Sau màn biểu diễn, các hiệp sĩ dựa vào lan can vỗ tay tán thưởng. Ngay cả Max cũng vỗ tay khen ngợi chàng thủy thủ.
"Đó là một màn trình diễn thú vị. Nhưng so với bài hát ta đã nghe tại lễ hội… ta nghĩ nó hơi khác một chút."
“Lời bài hát và câu thơ của Adelian có sự khác nhau giữa các vùng. Đó là khổ thơ thứ hai trong bài hát từ Gillian, thủ đô Roem. Quý cô không tìm thấy lời bài hát mình thích sao?"
Max lắc đầu nhanh chóng. "Bài hát này rất... tuyệt vời."
“Tôi rất vui khi quý cô đây nói rằng cô thích nó."
Miệng người thủy thủ mở to và chàng ta mỉm cười đắc thắng. Chàng đặt một cánh tay trước bụng và cúi chào lịch sự. Riftan đang lặng lẽ uống súp bên cạnh Max, lật trong túi mình ra và ném một đồng dinar vào người thủy thủ.
"Đây là phần thưởng cho việc khiến vợ ta cảm thấy vui vẻ. Khi có thời gian, hãy chơi cho nàng ấy bài hát mà nàng ấy muốn nghe."
"Đó là vinh dự của tôi."
Người thủy thủ mỉm cười, sung sướng vì phần thưởng hậu hĩnh là đồng tiền vàng. Riftan đặt chiếc bát rỗng của mình sang một bên, và sau đó thúc giục Max cũng ăn hết bát của nàng ấy. Khi nàng hoàn thành món hầm của mình, ánh bình minh nhạt nhòa đang đến gần. Nàng nhìn mặt trời trắng bạc đang chiếu trên mặt biển xanh thẳm, và sau đó Riftan hộ tống nàng trở về phòng của họ. Chàng đứng ở cửa vuốt nhẹ lên má nàng.
"Ngủ một giấc đi. Chúng ta sẽ rời khỏi vùng biển nguy hiểm vào buổi trưa."
"Riftan... chàng không thấy mệt sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Max, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khóe miệng Riftan. “Không quan trọng. Đừng lo lắng cho ta, đừng lo lắng."
Sau đó chàng cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi đóng cửa lại. Max cười khổ. Riftan dường như không nhận ra rằng nàng ấy không thể làm theo những gì chàng đã nói, rằng hãy đừng quan tâm đến chàng ấy, điều sẽ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn. Max lê bước đến cửa sổ và nhìn chằm chằm vào biển động. Con thuyền vùng vẫy về phía trước trong sóng biển, một lúc lâu, trong sự im lặng đến ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng sóng. Rồi cũng chẳng mấy chốc, những tảng đá cao ngất lờ mờ phía bên kia biển cũng biến mất.
Khi họ rời khỏi lãnh thổ của Siren, các thủy thủ mệt mỏi bước xuống boong tàu để ăn và ngủ. Các hiệp sĩ cũng cởi bỏ áo giáp và nghỉ ngơi. Chỉ có Rìtan là leo lên cầu, thảo luận với thuyền trưởng, và vẫn trong tư thế cảnh giác. Cuối cùng khi chàng trở về phòng, cởi bỏ áo giáp và ăn một bữa ngon lành thì mặt trời cũng đã lặn.
“Thuyền trưởng nói rằng chậm nhất vào sáng mai, chúng ta sẽ đến được bờ sông Crisamt. Sau đó, chúng ta sẽ chèo thuyền trên sông trong nửa ngày và đến Levan."
Mắt Max mở to, tim đập dữ dội và đồng thời rũ xuống. Riftan nhấp một ngụm bia và tiếp tục nói với một giọng gay gắt.
"Đây là một thành phố thường nhộn nhịp và ồn ào, nhưng tình hình có thể không dễ chịu như vậy, bởi vì những ngày này có thể có một đám Troll đang rình rập họ. Nếu mọi người cảnh giác một chút thì mọi thứ sẽ ổn thôi, nên đừng quá bận tâm."
