Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 173: Chương 173




Riftan đặt cô nằm úp xuống và lấy ra một tấm vải sạch và bi đông nước từ túi anh với biển cảm dữ dội. Max nhìn xuống xấu hổ khi anh làm ướt tấm vải và bắt đầu lau chân cô. Khăn lạnh nhẹ nhàng làm dịu đi làn da nóng của cô. Anh tỉ mỉ lau qua đùi, bắp chân thậm chí là bàn chân cô. Sau, anh cầm lên lọ dầu và dùng răng mở nắp. Khi chất lỏng chảy xuống da cô, ngón chân cô co lại. Riftan ấn vào giữa bàn chân cô bằng ngón cái rồi từ từ di chuyển tay lên bắp chân căng cứng. Max rên rỉ trong đau đớn.

“N-nó đau…”

“Nếu ta không đè lên, cơ bắp của nàng sẽ không thể cử động vào sáng mai.”

Anh không chần chừ bóp nhẹ các cơ đang căng cứng của cô. Tất cả những gì Max có thể làm là rên rỉ khi cô giấu mặt dưới tấm chăn. Đau đến mức cô còn không thể cảm thấy xấu hổ trong tình huống hiện tại.

Riftan mạnh tay xoa bóp bắp chân mặc kệ cơn đau của cô và đổ dầu bạc hà lên đùi cô. Max cố gắng đẩy ra khi lòng bàn tay thô ráp của anh tiến đến làn da nóng như thiêu gần chỗ ấy của cô.

“Em… Em thực sự ổn rồi. Riftan, chàng có vẻ mệt rồi…”Trước khi cô có thể kết thúc, anh thở dài và kéo quần lót cô xuống. “Ri-Riftan!!”

“Nằm yên. Ta phải bôi thuốc hoặc không mai nàng sẽ khó mà cưỡi ngữa vào ngày mai.”

“Em sẽ tự-tự bôi! Em có thể làm được nên…!”

“Nàng ngại cái gì?” Anh nổi giận và ấn người chàng lên đùi để giữ cô không cựa quậy. “Dừng việc đó đi và nằm yên đi. Ta sẽ không làm gì đáng ngờ đâu.”

Riftan đã quyết định sẽ hoàn thành việc này. Anh đổ ra lượng lớn dầu ra lòng bàn tay và xoa bóp theo hình tròn phía dưới của cô. Tai Max đỏ bừng lên khi cô nắm chặt lấy tấm chăn. Thật đáng xấu hổ khi được chăm sóc ở trạng thái tỉnh táo, nhất là khi nói to với mọi người rằng cô sẽ là Healer trong cuộc viễn chinh này. Vậy mà giờ cô ở đây, là người được nhận sự chăm sóc. Thật thảm hại.

Vậy mà Riftan, hiểu rõ cuộc đấu tranh nội tâm của cô vẫn im lặng thoa dầu lên vết bầm tím và mặc lại quần lót cho cô khi cơ của cô đã được thả lỏng.

“... Ta sẽ đi xem bữa tối đã sẵn sàng chưa. Ta sẽ mang cho nàng nên hãy nằm xuống và nghỉ ngơi đi.” Anh kiềm giọng lại thì thầm. Mặt anh có chút đỏ, có thể do lều quá bé. Max chỉ đơn thuần gật đầu và mặc lại quần cô.


Anh thở dài và bước khỏi lều với bước chân cà nhắc khi phải quỳ xuống quá lâu, còn cô cuộn lại trong chăn, cảm thấy mệt mỏi. Max xấu hổ và đau đớn lẫn lộn trong suốt lúc Riftan mát xa, nhưng cơn đau cơ đã dịu đi nhiều. Cô chạm vào những phần mà anh đã chạm, rồi khoanh tay  và nhắm mắt lại. Riftan không quay trở lại cho đến khi đêm muộn.

“Ta mang thịt lợn xông khói và một chút bánh mỳ ăn kèm đây.”

Anh bày lên khay gỗ cạnh cô: một lát dày thịt xông khói phủ đầu mỡ vừa mới nướng, ba ổ bánh mỳ, một khối phô mai và một bi đông rượu. Riftan rút ra con dao và bắt đầu cắt thức ăn thành từng miếng nhỏ cho Max, cô nhanh chóng lấy thìa và bắt đầu ăn. Thức ăn có phần khiêm tốn hơn so với thức ăn của lâu đài nhưng ngon hơn bất cứ thứ gì vì cô đã quá đói.

“Ta có nên mang thêm cho nàng?”

Riftan hỏi khi thấy cô ăn quá nhanh. Max lắc đầu, nhưng cô gần như đã ăn sạch cái khay rồi. Cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề và buồn ngủ. Max nhanh chóng ngủ, hoàn toàn quên mất họ đang hạ trại ở giữa vùng núi Anatol đầy rẫy quái vật.

