Riftan vòng tay qua vai cô như thể anh đang nắm lấy dây cương của chú ngựa con.
“Ta sẽ dẫn nàng đến phòng của chúng ta.”
Max đi theo anh xuống dưới và nhìn lên anh.”Anh không đi kiểm tra lũ ngựa…. đã vào chuồng chưa à?”
“Các hiệp sĩ sẽ lo việc đó.”
Anh trấn an cô khi họ đi dọc hành lang lấp lánh ánh sáp, và mở căn phòng kín đáo nhất.
Max tò mò ngó qua vai Riftan và nhìn vào căn phòng lờ mờ ánh sáng. Căn phòng không thể so với phòng ở Lâu đài Calypse, nhưng đủ rộng và sang trọng. Cô chạy vào và thả mình xuống chiếc giường mềm mại còn Riftan đặt hành lí xuống bên cạnh giường.
“Những thủy thủ ở đây toàn là đàn ông. Không có hầu nữ nào xung quanh đâu, nên nếu nàng cần gì, cứ nói với ta.”
Anh nói khi mở cửa sổ nhỏ bên cạnh bàn. Ánh mặt trời chiến vào làm sáng lên ánh vàng trên gương mặt anh.
“Và đừng có đi lại lung tung một mình. Dù không ai sẽ làm gì nàng khi biết nàng là vợ ta nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Ngay cả khi không có sự quan tâm quá mức của anh, cô nghi ngờ việc có người sẽ chú ý đến cô, nhưng cô im lặng gật đầu.
Lát sau, họ đi xuống boong tàu, khi các con thuyền bắt đầu rời bến. Các thủy thủ bận rộn đi trên khoang tàu, hoàn thành các nhiệm vụ được giao. Khi con tàu xa khỏi đất liền, các thủy thủ thả dây từ cột để hàng chục cánh buồm bung ra.
Max đứng bên lan can dõi nhìn con tàu khổng lồ đang đi vào vùng biển động. Cứ mỗi con sóng dữ dội va vào thân tàu, có thể cảm thấy bên dưới một rung chuyển lắc lư. Và rồi, gió nổi và cánh buồm căng lên, gió thồi mạnh như ai đó đang đẩy con thuyền trôi đi.
Max bám vào Riftan, cô cố gắng theo kịp cảm giác lạ khi đi trên thuyền,như thể anh muốn trấn an cô, anh vuốt nhẹ lưng cô.
“Đây là lần đầu của nàng trên thuyền, nên hoàn toàn bình thường khi nàng thấy chóng mặt mà. Tránh nhìn xuống nước cho đến khi nàng quen và đừng tập trung vào sự rung lắc không nàng sẽ bị say sóng đấy.”
Max đã cảm thấy hơi chóng mặt, nên cô nghe theo lời khuyên của anh và bước ra khỏi lan can. Cô nhìn lại sau đuổi tàu và nhìn thành phố đang ngày càng xa họ. Nó nhanh chóng chỉ còn là một chấm mờ ảo và họ lênh đênh đơn đọc trên biển. Sau khi cùng Riftan cảm nhận làn gió biển thêm một lúc nữa, cô về phòng để nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên trên thuyền trôi qua bình yên. Mặc dù cô cảm thấy buồn nôn khi họ mới khởi hành, sau một giấc ngủ ngắn cô đã thấy tốt hơn và có thể dùng bữa tối. Cô cùng Riftan đến phòng ăn, dùng bữa rồi quay về phòng ngủ sớm. Cho dù đã nghỉ ngơi, cơ thể cô vẫn nặng trịu chân tay rã rời ra. Có lẽ tất cả những mệt mỏi đã tích lại giờ ập đến cô.
Ngay khi cô nằm xuống, cô ngay lập tức đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, cô vẫn ngủ đến khi mặt trời đã lên trên đỉnh.
“Nàng còn cảm thấy say sóng không”
Riftan đến bên với cốc nước khi cô mơ màng ngồi dậy. Max uống một ngụm nước ấm và nhìn sang chồng cô. Riftan mặc chiếc quần cotton giản dị với áo dài trắng đơn giản. Khi không mặc giáp, Riftan trông trẻ hơn và mới lạ hơn.
“Nàng vẫn thấy say sóng à?”
“Kh-không. Em nghĩ… Em ổn rồi ạ.”
“Đừng cố quá, cứ nghỉ ngơi đi. Nàng không cần phải lo về chữa thương hay cưỡi ngựa vì chúng ta đang trên thuyền. Nàng có muốn ta đem đồ ăn cho không.”
