Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 218: C218: Bên nhau dưới tán sồi




Cô cứ mãi thắc mắc, rốt cục Riftan đã phản ứng kiểu gì mà vị thầy pháp vô cảm ấy, với tinh thần thép lại có thể sợ tái mặt đến vậy. Max siết chặt tấm vải, rõ ràng là đang lo sợ. Thấy vậy, Ruth nhanh chóng nói thêm:

”Đừng lo quá. Người phụ nữ góp một phần to lớn vào cuộc chiến này. Nếu Lãnh chúa Calypse mất kiểm soát, toàn bộ người ở Ethylene sẽ chạy đến ngăn Ngài lại. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi luôn đứng về phía cô. Chúng ta đều là một phần của lịch sử, nên Ngài lãnh chúa sẽ không giết tôi đâu.”

Max căng mắt ra còn Ruth gãi đầu ái ngại.

“Tự mà nghĩ đi, tôi chưa đủ khả năng thể hiện lòng biết ơn của mình đâu. Tôi còn tồn tại đến giờ này là nhờ hết vào Phu nhân. Cảm ơn.”

Bất ngờ bởi sự chân thành ấy, Max gấp gáp vẫy tay. “K-Không có gì đâu. Tôi rất vui…vì không ai bị thương.”

Một nụ cười đượm buồn bỗng dưng nở trên môi Ruth, nhưng trước khi cô kịp hỏi gì, vị pháp sư đã rời khỏi ngôi lều. Dù chỉ là cuộc nói chuyện ngắn, Max vẫn thấy như kiệt sức. Cô bất tỉnh suốt cả tuần, các vết thương trên người có vẻ đều đã được chữa khỏi, nhưng tứ chi cô rã rời và đầu như đeo đá. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy về phía lều rồi 2 nữ tu hớt hải xuất hiện.

“M’phu nhân.”

Max cười hiền lành khi thấy Idcillia và Selena. Thấy họ đều còn sống và khỏe mạnh, cô thở một hơi nhẹ lòng. Idcillia lập tức chạy đến, lót sau lưng Max một chiếc gối để làm nhẹ bớt áp lực lên lưng cô.

“Người không nên tự ngồi dậy thế. Sẽ làm sao nếu người ngã đây.”

“Ta chỉ cố…thử tự ngồi dậy thôi.”

“Nếu người cần việc gì, hãy gọi người đến giúp. Người chỉ mới vừa tỉnh, khoan hãy tự làm việc gì cả.”

Cô gái nhắc nhở Max không ngừng rồi kéo chăn lên đến cằm. Selena bước đến và đặt 1 chiếc khay thức ăn lên đầu giường. “Tôi đã làm một ít xúp hầm với một ít thảo mộc giúp Người mau khỏe lại.”

“C-Cảm ơn 2 người.”


Max cầm thìa lên rồi nhìn 2 cô gái. Max cứ tưởng đã có chuyện xảy ra với họ khi cô thoát khỏi hỗn mang., nhưng may thay họ đã trốn thoát khỏi đội quân quái vật. Cô nhẹ lòng, nghĩ mọi việc đã ổn, nhưng đột nhiên một suy nghĩ cắt ngang đầu cô, mặt cô cứng lại khi cô nhớ về cuộc chiến. Cô tự hỏi những người khác ra sao rồi. Dù lúc Ruth báo cho cô, anh đã không nói chi tiết. Dù kết quả thế nào, một cuộc chiến tổng lực đã diễn ra. Chắc chắn thương vong là không nhỏ.

“Tình hình ở…nhà cứu thương sao rồi?”

”Số thương binh đã tăng lên rất nhiều. Nhưng các pháp sư ở tiền tuyến đã quay lại để giúp chúng ta. Giờ thì mọi thứ ổn định rồi”

Idcillia đổ xúp vào tô rồi nheo mắt nhìn Max. “Phu nhân nên tập trung chăm sóc sức khỏe mình. Chúng tôi sẽ lo việc ở bệnh xá, nên đừng lo gì cả.”

Max cầm lấy tô xúp nóng hổi và nhìn xung quanh. Cô muốn thăm dò thêm tin tức, nếu mọi người thực sự ổn, hoặc nếu không có Kỵ sĩ Remdragon nào bị thương nặng, nhưng nhìn thấy mọi người tất bật với công việc, cô không muốn cứ nằm đây thành gánh nặng chút nào. Cô thổi tô xúp và ăn từng thìa một đến hết tô xúp. Idcillia đặt 1 vách ngăn xung quanh giường Max.

