô không? Max ngồi bó gối. Nếu thật sự là vậy, thì chí ít bỏ đi đâu đó thật xa vẫn còn tốt hơn ở lại đây. Cô chẳng khác gì một con cừu bị buộc lại rồi kéo vào lò mổ. Cô òa khóc nức nở, ngập tràn tủi nhục.

Thời gian dần trôi, bầu trời dần chuyển sang màu xanh thẫm thì vị công tước mở cửa bước vào. Max giật mình đứng dậy. Cha cô bước quanh phòng rồi ngạo mạng hất cằm

“Ta đã kiên nhẫn với con quá lâu rồi.” Giọng nói lạnh lẽo khiến cô lạnh toát sóng lưng.

“Ta chỉ yêu cầu con một điều duy nhất. Hãy hành xử như một con chuột chết. Điều đó khó thực hiện đến vậy sao?”

“Con chỉ muốn…nhìn chàng từ xa. Con không hề có ý trái lệnh cha…”

“Ta đã cho con mở miệng chưa?”

Công tước gõ mạnh gậy xuống nền nhà. Max lập tức ngậm chặt miệng


“Tên khốn đó đã hủy hoại hoàn toàn công sức ta nuôi dưỡng con suốt 20 năm.” Công tước càu nhàu, 2 tay nắm chặt cán gậy. “Con đang sống cùng một tên đần độn không được giáo dục, hắn chẳng có tí nhận thức gì về tầng lớp giai cấp cả.”

Max dán chặt mắt xuống nền nhà, chẳng làm gì được ngoài nâng gương mặt tái nhợt cô lên. Sao cha cô có thể nói những lời đó?

“Riftan…lao vào cuộc chiến…thay mặt cha và phải chịu đủ thứ đau thương. Ít nhất thì cha…không nên nói về chàng như thế.”

Trước khi Max kịp dứt lời, cây gậy đã phang thẳng về phía cô. Cô ngã quỵ xuống đất, ánh chớp lóe lên từ cây ngay trước khi đánh trúng cô. Chẳng có tiếng hét nào thốt ra sau cơn đau thấu xương ấy. Mắt cô mờ đi và thái dương nóng như lửa đốt. Công tước nhổ ra một câu, rõ từng từ một.

“Sao mày dám, mày đang mở mồm chế giễu ai?”

Thế dường như chưa đủ, gã giơ gậy lên và phang mạnh vào vai cô. Max co rúm lại dưới cơn đau thấu xương. Chỉ với 2 gậy, Công tước Croix đã giẫm đạp lên toàn bộ ý tưởng chống đối của cô. Gã nắm tóc cô.

“Nếu mày còn muốn nói gì, thì nói cho phải phép. Đừng có lắp bắp quái đản như thế, ta đéo hiểu được gì cả?” Môi Max mím chặt. Công tước tóm lấy cằm cô, thì thầm “Giờ thì con có thể mở miệng rồi. Nếu con muốn gì thì nói đi. Thề có chúa, phun ra một từ nào đó rõ ràng đi.”

“Con x-x-xin…”

Răng Max run cầm cập, cô cố hết sức cử động cái lưỡi cứng đơ để nói. Cô cắn phải lưỡi, máu rỉ ra ngoài môi cô. Công tước thấy thế, gã xô cô ra, đi về phía mấy chiếc roi, chọn một cái. Max nhìn theo vô vọng. Dù không bị trói nhưng cô chẳng thể cử động được. Cha cô ra lệnh

“Xoay lưng lại, cởi bỏ y phục.”

“…”

“Nếu mày không tuân lệnh ngay. Hình phạt sẽ tăng lên từng giây một.”

Với bàn tay cứng đơ run rẩy, Max cởi áo choàng, rồi tuột váy xuống. Khi lớp da trần lộ ra, công tước bước đến sau lưng cô. Max cắn chặt viền váy cô đang giữ trước ngực. Hình phạt bắt đầu. Cảm giác như da cô đang bị xé toạc bằng một con dao. Mỗi roi quất xuống lưng là một cơn đau sốc cả người cô lên, cô thấy cuộc sống là thứ tầm thường nhất trên đời. Mỗi roi quất xuống lưng là mỗi lần cô gần như từ bỏ tự trọng và cầu xin tha thứ.

Max quỳ xuống, người cô co rúm lại, chống lại cái lạnh từ nền đất, vừa đủ để chịu đựng cơn đau. Và khi cô bò lăn ra đất theo bản năng để tránh cú quật, tiếng người cha nguyền rủa cô càng vang vọng khắp phòng. Nhưng chẳng có lời nào lọt vào tai cô cả. Cô ôm đầu khóc. Trong khoảnh khắc đó, ngọn roi dừng lại. Max chẳng thể nghĩ được gì, cô rên rỉ và thở hổn hển như một con thú khốn khổ. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô

“Giờ thì mày định làm gì?”

Cổ họng Max siết lại. cô chậm chạp ngẩng đầu lên. Riftan giữ chặt tai công tước và nhìn xuống cô như muốn biết điều gì đang diễn ra trước mặt mình.