“Em muốn… r-rửa mặt… và thay quần áo trước…”
Riftan ngay lập tức rời đi để gọi phục vụ mang đồ ăn và nước. Ngay lập tức, một chàng trai trẻ mang nước đến và Max rửa mặt, rồi chải tóc, buộc lại bằng băng cột. Khi cô đang tìm kiếm trong túi quần áo để thay, Riftan đưa cho cô một chiếc hộp.
“Ta đã cố gắng để có được nó.”
Max mở to mắt khi thấy chiếc váy xanh chàm bên trong cái hộp nhung. Riftan nhìn sang bộ quần áo cô đang mặc với cái nhìn không vừa lòng.
“Giờ, thay cái quần chết tiệt đó ra.”
“Có vấn đề gì với… q-quần chứ.”
Max bĩu môi lầm bẩm, nhưng vẫn nhẹ nhàng lấy chiếc váy ra khỏi hộp. Đã lâu lắm rồi cô cảm nhận được cái mềm mịn như nhung của lụa, cô không thể không cảm thấy khuôn mặt của cô đang rạng ngời lên. Cô ướm thử chiếc váy với biểu cảm hào hứng. Riftan đi và đóng chặt cửa phòng lại, rồi quay sang cô và đưa tay ra.
“Ta sẽ mặc nó cho nàng, quay lại đi.”
“Em-em có thể tự mặc.”
Max ôm lấy chiếc váy trong tư thế phòng thủ, còn Riftan nhíu mày trước phản ứng của cô.
“Ta không có ý định làm gì ngu ngốc cho đến khi em hoàn toàn quen với việc đi thuyền đâu. Nên, đừng lo lắng và đưa chiếc váy cho ta.”
Max nhíu mày nhìn anh nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô chịu thua và đưa ra chiếc váy. Riftan cởi áo choàng của Max và rút dây quần cô ra, kéo nó xuống. Anh dừng lại nhìn ngắm cơ thể cô, nghiến răng, rồi choàng chiếc váy qua đầu cô.
Max luồn cánh tay qua ống tay váy, hân hoan trước cảm giác lụa mát dịu lướt nhẹ trên da cô. Riftan kiềm chế bản thân kéo váy xuống chân cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng kéo dây sau váy và buộc lại.
“Tuyệt đẹp. Nó nhìn rất hợp với nàng.”
Anh xoay cô lại và đưa mắt ngắm cô từ đầu đến chân. Max đỏ mặt khi cô cảm nhận được bầu không khí đang nóng lên giữa họ, nhưng trái với mong đợi của cô, Riftan lùi lại và quay đầu đi.
“Có vẻ nàng đã ổn hơn rồi, hãy dùng bữa sáng cùng nhau ở sảnh ăn. Đi nào, trước khi ta đổi ý.”
Max yên lặng đi theo anh ra khỏi phòng, không hỏi ý anh là gì. Họ đi xuống sảnh ăn, nơi họ ăn bữa sáng muộn trước khi lên lại boong tàu. Bầu trời xanh trong vắt, không gợn mây. Cô chạy xuống đến bên lan can và nhìn ngắm biển xanh thằm với những con sóng tung bọt trắng xóa. Riftan bước tới và chống tay vào lan can.
“Nếu thời tiết tiếp tục như này, chúng ta có thể đến Levan khoảng 1 tuần nữa.”
“Tr-trận chiến cách bao xa… Levan?”
“Tầm ba đến bốn ngày đường. Khi chúng ta đến Levan, chúng ta đầu tiên sẽ đi qua nhà thờ trung tâm. Nếu căn thời gian chuẩn, chúng ta có thể tham gia cùng các Hiệp sĩ Thánh được gửi từ Osiria ra chiến trường.” Đột nhiên, gương mặt anh chuyển căng thẳng. “Nàng sẽ ở lại nhà thờ. Ta sẽ sắp xếp để nàng được ở lại tu viện.”
Max cứng người. Thấy cô không nói gì, anh đứng thẳng và lấy tay kéo cô đối mặt anh.
“Nếu em không muốn ở lại tu viện, ta có thể nói chuyện gia đình hoàng tộc ở Livadon và họ có thể cung cấp cho em chỗ ở trong cung điện.”
“Em… em không muốn bị bỏ lại một mình… ở một nơi xa lạ như vậy. Nếu em đi cùng chàng, Riftan…”
Max nhanh chóng yên lặn khi cô thấy cái cau mày lạnh lùng của anh. Riftan nói nhẹ nhàng, nhưng nó còn đáng sợ hơn.
“Thật sự là một quyết định khó khăn khi đem em cùng đến đây, vậy nên thế là đủ rồi.”
“Nh-nhưng… các hiệp sĩ cần một Healer..”
“Ở Livadon có rất nhiều pháp sư và Priest cấp cao, không có lí do nào đê nàng mạo hiểm thêm nữa.”