Rồi cô cẩn thận giúp Max lau mặt, tay, chân và lưng. Max có hơi lúng túng nhưng không từ chối. Cô đã làm việc này hàng trăm lần với bệnh nhân nhưng có hơi lạ khi là được người khác chăm sóc.

“Nghĩ xem…ai đã thay y phục cho tôi…”

“Chính tôi. Các nữ tu khác cũng thay nhau trông chừng Người.” Selena trả lời và lôi ra 1 bộ y phục mới.

Đến cả việc thay quần áo thôi cũng thách thức sức chịu đựng của Max. Khi họ thay xong, cô đổ phịch xuống gối. Rồi lo lắng hỏi

“Không chừng…cô có thấy đồng Shekel nào trong y phục tôi không? Nó làm bằng đồng…một đồng shekel trong áo choàng tôi…”

“Một đồng shekel?” Selena nghiêng đầu sang một bên.

Max lòng đầy lo lắng. Cô ắt phải làm rơi nó đâu đó khi cô hoảng loạn bỏ chạy. Cô đã ngã và lăn nhiều vòng trên đất. Nó là một vật kỷ niệm mà Riftan trân trọng từ nhỏ, miệng cô khô lại, nghĩ về việc làm mất một vật quý giá của chồng mình.

“Cô kiểm tra l-lại y phục của tôi đước không? Chồng tôi đã đ-đưa nó cho tôi. Một vật anh ấy trao cho tôi…như một bùa hộ mệnh…”


Selena nhăn mặt “Y phục cũ chắc đã bị thiêu trong lò rồi. Chúng quá bẩn…”

Lời Selena nhỏ dần, nhưng khi thấy sắc mặt của Max, Idcillia cố trấn an

“Ahhh, tôi vô tâm quá. Tôi nghĩ tôi để nó đâu đó mà quên mất rồi, tôi sẽ đi tìm nó ngay.”

“T-Tôi không muốn thành gánh nặng của mọi người.”

“Không đâu. Không có vấn đề gì…”

Giọng cô ngắt quãng, hấp tấp ho để che đi lời nói dối, rồi hối hả kéo Selena rời lều với mấy thứ đã mang đến. Max ăn thêm vài muỗng xúp rồi đi ngủ. Một lát sau, Idcilia trở lại, Max bị đánh thức bởi tiếng bước chân. Cô nhìn 2 người với vẻ mặt lo lắng và chờ đợi, rồi Idcilia tươi cười giơ lên đồng shekel cháy xém.

“Binh lính tìm thấy nó trong đống tro từ lò thiêu. Tôi đã rửa kỹ lại bằng nước nhưng mấy chỗ cháy xém bồ hóng vẫn không trôi đi”

Max liền nhận lấy đồng xu đầy biết ơn. Cô thấy vừa nhẹ nhõm vừa áy náy khi thấy lại nó. “Tôi không biết…chắc đã phải khó khăn lắm mới tìm lại được nó. Các cô phải bận rộn chăm sóc bệnh nhân nữa…tôi xin lỗi.”

“Đừng nói vậy. Không có vấn đề gì cả. Khi mọi người nghe nói Phu Nhân Calypse lạc mất đồ quý giá, mọi người lục tung lò thiêu để tìm nó.” Cô gái nhún vai như việc tìm đồng xu chẳng là gì cả.

“Mọi người ai ai cũng biết ơn phu nhân. Nếu cô bảo họ đào cả ngọn núi để tìm thứ gì đó, họ cũng sẽ làm mà không do dự.”

Max vuốt tay lên bề mặt gồ ghề của đồng xu khi cô nghe về sự tận tâm của mọi người đối với mình. Lòng hỗn độn nhiều cảm xúc: cuối cùng cô cũng đã bỏ chạy, bỏ lại những người khác, để tự cứu lấy mình. Cô không dám nhìn ánh mắt khâm phục của Idcilia và cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật. Cô sợ nếu nói ra chuyện thật sự đã xảy ra, mọi người sẽ trở mặt với cô.

