“Em… em hiểu rồi…”
Max không nhận ra sự nhẹ nhõm hiện rõ trên mặt nàng. Riftan liếc nhìn rồi một tay ôm gò má nàng.
“Nàng có khó chịu khi ta rời đi không?”
Max căng thẳng nhìn chàng. Nàng muốn nói toàn bộ sự thật cho chàng nhưng sợ chàng sẽ khó chịu vì sự ràng buộc của nàng nên nàng thận trọng lựa lời:
“Nếu Riftan… ở lại, mọi người sẽ cảm thấy an toàn. D-dân chúng cũng an tâm…”
“… Chắc vậy.”
Một tia thất vọng thoáng qua đôi mắt mã não của chàng, nhưng trước khi Max kịp nhận ra, biểu cảm phảng phất đó đã biến mất sau vẻ thản nhiên thường ngày. Riftan quăng cái khăn vắt lên cổ vào chậu rửa mặt rồi hơi hờn dỗi cất giọng:
“Ta cũng không định bỏ mặc Anatol. Ta đã đi lâu rồi nên không có ý bỏ bê nhiệm vụ Lãnh chúa của vùng đất này nữa, ta sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.”
“Ngay cả… khi vua Ruben ra lệnh sao?”
“Nếu ông ta lớn lối trách mắng ta thì nó chỉ hơi phiền chút thôi.” Chàng cau mày nhưng ngay sau đó khẽ nhún vai. “Ta có nhiều lí do để từ chối. Trừ khi vua Ruben là một tên ngốc, ông ta biết rõ hậu quả nếu buộc ta thể hiện lòng trung thành của mình nhiều hơn mức cần thiết.”
Max toát mồ hôi lạnh trước sự thiếu tôn trọng của Riftan dành cho nhà vua, nhưng thành thật mà nói, nàng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Quyết tâm ở lại Anatol của chàng vững chắc hơn nàng mong đợi, vai nàng thả lỏng rõ rệt.
“T-thật nhẹ lòng.”
“Nàng có thấy an toàn khi ta ở bên cạnh không?”
Max chậm rãi gật đầu. Nhìn nàng với ánh mắt đầy suy tư, Riftan cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mí mắt Max rung lên. Đôi môi mềm mại của chàng lưu luyến, cuốn lấy môi nàng một cách ngọt ngào khi những ngón tay thô ráp của chàng nhè nhẹ vuốt ve tai nàng.
“… Tốt, em không nên lo lắng bất cứ chuyện gì. Ta sẽ bảo vệ em cho dù có gì xảy ra đi nữa.”
Trước những câu từ đó, Max cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Max ngước nhìn vào mắt chàng tìm kiếm sự xác nhận.
“L-luôn luôn sao?”
“Luôn luôn.” Chàng ôm mặt nàng, lặp lại lời thề của mình. “Ta sẽ không để bất cứ nguy hiểm nào đến gần nàng cả.”
Nàng dựa vào ngực chàng, cọ má mình vào lòng bàn tay Riftan, che đi hơi ẩm trào lên trong mắt. Hồi nhỏ, nàng từng mơ về một hiệp sĩ sẽ đến cứu và bảo vệ nàng. Tuy nhiên, khi lớn lên, nàng nhận ra mình vô dụng và kém hấp dẫn như thế nào đối với người khác nên không mơ mộng nữa. Rồi giờ đây nàng ở cùng Riftan, những tưởng tượng thức tỉnh, giống như cách nàng luôn mơ. Trong tưởng tượng của mình, nàng là một quý cô cao quý mà các hiệp sĩ khao khát được bảo vệ, đến mức sẵn sàng hi sinh tính mạng khi họ tôn thờ nàng một cách mù quáng.
Max vòng tay qua cổ Riftan khi nàng cảm thấy cổ họng mình nóng lên. Hơi thở chàng gấp gáp rồi đột ngột ôm lấy nàng, tưới tắm nàng bằng những nụ hôn nồng nhiệt. Cái lưỡi ướt át của chàng nhẹ nhàng mút lấy môi nàng, lòng bàn tay chai sạn từ từ lướt dọc sống lưng nàng ve vuốt. Nàng luồn những ngón tay vào mái tóc đen nhánh, mượt mà, mềm mại như lông quạ của chàng, rồi tay lần xuống cẳng tay và chiếc cằm đầy đặn của chàng. Khuôn mặt Riftan căng thẳng rõ rệt khi bị chạm vào, đôi mắt đen láy cũng tối sầm đi vì ham muốn ái tình.