Ngày hôm sau, các hiệp sĩ lại thu dọn đồ để chuẩn bị khởi hành thậm chí trước cả khi mặt trời mọc. Max cũng nhanh chóng sửa soạn và trèo lên yên ngựa. Không có thời gian để rửa mặt nói chi đến chải tóc. May mắn thay, mông cô đã không còn đau như cô sợ, nhờ vào buổi mát xa của Riftan. Tuy nhiên, vẫn quá sức cô để bắt kịp những hiệp sĩ.

Yulysion dẫn đường cho cô trên con đường tối tăm còn các hiệp sĩ do thám phía trước luôn giữ mức cảnh giác cao độ nhất, di chuyển nhanh hơn, không chậm lại dù chỉ là một khoảnh khắc. Khi họ đến được chân núi, họ đi chậm lại và Max cố gắng hỏi.

“Sao ai cũng nhìn căng thẳng vậy… Tôi… có nhìn thấy bất cứ con quái vật nào đâu.”. T𝗿𝘂yện‎ hay‎ l𝘂ôn‎ có‎ 𝘵ại‎ ﹎‎ T𝗿UmT‎ 𝗿𝘂yện.𝘝n‎ ﹎

Garrow đi bên cạnh cô lắc đầu.

“Quái vật sinh sống ở Anatol sở hữu mức thông minh nhất định. Khi có đoàn quân lớn đi qua, chúng đủ thông minh để lẩn trốn đi. Chúng thường giữ khoảng cách để quan sát. Đêm qua, tôi nghe một số hiệp sĩ nói rằng có vài goblins cố gắng ăn cắp nhu yếu phẩm.”

“Tối-tối qua?”

Yulysion nhanh chóng xen vào khi anh thấy mặt cô xanh lại. “Đừng lo lắng. Những hiệp sĩ gác đã để ý và xử lý chúng rồi.”


“Có ai bị th-thương không?”

“Tất nhiên không! Goblins không thế gây ra thậm chí là vết trầy cho hiệp sĩ Remdragon!”

Yulysion nâng cằm lên, như thể lời nói của cô là một sự xúc phạm. Dù vậy, Max vẫn lo lắng và quan sát các hiệp sĩ ở tuyến đầu. Mọi người không hạ thấp cảnh giác vẫn bình tĩnh cưỡi ngựa. Cô nhìn lên trước và cố tìm Riftan, bị che khuất bởi các hiệp sĩ to lớn, nhưng cô nhanh chóng bỏ cuộc và tập trung vào điều khiển ngựa của cô.

Họ cuối cùng cũng ra khỏi khu vực Anatol khi mặt trời đã lên cao. Họ nghỉ ngơi gần con suối chảy qua đồng cỏ. Những người đi theo hộ tống nhanh chóng chăm sóc lũ ngựa, trong khi những người khác phân phát đồ ăn cho bữa sáng muộn.

Max nhanh chóng rửa mặt còn Rem uống nước bên cạnh dòng suối. Cô lấy ra cái lược gỡ rối mái tóc cô, cô đã gần như từ bỏ điều đó nhưng khi trải xong cô buộc nó lên và bước quay về chỗ tập trung.

Yulyison đưa cô quả táo với một mẩu bánh mì.

“Cô hẳn là đói rồi? Hãy ăn cái này đi. Chúng ta sẽ có bữa ăn tử tế hơn vào buổi chiều. Chúng ta không thể có thời gian nhóm lửa nấu ăn vì cần phải di chuyển nhanh hết mức có thể.”

“Không… không sao… này là đủ lắm rồi.”

Cô nhanh chóng nhận lại đồ ăn và Yulysion đột nhiên nhìn thấy tay cô.

“Tay cô đỏ quá! Cô bị thương sao?”

“Đó là bởi vì… cái cương ngựa.”


Cô cười như thể không có gì, mà không nhận ra Yulysion đang nghiêm túc xem xét vết đỏ trong lòng bàn tay cô.

“Nó chắc đau lắm, không phải cô nên chữa thương đi?”

“Không… Nó không sao mà…”

“Không đâu! Nó đang sưng lên đây này…”

Garrow đang cho ngựa ăn cũng phải chạy lại khi nghe thấy giọng lo lắng của bạn cậu. Cậu ấy xen vào và cau mày nhìn lòng bàn tay của cô.

“Yulysion nói đúng đấy. Nó sẽ chỉ tệ hơn thôi và cô sẽ phải chịu đựng nó trong suốt chuyến đi đấy. Không phải sẽ tốt hơn nếu niệm ma pháp hồi phục sao?”

“Không-không sao đâu. Tôi không cần phải niệm ma pháp cho bản thân đâu… Nó như tự uống máu chính mình khi khát vậy. Trừ khi đó là vết thương chí mạng không thì cứ để nó hồi phục tự nhiên…. và… tôi muốn tiết kiệm mana nhiều nhất có thể.”

“Nhưng dù vậy, cô vẫn đang bị thương…”

Max thở ra trước sự ồn ào của họ và ngồi xuống cỏ.