"Chẳng lẽ... ở thủ đô… sẽ xảy ra những chuyện nguy hiểm đến thế sao?"
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.” Chàng ăn xong đồ ăn trên bàn ngay lập tức, và lạnh lùng khẳng định trong khi miệng còn nhai táo. "Lũ quái vật sẽ không đi về phía nam. Chúng ta sẽ chiếm lại lâu đài mà chúng đã chiếm đóng và cứu lấy đội thám hiểm đã đến trước chúng ta. Nàng sẽ ở lại tu viện trong vài tháng này."
Chàng ném hạt táo ra khỏi thuyền và liếm nước từ ngón tay. Mặc dù chàng trông như một con rắn hổ bằng đá, nhưng đôi mắt của chàng lại lóe lên vẻ kiên định. "Ta sẽ kết thúc cuộc chiến này trước khi mùa gió đến và đưa nàng trở về Anatol. Chỉ cần đợi ta thêm một chút nữa thôi."
Max cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực và cổ họng nàng thắt lại. Mùa giải máu lửa chỉ mới vừa bắt đầu, và ngay cả Riftan, người luôn tỏ ra tự tin, cũng mong trận chiến kéo dài ít nhất vài tháng. Nàng liếm đôi môi nứt nẻ của mình, Riftan kéo nàng vào lòng và ôm lấy nàng. Lo sợ rằng họ sắp phải chia xa, nàng run rẩy cả người, như một đứa trẻ vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, được chàng ôm chặt vào lòng.
Nàng không thể ngừng suy nghĩ về việc chàng sẽ rời bỏ mình vào ngày mai. Max vòng tay qua cổ chàng và ôm chàng thật chặt khiến hơi thở của họ trở nên căng thẳng. Riftan hít một hơi thật sâu và vùi mặt vào tóc nàng. Gáy nàng vốn lạnh lẽo trong tiết trời ban đêm đột nhiên bị hơi thở của Riftan làm cho nóng lên. Max dựa vào vai chàng và lẩm bẩm một mình với giọng run rẩy.
"Chàng phải... quay về sớm với em đấy."
"…Ta sẽ về mà."
Cơ thể Riftan cũng khẽ run lên, ôm nàng vào lòng, đặt nàng lên giường. Max ngước nhìn chàng, đôi mắt run rẩy, cảm thấy máu trong người mình đang chảy rất nhanh. Riftan vuốt ve đôi gò bồng đảo trong chiếc áo choàng mỏng và đặt những nụ nhẹ từ thái dương xuống gáy của nàng. Đôi môi ướt át của chàng lang thang bên trong chỗ lõm trên xương quai xanh, rồi di chuyển đến thung lũng giữa hai bầu ngực. Chàng ngẩng đầu lên, dùng môi mình nắm chặt lấy môi nàng, Max nhắm nghiền mắt lại, chìm đắm trong cái nóng khiến nàng cảm thấy mình đang tan chảy.
***
Ngày hôm sau, Max thức dậy vì tiếng chim biển. đứng dậy khỏi giường, đến gần bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và thấy những con chim đang bay trên mặt nước lung linh, vỗ cánh. Nàng sững sờ nhìn chúng, lúc này, Riftan cũng đã thức giấc, bật dậy khỏi giường, đi tới và ôm cô vào lòng.
"Nhìn cái gì thú vị vậy?"
"Em nghe thấy tiếng c-chim. Em chưa từng nhìn thấy chim biển... từ lúc đi đến giờ."
"Những con chim thường chỉ được nhìn thấy khi chúng ở gần đất liền. Chúng hiếm khi bay ra giữa biển." Riftan áp sống mũi vào gáy Max và nhìn chằm chằm vào biển với đôi mắt đen láy. Một tiếng thở dài yếu ớt thoát ra khỏi môi chàng. “Có vẻ như chúng ta sẽ đến đích sớm hơn dự định. Ta sẽ phải chuẩn bị lên tàu."