“Đáng lẽ bây giờ ta nên quen với điều này…” Chàng cau mày, thì thầm với chất giọng như bị bóp nghẹn. Max rối ren ngước nhìn khi cố hiểu xem chàng muốn nói gì, nhưng Riftan chỉ thở dài trên môi nàng. “Mỗi lần chạm vào em, toàn thân ta như muốn nổ tung. Và càng lúc cảm giác càng mãnh liệt hơn…”
Với nụ cười run run, Max vùi mặt vào cổ chàng, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại rồi dịu dàng ma sát lên da chàng. Riftan cứng người, gần như nghiền nát nàng trong vòng ôm của cơ thể cứng như đá. Nàng cảm thấy một cơn run rẩy thoả mãn chạy dọc cơ thể. Sự ấm áp, hiên ngang và sức lực của chàng dấy lên kích thích cháy bỏng làm tan chảy nàng từ tận xương tuỷ, nàng không có cách nào kiểm soát phản ứng bản năng của mình trước sự đụng chạm này. Nàng quấn tay chân quanh người chàng, kéo chàng lại gần hơn, để hơi nóng của cơ thể họ tan vào nhau.
Riftan rong ruổi ngón tay trên làn da mịn màng ở đùi và bắp chân nàng khi chàng bước đến giường. Lồng ngực Max áp vào chàng, Riftan có thể nghe rõ tiếng tim nàng đập thình thịch.
“Đôi khi ta muốn em đến mức đau đớn vô cùng.” Chàng thì thầm với giọng điệu không tự nhiên khi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Max với tay ra, những ngón tay nàng vuốt ve gương mặt bị bóng mờ che khuất của chàng. Túm lấy cổ tay đang đưa ra của nàng, chàng rải những nụ hôn khe khẽ dọc lòng bàn tay Max.
“Riftan…” Nàng rên rỉ, nhắm mắt lại khi cảm thấy bàn tay chàng trượt vào trong quần áo nàng mò mẫm.
***
Các vị khách buộc phải rời Lâu đài Calypse sau khi không nhận được gì ngoài phản hồi đáng thất vọng về đề xuất liên minh của họ. Những hiệp sĩ đã phải vượt qua những con đường núi hiểm trở và sống sót trong những khu rừng đầy quái vật xuất hiện đột ngột, nhưng Riftan thậm chí không để mắt đến họ. Chàng quyết tâm chiếm ưu thế trong các điều khoản nếu thành lập liên minh với Bá tước Robern. Theo lời Ruth, trước giờ chưa có ai qua mặt được Riftan. Chàng luôn đưa ra thoả thuận có lợi cho mình.
Max biết được rằng ngoài thái độ lạnh lùng, thẳng thừng thì chồng nàng còn là nhà đàm phán tài ba. Chàng có thể kiệm lời, nhưng giỏi thương lượng, biết cách dùng người để có lợi cho mình.
Thêm vào đó, Max bắt đầu tìm tòi khía cạnh thú vị khác về chồng mình. Đầu tiên, chàng là một người giám sát kiến trúc xuất sắc, điều này thể hiện rõ trong việc làm đường. Chàng là người phán xử điềm đạm, công bằng và thành thạo trong việc chế tạo công cụ từ đôi tay mình. Riftan không chỉ đào tạo hiệp sĩ, giám sát việc xây dựng, mà còn tham gia vào việc chế tạo vũ khí mới cùng các thợ rèn, chàng giải quyết tất cả vấn đề nảy sinh liên quan đến luật lệ. Nàng ngạc nhiên về cách một người có thể trông coi mọi thứ như thế.
Nhưng nhờ đó, mình có thể tiếp tục học phép thuật.
Max thở dài, nhìn xuống công thức ma thuật phòng thủ mà nàng vẽ trên đất. Chồng nàng đã luôn bận rộn từ bình minh đến tận đêm khuya, vì vậy nàng có thể tập trung, luyện tập các bài học phép thuật của mình mà không lo bị bắt gặp.
Mình làm vậy có thực sự ổn không…?
Với một tiếng thở dài sâu thẳm, đăm chiêu, Ruth cau mày nhìn công thức nàng vẽ ra.
“Cô nhìn chằm chằm nó quá lâu rồi đấy, nó không tự sửa chữa được đâu. Đừng phí thời gian của người khác nữa, nếu đã xong thì cứ tiếp tục thử xem sao.”
Trước sự dai dẳng không ngừng của Ruth, Max trút bỏ tâm tư của mình. Đây là lần đầu tiên nàng áp dụng phép thuật phòng thủ vào thực tế, nàng không thể để bản thân phân tâm.
