Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 189: Chương 189




Max thấy cổ họng nghẹn lại. Cô không thể tin được đó là những lời tạm biệt của anh; thật đơn giản và lạnh lùng. Cứ như thể thời gian ở trên thuyền của họ là một sự dối trá. Riftan quay đi, vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi nhà nguyện. Các hiệp sĩ bên cạnh anh cúi đầu trước cô và đi theo Chỉ huy.

“Chúng tôi sẽ quay lại sớm thôi và sẽ đưa Tiểu thư về Anatol, vậy nên đừng lo lắng quá.”

Yulysion tự tin nói trước khi quay đi, còn Max cùng các linh mục tiễn họ đi. Hàng chục xe chở hàng và các hiệp sĩ được vũ trang đứng chật ở sân dưới các bậc thang. Đứng đầu là các hiệp sĩ ưu tú của Livadon và các hiệp sĩ Remdragon. Trái tim Max đập dữ dội bên trong khi những lá cờ của họ bay phấp phới trước cơn gió thổi từ phía tây.

Cô nhìn theo với vẻ nặng nề khó tả khi Riftan bước lên lưng ngực. Anh vuốt ve Talon, nó hí lên và đưa anh qua các hàng để đảm bảo mọi thứ đều sẵn sàng. Rồi, anh dẫn ngựa đến đầu hàng. Các hiệp sĩ bắt đầu di chuyển và đi theo Riftan.

Max nhìn theo tất cả với cái nhìn phiền muộn rồi đột nhiên, Riftan ngừng lại. Các hiệp sĩ theo sau dừng lại và bắt đầu hỏi chuyện gì đang xảy ra. Riftan hét lên điều gì đó với Hebaron và dường như không quan tâm đến vụ náo động, anh xuống ngựa và sải bước trở lại ngôi đền.

“Chờ một chút…”

Anh nhanh chóng chạy lên cầu thang và nắm lấy cánh tay người vợ anh. Trước khi cô phản ứng lại, anh đã dẫn cô đến dưới một tán cây rộng đẹp bên cạnh nhà nguyện. Max cố gắng theo kịp anh, lắp bắp, không biết phải nói gì.

“Ri-Riftan… đột nhiên, tại sao…?”. Truyện Mạt Thế

“Mặc dù ta nghĩ nó thật ngu ngốc, nhưng…”

Anh quay lại và nhìn xuống cô trong khi lẩm bẩm điều gì đó. Max bối rối trước biểu cảm mâu thuẫn trên gương mặt anh. Anh đứng đơ ra và lúng túng một lúc lâu, trước khi rút ra thứ gì đó từ trong túi và chìa tay ra. Cô thờ thẫn nhìn xuống vật trong tay anh. Ở giữa lòng bàn tay anh là một shekel đã mất màu đôi chỗ và bị lõm nhẹ ở các cạnh.

“Giữ nó đi.”


Max cảm thấy bối rối và chớp mắt nhìn nó. Nó là một đồng xu đơn giản bằng đồng được sử dụng bởi thường dân. Cô chưa bao giờ nhìn thấy hay chạm vào một đồng trong đời cô. Không hiểu ý định của anh, cô bối rối nhìn lên và nhận ra gương mặt anh căng lê. Không nói một lời, anh cầm lấy tay cô và đưa cô đồng xu.

“Nàng phải giữ nó bên nàng bất cứ lúc nào.”

“T-tại sao…?”

Riftan im lặng, như thể đang do dự, rồi cuối cùng thở ra. “Ta nhận được nó sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên khi còn là một lính đánh thuê. Họ nói rằng nó đem tới may mắn khi giữ nó bên cạnh. Mặc dù đó chỉ là sự mê tín ngu ngốc giữa các lính đánh thuê, ta không thể vứt nó đi, nên ta đã giữ nó…”

Riftan nói ra câu cuối như thể anh đang xấu hổ vì đã tin vào điều mê tín như vậy. “Đúng là ta hiếm khi bị thương khi ta cầm theo nó, nên ta đã mang nó từ hồi đấy đền giờ.”

Max nhanh chóng đưa đưa lại đồng xu cho anh. “Nếu đúng như vậy… Ri-Riftan, chàng nên giữ nó lại!”

“Ta không cần thứ gọi là may mắn lúc này nữa. Ta tự tin là ta sẽ sống sót mà không phải dựa vào thứ này.” Những ngón tay thon dài của Riftan đan chặt vào ngón tay cô, rồi mắt anh mờ đi mọt cách nặng nề.

“Nàng không biết nó khó khăn như nào đối với ta khi phải bỏ nàng lại. Mặc dù nó là một sự mê tín ngu ngốc… ta muốn nàng ít nhất hãy giữ nó.”

“Em không thấy nó… ngu ngốc. Nếu thứ này đ-đem lại may mắn cho chàng…. em muốn Riftan mang nó. Chàng mới là người chuẩn bị đi vào nơi ng-nguy hiểm.”

“Ta thích thế này hơn.”


