Max xoay đầu nhìn về phía cửa trước tin mới đầy bất ngờ. Mặc dù nàng không thể nhìn thấy phía bên trong của trung tâm ngôi đền, sự tò mò choáng ngợp lấy tâm trí nàng, nàng khó chịu đổi chỗ ngồi. Các Kị sĩ Thánh của Osyria được các lục địa phía tây ngưỡng mộ theo cách hoàn toàn khác so với các Kị sĩ của Remdragon. Không giống như Kị sĩ Remdragon, có được danh tiếng khi trở thành các kị sĩ mạnh mẽ nhất thông qua các trận chinh phạt và thành tựu trong các trận chiến, Các Kị sĩ Thánh có một bề dày lịch sử và từ lâu đã tự nhận mình là những người bảo hộ cho các lục địa phương Tây kể từ kỉ Roem.
Tất cả bọn họ đều là hiệp sĩ trung thành và được phong tước bởi Giáo Hoàng. Họ vừa là những kiếm sĩ xuất chúng, vừa là những giáo sĩ bậc cao, được đào tạo nghiêm khắc từ khi mới 12 tuổi. Nên việc người dân tôn sùng các nhân vật đáng kính như vậy không có gì khó hiểu. Những quý cô của Livadon ngồi xuống với đôi má ửng hồng, không giấu nổi sự ngưỡng mộ dành cho các quý ông.
“Giờ các Kị sĩ Thánh đã tới, tình hình ở Louiebell chắc hẳn sẽ khá hơn.”
“Đúng vậy! Ba Kị sĩ của ngài Uigru giờ đã tái hợp hoàn toàn, ngài Seojour Aren, ngài Riftan Calypse của Whedon và hiện tại là ngài Quahel Leon của Osyria. Giờ, toàn bộ quái thú sẽ bị dọa sợ tới cụp đuôi chạy mất. Tất cả những con quái thú ghê tởm này sẽ bị nghiền cho tới khi nát bấy thì thôi.”
Một trong số các quý cô hào hứng kêu lên và Max không khỏi ngạc nhiên trước những bình luận cực đoan của cô ấy. Thấy vậy, quý cô bên cạnh phải mắng cô nên có tự trọng.
“Idcillia, một quý cô thì không bao giờ nói chuyện kiểu thô tục như vậy.”
Cô gái tên Idcilla càu nhàu và bĩu môi. “Vậy thì sao? Các kị sĩ dũng cảm sẽ xé nát cái họng của bọn quái thú và băm chúng ra như đống thịt chết….”
“Idcilla!”
“Tôi hiểu rồi, được chưa. Vì lợi ích của người em họ mẫu mực, tôi sẽ cư xử với phẩm giá và sự đứng đắn nhất.” Cô gái quay sang Max và nở một nụ cười. “Tên tôi là Idcilla Calima. Tôi nghĩ tôi thường xuyên thấy cô trong nhà thờ. Rất vui được gặp mặt.”
“ Ôi chúa ơi, xin lỗi vì không giới thiệu. Tôi là Alyssa Samon.”
Người phụ nữ còn lại nhanh chóng nói thêm với giọng hơi xấu hổ. Sau một thoáng do dự, Max giới thiệu bản thân một cách thẳng thắn và nhỏ nhẹ nhất có thể.
“R-rất vui được gặp, tôi là… Maximilian Calypse”
Mắt cô gái mở to. “Calypse mà cô nói… là vợ của ngài Calyose ư?!”
Max rùng mình và ngại ngùng trước phản ứng thái quá của mọi người khi nghe tên cô. Sao họ lại ngạc nhiên trước một người phụ nữ ngại ngùng và tầm thường chỉ vì cô ta là vợ của anh? Họ nhìn cô và soi xét từ trên xuống dưới, rồi vội vã lia mắt đi hướng khác, nhận ra rằng bản thân làm vậy là thô lỗ.
“Thứ lỗi cho chúng tôi thưa cô. Nghe nói ngài Calypse đang ở tu viện, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là tin đồn.”
“Ổ-ổn mà. Cũng không ngạc nhiên… khi mọi người bất ngờ.”
Sau đó là một khoảng im lặng ngại ngùng giữa ba người. Không thể kìm nén được cơn tò mò, Alyssa ngước lên và thận trọng hỏi.
“Nếu cô không phiền thì cho tôi hỏi, lí do tại sao quý cô lại ở đây, ở Livadon này? Nghe nói tài sản của ngài Calypse đang ở cực nam của Whedon….”
“Sao em lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn như vậy hả em họ? Hiển nhiên, quý cô đây tới vì lo lắng cho ngài Calypse!” Idcilla nói, và hướng đôi mắt long lanh, ngưỡng mộ về phía Max. “Chắc hẳn phải kì diệu lắm khi đi tới một nơi xa xôi như này cùng chồng. Tôi cũng tới đây để cầu nguyện cho cho người anh trai thứ hai của mình gặp may mắn.”