“Cô chuyển lời tôi…cảm ơn mọi người đã giúp tìm nó nhé…?”


“Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời. Giờ xin người hãy nghỉ ngơi nhé. Tôi sẽ mang thêm xúp hầm sau. Nếu Người cần gì, cứ rung chuông là được.”

Idcilia giải thích nhiệt tình, hạnh phúc khi là người phục vụ Max, rồi nhẹ nhàng rời khỏi lều. Max nằm xuống giường, chơi đùa với đồng xu trong tay. Mẩu đồng giờ đã méo mó hơn nhiều so với lúc Riftan đưa nó cho cô. Một mặt đồng xu đã cháy đen. Cô thử cào đi một ít bồ hóng, nhưng ngay sau đó, cô thiếp đi vì mệt.

Khi Max loanh quanh trong nhận thức chưa tỉnh táo hẳn của mình, có gì đó chạm vào cằm cô và mắt cô mở to. Riftan đã đến bên cô. Gương mặt Ngài, không thể hiểu được, cứ như đang đeo một chiếc mặt nạ. Ngay lập tức, Max tỉnh như sáo, cố tỉnh dậy và ái ngại nhìn vào mắt Ngài. Vẻ mặt của Riftan giống hệt hồi 2 người gặp nhau ở Croix Castle. Phù hiệu Kỵ sĩ Remdragon được thêu trên áo choàng xanh thẫm và bộ giáp xám gợi lên bầu không khí buồn bã. Đôi mắt cứng rắn, gương mặt căng thẳng và ánh nhìn lạnh lẽo.. một quý ông vô cảm, lạnh lùng làm cô sợ đang nhìn xuống cô.

Không nói một lời, cũng không có dấu hiệu tức giận hay lo lắng, Ngài nhìn cô khi cô vén mớ tóc rối khỏi trán mình. Rồi Ngài nhìn xuống bàn tay cô, Max đỏ mặt khi nhận ra Ngài nhìn đồng xu.

“Em xin lỗi. Đồng xu rất quý giá với chàng…và em đã…làm hỏng nó.”

Một tia lửa giận xuyên qua mắt Riftan. Max co người lại khi thấy những cảm xúc dồn nén của Ngài sắp bùng nổ, nhưng thay vì quát tháo cô, ngày đơn giản chộp lấy đồng xu từ tay cô, rồi nhẹ nhàng ném xuống đất. Đồng xu lạch cạch lăn về phía góc lều. Riftan liếc nhìn nó, rồi khàn giọng lầm bầm:

“Nó không còn để làm gì nữa…” Max tái mặt khi nhìn Ngài. Riftan tiếp túc nhìn mặt đất với vẻ mặt kỳ dị. “Công chúa Agnes sẽ dẫn đầu Kỵ sĩ Hoàng gia về Drakium trong 2 ngày. Em sẽ đi cùng họ và trở về lâu đài.”

“Nh-Nhưng chiến tranh chưa kết thúc mà…”

“Cơn sóng đã đổi. Chỉ huy lũ quái vật đã bị đá từ vụ lở đất đè chết”. Một bên miệng ngài nhếch lên, có vẻ khinh bỉ. “Một cái chết vô ích và đáng thương hại cho 1 con quái vật dẫn đầu cuộc xâm lăng cỡ này.”

Riftan có vẻ không chấp nhận con quái vật mình gặp chết dễ dàng vậy, ngài tiếp tục nói. “Các Kỵ sĩ Hoàng gia từ Livadon, Thánh Kỵ sĩ từ Osyria và các toán quân khác từ Whedon và Balto sẽ ở lại và thế là đủ để xử lý bọn quái vật còn lại. Chúng ta sẽ lo tình trạng hiện tại trong 2 ngày tới, và Công chúa Agnes sẽ dẫn đầu Kỵ sĩ Hoàng gia về Drakium. Em sẽ đi cùng họ. Công chúa hứa sẽ bảo vệ em tuyệt đối.”

“C-Còn chàng thì sao, Riftan? Các Kỵ sĩ Remdragon…”

“Một vài Kỵ sĩ Remdragon sẽ đi cùng. Uslin và Elliot tình nguyện tháp tùng em.”