“Thật sự, tôi ô-ổn… Ngay cả khi tôi niệm phép… tay tôi sẽ lại như này khi cưỡi ngựa thội. Tôi không thể luôn luôn chữa thương cho tay được. Vậy nên cho dù có khó khăn, vẫn tốt hơn là để cơ thể tự điều chỉnh..” Cô tự tin khoe ra tay mình. “Nếu cứ tiếp tục như này, phần chai sẽ bắt đầu phát triển. Khi lòng bàn tay tôi chại sạn hơn, c-ưỡi ngựa sẽ không là vấn đề nữa.”

Yulysion đăm chiêu nhìn tay cô, suy nghĩ một lát. Rồi, cậu nhanh nhẹn hướng tới túi của mình và lục tìm.

“Từ bây giờ, làm ơn hãy dùng cái này.”

Max nhìn vào đôi găng tay mà cậu đưa ra cho cô.”Thế còn… thế còn cậu?”


“Tôi mang phòng trừ thôi mà. Tôi không cần dùng nên hãy dùng đi đừng lo lắng cho tôi.”

Max ngần ngại nhưng vẫn chấp nhận đôi găng tay. Thú thực, bàn tay cô đau nhức. Cô với lấy đôi găng da mềm mại, nhưng với bàn tay nhỏ xíu của cô, đôi găng tay rộng cứ rơi ra.

“Yulysion… tay cậu to hơn là tôi tưởng….”

Max nhận xét khi cô để ý ngón tay của cậu dài thế nào so với cô. Cô ngạc nhiên khi mặc dù sự thật là một cậu trai với gương mặt nhẹ nhàng và một thân thể mảnh khảnh, cậu vẫn là một người đàn ông. Yulysion ngại ngùng gãi đầu rồi cậu lấy sợi dây da từ túi cậu.

“Tôi sẽ buộc vào cổ tay cô. Đó sẽ là vấn đề lớn nếu găng tay rơi ra trong lúc cưỡi ngựa.”

Max im lặng giơ tay lên và cho phép một Yulysion bối rối buộc dây vào cổ tay cô.

“Nó có quá chặt không?”

“... Nó vừa vặn.” Cô vẫy vẫy tay vài lần để chứng tỏ điều đó và mỉm cười hài lòng. “C-cảm ơn. Tôi sẽ dùng nó… thật tốt.”

Max hoàn thành bữa ăn của cô với gang tay. Cô nhìn sang phía Riftan đang xem bản đồ và bàn bạc lộ trình với các hiệp sĩ khác. Sau khi anh kết thúc đưa ra mệnh lệnh, anh gập lại bản đồ và cất vào trong túi. Cô ngồi đó, hy vọng anh sẽ đến và nói chuyện với cô; dù vậy anh chỉ khẽ cau mày và chuyển sự chú ý đến yên của Talon để khởi hành. Max cúi mắt xuống khi thấy thái độ không vừa ý của anh.

Sau lần anh chăm sóc cho cô hôm qua, cô đã nghĩ mọi việc sẽ trở lại bình thường. Nhưng có phải anh vẫn còn giận cô vì bất tuân và ngoan cố đi theo cuộc viễn chinh? Max suy ngẫm về việc phá vỡ sự ngăn cách trước, nhưng trước khi cô có thể suy nghĩ, Riftan đã lên ngựa và thông báo lạnh lùng.

“Đừng ngồi yên đó. Chúng ta phải di chuyển ngay bây giờ. Từ đầy chúng ta sẽ đi vào lãnh thổ của loài bán long. Đừng hạ thấp cảnh giác xuống, dù chỉ là một chút!”

Các kĩ sĩ lên ngựa và vào hàng, còn Max cũng nhanh chóng lên lưng Rem. Riftan dẫn đầu quay lại nhìn cô rồi dẫn ngựa anh  vượt qua đồng bằng với tốc độ nhanh.

Họ di chuyển bên cạnh dòng suối như họ đang chải cho thảm cỏ xanh tốt. Max không thể không mỉm cười khi cô cảm nhận làn gió nhẹ, mát dìu dịu vuốt ve khuôn mặt cô. Cô biết giờ không phải lúc để tận hưởng, nhưng đây là lầu đầu cô được tự do cưỡi ngựa qua một đồng bằng rộng lớn. Trái tim cô căng tràn vượt xa so với ngọn núi khủng khiếp hơn.

Cô nhìn quanh với đôi mắt sáng ngời. Bầu trời không mây trong vắt và con suối xanh mướt chảy qua cách đồng hoang dã lấp lánh như những tinh thể. Phía dưới ánh nắng mặt trời sớm của mùa hạ, những bông hoa dại nở rộ, khoe ra sức sống căng tràn. Khung cảnh thật bình yên đến mức cô khó tin được đang có một đội quân chinh phạt quái vật đang trên con đường này.