Biểu cảm của người phụ nữ trẻ tối sầm lại khi nhắc tới gia đình của mình. “Anh ấy đã bị giam ở Lâu đài Louiebell hơn hai tháng. Nếu lực lượng đồng minh không trục xuất lũ quỷ sớm, mọi người trong lâu đài sẽ hết đồ ăn và chết đói.”
Max nắm lấy đồng xu trong túi vì nhớ tới Ruth và các kị sĩ Remdragon bị mắc kẹt.
“Người thân của tôi… cũng bị giam bên trong Lâu đài Louiebell.”
“Đúng là bi kịch. Tại sao Chúa lại tạo ra lũ quái vật và cho phép chúng làm điều này?”
Mặt Alyssa đanh lại trước những lời báng bổ của chị họ mình.”Chị không nên nói như vậy, Idcilla. Quái vật là tạo vật của quỷ dữ để đày đọa loài người. Chúa sẽ không bao giờ có ý định hại chúng ta.”
“Vậy tại sao…?”
Trước khi Idcilla có thể phản bác, vị Giáo sĩ tiến vào nhà nguyện, và tất cả mọi người lập tức im lặng và ngồi thẳng lưng. Tiếng chuông vang nặng nề và nghi lễ buổi sáng bắt đầu trong bầu không khí trang nghiêm. Trong khi họ cúi đầu và cầu nguyện một cách thầm lặng, tâm trí Max rối bời. Như Idcilla nói, với chuyến thăm của các Kị sĩ Thánh, tình hình ở Louiebell sẽ sớm cải thiện.
Tuy nhiên, vẫn còn có những mối nguy khác; hiện tại, quân đội của lũ yêu quái ngang sức với sức mạnh của lực lượng đồng minh. Với sự hỗ trợ của Kị sĩ Thánh, thế cân bằng sẽ thay đổi, và cuộc chiến toàn diện chắc chắn sẽ xảy ra. Riftan và Kị sĩ Remdragon chắc chắn sẽ là hàng tiến công. Họ không phải kiểu người sẽ bình tĩnh và lý trí khi thấy quân mình rơi vào nguy hiểm. Họ là những kị sĩ chuyên nghiệp, đúng, nhưng không có gì có thể chắc chắn trên chiến trường. Trong quá khứ, Max nhớ lại việc chứng kiến không ít xác của kị sĩ gia tộc Croix được đem về.
Đột nhiên, đầu Max quay cuồng và bụng sôi lên. Khuôn mặt nàng ngay lập tức trở nên nhợt nhạt, nàng khó có thể tiếp tục cầu nguyện. Ngay khi buổi lễ kết thúc, cô lao ra khỏi nhà nguyện. Khả năng cao là các Kị sĩ Thánh sẽ nghỉ ngơi cho tới tận khuya trong cùng một tòa tháp nơi Kị sĩ Remdragon ở.
Cô biết thật điên rồ khi cố tiếp cận các Kị sĩ Thánh, vì họ không xứng đáng bị làm phiền như vậy. Tuy nhiên, cô vẫn muốn thử và gặp họ. Họ vừa tới Levan, nên họ không nhận thức được tình hình của lực lượng đồng minh ở Louiebell. Max lạc lối trong suy nghĩ khi quay về phòng, rồi bắt đầu viết thư cho Riftan. Không có gì đảm bảo rằng anh sẽ nhận được, nhưng nàng không muốn để lỡ bất kì cơ hội nào có thể liên lạc với anh.
Nàng bơm mực vào bút lông và viết, một cách chi tiết, về cuộc sống của nàng khi ở tu viện. Nàng kể cuộc sống của mình nơi đây vô cùng bình yên và thoải mái, hi vọng rằng nó sẽ giúp anh bớt lo lắng. Rồi, nàng viết câu cuối, chúc anh may mắn và cầu cho anh đừng liều lĩnh. Max thổi khô mực rồi đọc đi đọc lại bức thư, mặc dù nó không dài. Sau khi kiểm tra lại cẩn thận đề phòng lỗi chính tả, nàng gấp tờ giấy da và nhét nó vào túi áo choàng của mình.
Bên ngoài, có một vài quý cô đứng ở giữa đền, Max theo họ xuống cầu thang đến cửa chính và thấy tất cả các chỗ ngồi phía trước đều đã kín người. Max gần như không thể lách vào một chỗ ngồi nào ở hàng cuối cùng để ngồi với trái tim đập thình thịch.
Có nhiều người ở đây sẽ tới gặp Kị sĩ Thánh… liệu mình có thể đưa họ lá thư này được không?
Max liếm đôi môi khô khốc của mình và vai căng lên vì lo lắng. Sau một lúc lâu, các kị sĩ đồng loạt bước vào nhà nguyện, với chiếc áo choàng đen trên đầu. Cô ló đầu ra khỏi đám đông để nhìn rõ hơn. Các Kị sĩ của Osiriya mặc áo khoác đen tuyền bên ngoài bộ giáp xám bạc. Họ trông khác hẳn so với tưởng tượng. Max luôn nghĩ rằng các Kị sĩ Thánh sẽ mặc bộ giáp trắng bạc, và quần áo trang trí vàng lộng lẫy; cô nín thở trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của các kị sĩ.