Max chán nản cúi đầu xuống. Cô đã biết được rằng lúc mà anh bình tĩnh khi anh tranh cãi với cô còn nguy hiểm hơn khi anh lớn giọng. Cô nuốt xuống và trả lời với giọng điệu buồn bã.
“Em hiểu. Vậy… em sẽ ở lại tu viện.”
Vai Riftan thả lỏng trước lời chấp thuận của cô. Sau, anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô để an ủi. “Đừng quá lo lắng, ta sẽ đảm bảo sự thoải mái khi ở đấy cho nàng. Tu viện Levan rất lớn và sang trọng, nó sẽ không là một nơi tệ để ở lại đâu.”
Max thở dài. Anh thật sự tin rằng cô sẽ có thể thoải mái nổi khi biết anh phải dối mặt với hiểm nguy? Nếu đi cùng anh là phải cưỡi ngựa cả ngày cho đến khi eo cô đau đớn, hay ngủ mỗi đêm trên nền đất bụi bẩn toàn đá, thì cô sẽ không ngần ngại tiếp tục. Cô đã đi quá xa, đã chịu đựng quá nhiều gian khổ, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Cô cảm thấy buồn khổ, nhưng cô hướng về phía biển để giấu đi. Riftan yên lặng ôm cô từ phía sau. Cô càng cảm thấy bất lực khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của anh.
Khi tàu cập cảng, cô phải rời xa anh. Cô cảm thấy làn gió u sầu thồi vào trái tim khi nghĩ đến việc cô sẽ phải ở lại tu viện một mình đến khi trận chiến kết thúc. Max yếu ớt dựa đầu vào ngực Riftan.
* * *
Chuyến đi của họ tiếp tục mà không gặp trở ngại. Thân tàu lắc lư dữ dội khi gặp phải gió lớn và sóng to, nhưng nó vẫn nguyên vẹn trong suốt chuyến đi.
Ban đầu Max rất lo lắng, nhưng giờ cô thậm chí còn không chớp mắt trước sự lắc lư của con tàu. Dù vậy, cô vẫn tỏ vẻ sỡ hãi mỗi lần con tàu chòng chành, Riftan sẽ ôm chặt lấy cô và an ủi cô.
Cuộc sống trên thuyền diễn ra đơn điệu, nhưng cô không thấy buồn chán. Riftan hầu như luôn bên cô chỉ trừ những lúc anh lên phòng điều khiển. Max cảm thấy thỏa mã hơn bao giờ hết, cô đã xin Riftan dạy cô cách dùng con dao mà anh tặng cô hay học cách chơi trò chơi với xúc xắc mà các hiệp sĩ ưa thích.
Không cần biết cô làm phiền anh bao nhiêu, Riftan không tỏ ra bực bội hay khó chịu. Và dù cô chiến thắng Riftan rất nhiều lần trong trò chơi, anh sẽ chỉ mỉm cười và dứt những chiếc cúc bằng vàng trên áo anh cho cô như một phần thưởng. Và khi đêm xuống, anh sẽ tắm và chải tóc cho cô, như một người hầu tận tụy.
Đôi khi Max đọc sách cho anh. Khi mà cô quá nhạy cảm với những hành động thân mật, họ thường ngồi lại trên giường và cô sẽ đọc to những câu chuyện về các anh hùng cổ đại hay các bài thơ lãng mạn viết bởi các nhạc sĩ. Anh sẽ gối đầu vào lòng cô và nhắm lại như thể anh đang nghe một giai điệu ngọt ngào. Không cần biết tật nói lắp của cô như nào, cô không bao giờ cảm thấy thảm hại hay ngu ngốc khi ở gần anh.
Thời gian học dành cùng nhau quý giá đến mức Max thậm chí còn mong con thuyền sẽ lạc trên biển mãi mãi. Nhưng mỗi khi có suy nghĩ đó, cô cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của Ruth và các hiệp sĩ khác.
Tất nhiên, cô lo lắng cho họ, nhưng trái tim cô như bị lửa đốt khi nghĩ đến Riftan sẽ đi vào nơi nguy hiểm đó. Max ôm chặt lấy cánh tay anh để xua đi nỗi lo lắng hàng đêm còn Riftan sẽ âu yếm vuốt ve cơ thể cô.
Anh sẽ chỉ nhào tới cô khi anh không thể kiềm chế được nữa, và Max phản ứng lại ngày càng mãnh liệt hơn khi cảm nhận dược sự kết nối giữa bọn họ. Dù vậy, sau cơn đam mê mãnh liệt của họ, những gì cô nghe thấy lại là tiếng sóng cô đơn giữa khoảng lặng u ám.