Riftan mím nhẹ môi, xoay sang vừa đủ để nhìn cô. Đôi mắt vô cảm như đang bị che mờ đi. “Duke Aren đại đế nói sẽ cấp một chiếc xe. Nên chuyến đi của em sẽ dễ dàng thôi.”

“R-Riftan…Anh vẫn ở lại sao?”

Ngài không đáp, nhưng sự im lặng còn hơn một câu trả lời. Max cắn môi, dồn hết can đảm để nói


”Vậy e-em cũng ở lại”

“Đi về!”

Ngài bật ngờ quát, Max nhăn mặt, vai cô co rúm lại. Cơ thể to lớn của Riftan run rẩy, như không thể kiểm soát mình nữa. Ngày lấy tay che mặt mình

“Xin em, đi đi…rời khỏi nơi này…làm ơn”

Ngài nghẹo ngào nói, như một bức tường thành vững chắc vừa mới sụp đổ vậy. Thấy Ngài như vậy, Max tiến tới và mơ hồ mở miệng ra, nhưng Riftan lùi lại như cô đang gí dao vào Ngài vậy. Cô nhìn gương mặt nhăn nheo của Ngài

“Không…Ta không chịu được việc nàng ở đây thêm giây phút nào nữa. Ta cầu xin nàng. Hãy trở về đi.”

Ngài thấy khá hơn gấp trăm lần khi giải phóng tâm tư mình như vậy. Tim Max như tan vỡ, đôi mắt đang nhìn nàng yếu ớt đến nhường nào khi dần nhắm lại. Max không thốt nên lời.

2 ngày trồi qua và báo cáo đến rằng bọn quái vật đã bị đuổi về phương Bắc. Ngay lập tức, Kỵ sĩ Hoàng gia Wheden chuẩn bị đồ đạc trở về nhà. Vài Thánh kỵ sĩ Osyria và Kỵ sĩ Hoàng gia Livadon được gọi đi cùng chuyến này để tháp tùng các thương binh nặng trở về thủ đô. Hơn nữa, 2 đại pháp sư cùng nhiều nữ tu cũng đi cùng. Chiến tranh còn đó, Max tự hỏi liệu có ổn không khi cho nhiều quân trở về như thế.

“Các Kỵ sĩ thiện chiến, những người sẽ ở lại là quá đủ để xử lý bọn quái vật. Khi Maximilian còn chưa tỉnh, các Kỵ sĩ Remdragon đã truy đuổi bọn quái vật đang rút lui và tiêu diệt chúng. Thấy thế, quân Balto rực lửa cũng tham gia và truy đuổi lũ Troll. Gần 1 nửa quân troll bị tiêu diệt chỉ trong 1 tuần.”

Công chúa Agnes giải thích khi dẫn Max vào trong chiếc xe to lớn, sang trọng. Max nhìn vào đôi mắt xanh của công chúa, lòng có chút lo lắng. Cô ta nghĩ gì trước khi cuộc xâm lăng xảy ra, tất cả họ tin rằng bọn quái vật bị đẩy lui về phương Bắc và rồi, một số lượng lớn quái vật chui từ đâu ra tấn công Ethylene. Agnes cười cay đắng khi hiểu Max nghĩ gì

“Các pháp sư đã tìm kiếm xung quanh rồi. Bất ngờ thay, họ tìm được một mê cung bí mật bên dưới bờ tường. Có vẻ lũ quái đã nấp ở đó suốt từ đầu”

“Bên dưới bờ tường đá?”. Max há hốc hỏi

“Người sống ở Ethylene có vẻ không biết  về chuyện này, nên có vẻ mê cung được tạo ra từ thời tiền sử. Bọn quái vật tận dụng nó như nơi ẩn nấp bí mật.”

Một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ chạy dọc người cô. Thế nghĩa là suốt thời gian qua, hàng ngàn con quái vật ở ngay trước mũi họ. Họ như mù, tình thế không thể tệ hơn ở ngay dưới bóng đèn trong đêm tối. Agnes thấy Max vậy bèn nói thêm:

“Khi quân đồng minh chiếm lại Ethylene, có tổng 2000 con quái nấp dưới mê cung, chờ cơ hội tấn công.” Cô chuyển sang cười khinh bỉ “Quân đồng minh đã bị sập bẫy hoàn toàn. Chúng ta đánh giá thấp bọn quái vật quá.”