Từng người họ đều có khuôn mặt vô cảm, cứ như thể họ đang đeo mặt nạ, và đôi mắt họ luôn nhìn thẳng về phía trước, không một ai mất tập trung hoặc nheo mắt. Thậm chí dáng đi của họ cũng đồng bộ, như thể từng bước đều được tính toán, đo đạc bằng thước kẻ. Nhìn thấy điều này, Max sởn gai ốc.
Mình không nghĩ họ sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của mình….
Khí chất của họ khiến mọi người e dè không dám tiếp cận, càng không ai dám nhờ vả điều gì. Xuyên suốt buổi lễ, Max bồn chồn lo lắng với lá thư trong túi. Khi các kị sĩ quỳ gối trước bàn thờ, họ bỏ mũ trùm đầu và chắp tay cầu nguyện. Đám đông đến cầu nguyện cũng làm tương tự, chắp tay và lầm bầm cầu nguyện bằng ngôn ngữ Roem.
Dù không muốn nhưng Max vẫn cảm thấy có chút xúc phạm trước thái độ thiên vị một cách trắng trợn này. Khi họ tới, chẳng có buổi lễ nào hết. Nhưng… nghĩ lại thì, có lẽ bởi vì Riftan không muốn tốn thời gian vào mấy vụ này và ngay lập tức tới thẳng Louiebell.
Cùng lúc đó, Max cầu nguyện cho họ và chăm chỉ ghi nhớ những lời cầu nguyện cho các Kị sĩ Remdragon. Khi buổi lễ cuối cùng cũng tới hồi kết, Giáo sĩ bước lên bục và ban phép lành trước khi rung chuông, kết thúc nghi lễ. Các kị sĩ từng người một đứng dậy và rời đi. Max nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, và trong số những kị sĩ lạnh lùng, tăm tối, một kị sĩ trẻ đứng dậy và khiến cô chú ý.
Anh ta là một thanh niên trẻ với vẻ đẹp xuất chúng, phù hợp để hát bè xướng hơn là làm kiếm sĩ. Anh ta cao khoảng 180 cm, cái vóc dáng thanh mảnh cân đối vô cùng trang nhã và mái tóc nâu sóng mềm mại để lại một ấn tượng nhẹ nhàng. Max thấy nhẹ nhõm; cuối cùng cũng có một quý ông trông không đáng sợ. Cô chùi lòng bàn tay nhễ nhại mồ hội vào áo choàng và bước ra khỏi nhà nguyện, đuổi theo các kị sĩ.
Bên ngoài có nhiều lính canh hơn, các hàng ngựa và bảy toa xe chất đầy đồ ăn, thức uống, và cả vũ khí. Max đứng trên cầu thang và nhìn khắp biển người và kị sĩ. Mọi người đều bận bịu chuẩn bị rời đi; không một ai có tâm trạng để trò chuyện. Không chắc mình nên làm gì, Max đi đi lại lại cho tới khi cô bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc giữa biển người.
“Đại công tước, th-thưa ngài…!”
Nghe tiếng cô gọi, Đại công tước Aren từ từ quay lại và thấy Max đang vội vã lao về phía mình, chỉ dừng lại khi họ cách nhau còn ba đến bốn bước chân. Đứng trước Đại công tước là cậu kị sĩ trẻ mà Max chú ý vài phút trước. Kị sĩ nhìn cô chậm rãi với đôi mắt xanh lạnh giá và cô đơ ra như thể một con chuột đang đứng trước con rắn. Người đàn ông với khuôn mặt mịn màng mà cô thấy từ xa, giờ thậm chí lại lạnh lùng và xa cách hơn bất kì kị sĩ nào khác xung quanh đấy. Đôi mắt anh ta sắc lẹm như dao. Bị tê liệt trước bầu không khí đầy đe dọa, vị Đại công tước tiến lại gần cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Cũng đã lâu rồi tiểu thư. Cuộc sống ở tu viện thế nào? Có gì đó làm cô thấy bất tiện sao?
Max khó có thể rời mắt khỏi kị sĩ và nói. “Cảm ơn vì lòng t-tốt của ông… Mọi thứ đều rất thoải mái.”
“Tôi nên kiểm tra sớm hơn… Xin lỗi vì tôi đã không tới đây sớm hơn.” Vị đại công tước ngượng ngùng hắng giọng, rồi giới thiệu Kị sĩ trẻ đứng cạnh mình. “Đây là ngài Kuahel Leon từ Osiriya. Quý cô chắc hẳn phải nghe thấy ngài ấy rồi. Ngài ấy là chỉ huy của các Kị sĩ Thánh Osyria. Ngài Leon, đây là cô Maximillian Calypse, vợ ngài Calypse.”
Mắt người đàn ông ánh lên vẻ hứng thú. Ánh mắt xanh của anh ta nhìn cô đầy tò mò và rồi đưa tay lên ngực, cúi chào lịch sự. “Thật là một vinh dự khi gặp cô, tiểu thư.”
“Rất vui được g-gặp anh… Tôi thật vinh dự.”