Sau đó, chàng từ từ đẩy cơ thể mình ra khỏi nàng. Max cạn kiệt mọi khả năng tự chủ để ngăn bản thân thôi quấn lấy chàng. Họ lặng lẽ tắm rửa cơ thể bằng nước sạch do một trong những người hầu mang đến và mặc quần áo chỉnh tề. Như thường lệ, Riftan chăm sóc bộ áo giáp của mình và bước ra khỏi phòng, theo sau là Max cùng bước lên boong. Như Riftan đã nói, vùng đất bắt đầu từ từ nhô ra khỏi rìa chân trời.
"Tất cả các thủy thủ, hãy xuống và điều khiển mái chèo!"
Theo lệnh của thuyền trưởng, các thủy thủ lao xuống cầu thang để chèo thuyền. Ngay sau đó, tàu tiếp cận phần đất một cách thận trọng, tránh đá ngầm và tiến sâu vào bên trong đất liền. Ngay sau khi băng qua vùng đất liền đầy đá, một cửa sông rộng hình tam giác nối liền dòng nước màu ngọc lục bảo của sông Crisamt với Biển Tây. Các thủy thủ kéo buồm lên, buộc chặt dây thừng rồi chèo mạnh sang sông. Các hiệp sĩ mặc áo giáp đầy đủ xuống chuồng ngựa để đặt yên và chất hành lý. Yulysion và Garrow lấy hành lý của Max và đóng yên cho Rem.
Max chăm chú quan sát một số cabin và những chiếc phà khác xếp dọc theo bờ sông, trong cơn rung lắc dữ dội, đây là hậu quả của việc chèo thuyền trên sông. Lũ chim nước lao xuống sông rộng bắt cá, rồi bay vọt về trời. Nàng cũng nhìn thấy những chiếc thuyền buôn nhỏ đi qua, chất đầy hàng hóa dồi dào. Khi họ đi thuyền ngược dòng, số lượng tàu thuyền dần tăng lên, và chẳng bao lâu sau một bến tàu lớn đầy những con tàu khổng lồ xuất hiện. Riftan đặt tay lên lan can và nói.
“Đó là Levan, thủ đô của Livadon."
Max ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cổng lớn. Khắp thành phố, hàng chục con tàu khổng lồ và những tòa nhà cao tầng màu trắng được xếp ngay ngắn lên nhau. Khi vẻ ngoài của nó toát lên vẻ kỳ lạ thuần túy, thật không công bằng nếu chỉ đơn giản gọi Livado là một quốc gia láng giềng. Tất cả các tòa nhà ở Levan đều có hình vuông hoặc hình vòm, hoàn toàn lệch với phong cách kiến trúc truyền thống của Roem, với mái của những tòa nhà này được làm nhọn. Các tòa nhà của Levan cũng có màu trắng tinh khôi đến khó tin.
"Đó là tu viện mà nàng sẽ ở."
Riftan chỉ vào ngôi đền khổng lồ trên sườn núi. Tò mò nhìn vào tòa nhà màu trắng được bao quanh bởi những cột ngà voi, nó hoàn toàn khác với mong đợi của Max. Chỉ ở bên ngoài thôi mà nó khác xa những tu viện đóng cửa bỏ hoang mà cô từng biết.
“T-Thay vì một tu viện… trông nó giống với một ngôi đền cổ hơn..."
“Như nàng thấy đó, tất cả các tòa nhà đều theo phong cách của thời kỳ tiền La Mã. Điều này là do Livadon vẫn giữ nguyên thiết kế kiến trúc cổ và lối sống. Hầu hết đất nước, ngoại trừ các khu vực phía bắc, theo đạo Tin lành.” Với quãng thời gian làm binh lính ở Livadon, không có gì ngạc nhiên khi Riftan biết rất nhiều về lịch sử nơi này. “Ở đây không quá khắt khe như nàng nghĩ đâu. Mọi người ở đây tự do hơn rất nhiều".