Anh cúi xuống và đưa bàn tay đang nắm đồng xu của cô lên môi anh. Anh hôn lên mu bàn tay cô, tóc anh chạm nhẹ vào làn da cô.

“Nỗi lo lắng của ta sẽ dược xua đi nếu nàng ít nhất có thứ này bên nàng.”

“Nhưng… Tr-trái tim của em sẽ khô héo vì lo âu về chàng.”

Max tức giận thì thầm, giọng cô run run. Anh nâng khuôn mặt cô lên và nhìn vào đôi mắt rưng rưng của cô. Khuôn mặt anh hiện lên một cảm xúc mãnh liệt khó tả. Riftan giữ khuôn mặt cô giữa hai tay và lau đi nước mắt của cô bằng ngón tay cái.

“... Trái tim của nàng sẽ ư?”

Cô không nói và chỉ đơn giản gật đầu. Riftan hít một hơi ngắn và cúi đầu xuống áp môi mình vào môi cô. Mí mắt Max rung lên khi hơi thở nhẹ của anh chạm vào môi cô. Ánh mắt của Riftan dữ dội nhưng ngược lại, cái chạm của anh lại nhẹ nhàng và ngắn ngủi.

“Ta sẽ ổn thôi.”

“Chàng có thể hứa là… sẽ trở lại với em mà không bị dù chỉ một vết thương được không?”

“... Được thôi, ta hứa.” Cổ họng anh co giật như thể anh vừa nuốt phải một đống đá. Riftan lại cúi xuống và hôn lên mu bàn tay cô lần nữa. “Làm ơn, ta hy vọng sẽ không có điều gì xấu xảy ra với nàng… cầu mong mọi thứ tốt đẹp sẽ xẩy đến với nàng….”

Riftan thì thào, như anh đang cầu nguyện, rồi đứng thắng lại. Anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô. Max ngước lên với vẻ buồn bã trong mắt cô.


“Ta thật sự cần phải đi ngay.”

Max gật dầu, mím chặt môi, vì cô biết cô sẽ không thể kìm được những giọt nước mắt, và chỉ đơn giản gật đầu lần nữa. Riftan đứng đó. Hai chân anh bất động như thể chúng đã biến thành sắt. Chậm rãi, anh bước đi. Anh không nhìn lại lần nào nữa khi anh đi xuống cầu thang và lên ngựa.

Các hiệp sĩ yên lặng chờ vị chỉ huy, và khi anh thúc ngựa lên trước, cả đoàn quân tiến lên với sự đồng nhất hoàn hảo. Max đứng ở trên đỉnh cầu thang cùng các linh mục nhìn họ ra đi. Cô muốn dõi theo chồng cô cho tới lúc cuối, nhưng tầm nhìn cô cứ bị những giọt nước mắt làm nhòe đi. Nắm chặt lấy đồng xu bằng cả hai tay, cô cố kìm lại những giọt nước mắt.

Khi họ hoàn toàn đi khỏi tầm nhìn, vị Linh mục đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng tiến lại và dẫn cô đi vào trong.

“Đi vào trong nào. Tôi sẽ chi cho Tiểu thư phòng của cô.”

Max nhanh chóng lấy tay áo gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại và bước trở lại đền thờ. Ngay lúc đấy, một cơn gió nhẹ thổi qua lưng cô và Max quay lại nhìn lần cuối, trước khi đi theo vị Linh mục vào trong.

***

Tu viện mà cô sẽ ở lại nằm sau một dãy dài cầu thang, đi qua khu vườn chính, khán phòng, vườn rau và một nhà nguyện nhỏ. Max ngạc nhiên nhìn lên tòa nhà bằng đá bốn tần. Kiến trúc đối xứng một cách hoàn hảo, như mọi tòa nhà ở Livadon, và nó cũng tráng lệ như mọi phần khác của đền thờ, nhưng nó lại mang bầu không khí ảm đảm.

Các linh mục dẫn cô đi qua tu viện và giải thích ngắn gọn về bên trong. “Khu vực kia là nơi các bà xơ luyện tập để trở thành tư tế. Có cả các tiểu thư quý tộc ở lại để cầu nguyện cho anh em hay chồng của họ quay trở lại an toàn. Hầu hết mọi người dành thời gian ở phòng của họ. Tuy nhiên, mọi người thường tụ tập lại để cầu nguyện vào buổi sáng và buổi tối. Cô sẽ có thể gặp các tiểu thư khác nữa.”

Max cố gắng giấu đi cảm giác không thoải mái khi phải tương tác với các phụ nữ quý tộc khác từ Livadon. Cô không có ý định gặp họ, không chỉ bởi vì cô không tự tin khi giao tiếp xã hội, mà cô còn sợ bị chế giễu vì tật nói lắp của cô. Dù vậy, thay vì từ chối lời đề nghị của người linh mục, cô chỉ đơn giản gật đầu.

Người linh mục dẫn cô đến một căn phòng rộng và sạch sẽ trên tầng hai. “Đây sẽ là phòng của quý cô.”