Max thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã bị giáo dục nghiêm khắc bởi một linh mục độc ác từ khi nàng còn nhỏ, người luôn bị ám ảnh bởi các giáo lý của Công giáo, vì vậy nàng đã thầm lo lắng về việc ở trong một tu viện nơi cuộc sống thường ngày rất nghiêm ngặt.
Khi tàu của họ đến gần cảng, các thủy thủ vội vã xung quanh boong, ném những sợi dây dày, thả neo và buộc chặt con tàu vào cầu tàu. Nhìn thấy lá cờ của Whedon tung bay trong gió, một nhóm người hiếu kỳ đã tụ tập gần thuyền của họ. Các thủy thủ nhanh chóng đặt bàn đạp và cố định tấm ván chắc chắn xuống đất, sau đó các kỵ sĩ xếp ngựa.
Ngay khi người dân Livadon nhận ra rằng hiệp sĩ mạnh mẽ nhất thế giới đã đến để giải cứu Livadon khỏi cơn nguy kịch, họ bắt đầu đồng thanh hét lên.
“Rossem Uigru de Calypse!"
Sự chào đón một cách rất nồng nhiệt, khiến cho sự cảnh giác của Max bị xóa sạch. Nàng trèo lên người Rem và đi theo những hiệp sĩ qua đám đông. Riftan toát ra khí chất mạnh mẽ, dẫn dắt các hiệp sĩ đi đầu. Trên con ngựa đen to lớn, khuôn mặt vạm vỡ và nam tính, nhìn thẳng về phía trước toát lên vẻ uy nghiêm, điều mà các quý tộc chỉ mong có được. Đôi vai rộng và mạnh mẽ cùng đôi chân dài và dày điều khiển con ngựa của mình một cách hoàn hảo, toát lên một sự kiềm chế.
Người dân Livadon tập trung quanh bến cảng để xem các hiệp sĩ chinh phục con rồng dường như hoàn toàn bị chàng ta mê hoặc. Bất cứ nơi nào các hiệp sĩ Remdragon đi đến, họ sẽ rắc những bông hoa sặc sỡ lên trên đó và vẫy những chiếc khăn tay trắng một cách nhiệt tình.
"Ngài đã rất kiên trì suốt quãng đường đi đến đây, thưa hiệp sĩ mạnh nhất của Whedon, Sir Riftan Calypse. Cảm ơn vì ngài đã đến giúp Livadon."
Các hiệp sĩ mang theo con dấu và cờ trắng của hoàng gia Livadon băng qua con đường chính, tiến về sảnh lớn. Max thò đầu ra từ phía sau và thấy khoảng ba mươi hiệp sĩ mặc áo giáp xám bạc đang đứng giữa đại lộ. Tại chỗ của thủ lĩnh, một người đàn ông trung niên đang chào đón họ trên một con ngựa chiến màu nâu đỏ. Riftan bước đến chỗ anh ta, nói một cách thẳng thừng.
"... Đã lâu không gặp, Đại công tước Druick Aren."
Đại Công tước nở một nụ cười thật tươi, và giọng điệu trang trọng của anh ta đột nhiên thay đổi, như thể anh đang nói chuyện với một người bạn cũ.
“Ta rất vinh dự khi ngài nhớ tên ta. Sáu năm... không, một năm nữa đã trôi qua... Đã bảy năm kể từ khi ngài đánh bại anh trai ta rồi nhỉ."
Nghe những lời của nhà quý tộc, Max bắt đầu toát mồ hôi hột. Nàng tự hỏi liệu nhà quý tộc có thù địch gì với Riftan không. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của nàng, người đàn ông chỉ đơn giản dẫn ngựa đến bên cạnh Riftan, và với một nụ cười thân thiện, đưa tay về phía Riftan.
“Tôi nghe nói rằng ngài đã trở thành một hiệp sĩ vĩ đại hơn trước đó rất nhiều. Thật ngạc nhiên khi ngài đã trở nên nam tính như vậy. Khi anh ấy biết được rằng vóc dáng của ngài phát triển đáng kể hơn mình, Sejour chắc chắn sẽ rất tức giận."