Max nhìn quanh khi cô vào căn phòng hoành tráng nhưng kì lạ, có cửa sổ bằng kính lớn. Nó không quá sang trọng nhưng vẫn tươm tất. Chiếc giường rộng và ga trải trường mềm mại. Có cả một chiếc bàn gỗ và một tủ quần áo lớn đối diện bức tường.


“Người hầu sẽ mang bữa ăn cho cô hàng ngày đến tận phòng vào thời gian cô muốn. Nếu muốn, cô có thể dùng bữa cùng các xơ và tư tế ở phòng ăn tối. Cô có thể đi bất kì đâu trong khuôn viên của đền thờ, nhưng vui lòng không đi vào khu nhà phụ phía bắc, vi đấy là nơi ở của các linh mục. Nếu cô cần rời khỏi đền thờ, hãy thông báo cho các linh mục phụ trách tu viện này, và chúng tôi sẽ phái đi một người hộ tống Tiểu thư còn câu hỏi nào không ạ?”

Max chỉ có thể chậm rãi lắc đầu trước hàng loạt thông tin. Người linh mục trẻ nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi quay đi.

“Nêu có bất kì câu hỏi nào, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ hướng dẫn người hầu để hỗ trợ cô ngay lập tức.”

Rồi, anh đóng cửa và để lại Max hoàn toàn mệt mỏi, thả mình xuống giường, và đó là khởi đầu cuộc đời ở tu viện của cô. Như mọi tiểu thư khác, cô dành hầu hết thời gian lười biếng ở trong phong mình. Suốt cả ngày, cô dạo bước trong vườn, nhưng cô chưa bao giờ rời khỏi đền thờ và ít khi nói chuyện với người khác.

Rất hiếm khi có linh mục và tư tế tiếp cận và nói chuyện với cô; nếu họ có, thì cũng là về những điều luật trong đền thờ. Thậm chí khi cô đi qua các tiểu thư quý tộc Livadon ở hành lang, họ cũng sẽ chỉ đơn giản gật đầu khi đi qua nhau. Bầu không khí của đền thờ không từ chối những vị khách đến từ các vương quốc khác. Ngay từ đầu, Max đã không hy vọng những ngày ở tu viện sẽ tràn đầy sự sống và rung động, vì lối sống ở đây là ẩn dật và tiết chế, nhưng Livadon hiện đang phải đối mặt với đội quân quái vật.

Khuôn mặt của các linh mục và nữ tư tế nghiêm nghị với sự mệt mỏi từ công việc chuẩn bị để thờ phụng và chôn cất hàng ngày. Ngay cả các tiểu thư quý tộc đang chờ gia đình họ hoặc sống sót trở về hoặc không, cũng duy trì khuôn mặt ảm đạm. Max biết biểu cảm của cô giống hệt họ. Khi cô nhìn vào trong gương, một người phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ, nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt nhìn lại cô.

Mỗi đêm, Max trằn trọc và trở mình, lo lắng cho Riftan. Và khi cô mở mắt mỗi sáng, cô khóc nức nở với ước muốn về Lâu đài Calypse. Cô không muốn gì hơn là được trở về Anatol cùng Riftan, Ruth và các hiệp sĩ Remdragon.

Cô tham dự các buổi lễ buổi sáng, cầu nguyện số phận sẽ luôn ở bên họ và nghe tin tức thành công chiếm lại Lâu đài Louiebell. Tuy nhiên, các tin tức từ những người đưa tin đều luôn luôn như vậy. Pháo đài tạo ra bởi quân đoàn Troll khó khăn hơn họ nghĩ và sẽ không dễ dàng để xâm nhập vào. Rất khó để họ đương đầu trực diện vì nó sẽ là một trận chiến toàn lực.

Thông thường, những người quý tộc đến thăm đền thờ đưa ra đủ loại suy đoán rằng cuộc chiến sẽ không kết thúc cho đến năm sau, nếu tình hình cứ tiếp tục như này. Khi cô nghe những cuộc nói chuyện như vậy, Max cảm thấy bụng cô quặn lại. Khuôn mặt những tiểu thư quý tộc khác cũng bị phủ đám mây đen. Sau khi dành 10 ngày ở trong không khí như vậy, Max tiến vào đền thờ với biểu cảm tối tăm thường ngày. Tuy nhiên, bầu không khí khác so với mọi ngày, cô bối rối. Các quý tốc Livadon và các tiểu thư khác ở tu viện đều rạng rõ và phấn khích lạ lùng. Không thể cưỡng lại sự tò mò, Max cẩn thận hỏi người phụ nữ ngồi bên cô.

“Ch-cho hỏi. Lẽ nào… có tin vui từ Louiell?”

Người phụ nữ trẻ chắc chỉ tầm tuổi cô, nhìn lại cô với sự ngạc nhiên và trả lời với giọng thân thiện.

“Các Thánh hiệp sĩ từ Đền thờ lớn Osryia đã đến. Họ sẽ đến đền thờ trung tâm vào chiều nay rồi tiến đến Louiebell ngay sau đó.”