“Vậy… tôi sẽ bắt đầu…”
Sau khi kiểm tra lại xem mình đã vẽ đúng công thức chưa, nàng cẩn thận rót mana ra rồi khuếch đại đến khi công thức biến đổi. Không khí quanh nàng khuấy động, một rào chắn xanh lam trong suốt hình thành xung quanh nàng.
Mắt Ruth tập trung vào kết giới của nàng với ánh nhìn thăm dò, sau đó ra hiệu cho Yulysion đang ngây ngốc đứng nhìn tiến lên một bước.
“Rồi, tấn công kết giới đi.”
Cậu chàng nao núng như thể vừa bị giáng một roi.
“T-tôi thực sự phải làm vậy hả?”
“Tất nhiên. Chứ không thì phải kiểm tra sức mạnh của tấm khiên bằng cách nào chứ?”
Yulysion vò đầu bứt tóc, do dự về việc tham gia vào bài tập này.
“Thay bằng người khác không được sao…?”
“Bọn tôi không thể yêu cầu bất cứ hiệp sĩ chính thức nào luyện tập cùng. Bên cạnh đó thì đòn tấn công của tôi sẽ không có ích.” Ruth xắn tay áo để lộ cánh tay mảnh khảnh như chứng tỏ quan điểm của mình.
Yulysion chỉ đơn giản đảo mắt trước thái độ của anh ta, ngẫm nghĩ rằng tại sao pháp sư không có chút kiêu hãnh nam tính nào cả. Mặc dù đúng là Ruth so với cậu ta thì yếu hơn về mặt thể chất và anh ta cũng ít để tâm hơn.
“Này, đừng có lăn tăn nữa mà hãy tấn công đi.”
“Nhưng… làm sao tôi có thể giương kiếm với Phu nhân chứ? Đặc biệt là với sức mạnh của tôi, nó tương đương với một hiệp sĩ…?”
“Nó còn chả phải kiếm thật, chỉ là gỗ thôi. Nó hoàn toàn an toàn cho Phu nhân. Nếu cô ấy rơi vào tình huống nguy hiểm, buổi huấn luyện này có thể cứu mạng cô ấy.”
Yulysion không thể tranh luận với quan điểm chắc chắn đó của Ruth, vì vậy cậu ta nuốt nước bọt, đứng trước mặt Max:
“Được thôi. Vậy thì, Phu nhân… hãy tha thứ cho tôi vì điều này.”
Max lo lắng gật đầu, khuếch đại mana để củng cố tấm khiên. Cậu hiệp sĩ tập sự trẻ tuổi giơ thanh kiếm gỗ lên đầu rồi khẽ chém xuống. Đôi mắt của Max mở to khi nàng nghe thấy tiếng động nhẹ từ kết giới sau đó là một tiếng choang to lớn.
Tấm khiên của nàng tan tành như lớp băng mỏng. Yulysion không kịp rút thanh kiếm gỗ lại nên nó đáp thẳng xuống trán Max. Mắt nàng loé lên một màu trắng vì đau đớn, nàng ôm đầu ngã ra sau rồi nằm bẹp dưới đất.
“P-phu nhân…!!!” Yulysion hét lên chói tai.
Cơn đau vẫn còn. Max rên rỉ vì đau đớn tột độ, hai chân đá vào nhau khi nước mắt chảy dài trên mặt ngay lập tức.
“Á…”
“P-Pháp sư! Làm gì đó đi! Nhanh lên! Phu nhân…! Phu nhân bị đau!”
Yulysion đang sốc vì đã đánh vợ của Lãnh chúa, giữ vai của Ruth rồi lắc anh ta dữ dội. Vị pháp sư chỉ biết ngây người trước sự vô lí rồi thở dài, ngồi xổm xuống trước cơ thể co quắp của Max.
“Chờ chút, bỏ tay ra để tôi chữa cho cô. Tôi sẽ thi triển phép thuật phục hồi.”
Max cố hết sức hạ tay xuống, để lộ khuôn mặt đẫm nước mắt. Ruth ném cho nàng ánh nhìn thương hại, không thèm che giấu cảm xúc và tặc lưỡi trước khi thực hiện thuật trị liệu lên đầu nàng.
Max thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ khi đứng dậy khỏi mặt đất. Nàng muốn đào một cái lỗ để chui xuống trốn.
“Người ổn c-chứ? Có còn đau không…?” Yulysion lo lắng đi quanh nàng, xem xét kĩ lưỡng.
“Ta… Ta không sao.” Max đáp, vờ như không có gì to tát rồi phủi bụi trên váy mình.
“Tôi rất, cực kì, thật lòng, thật dạ xin lỗi vì đã làm người bị đau, thưa Phu nhân…”
“K-không, là do phép thuật của ta… quá yếu…”
Ruth lẩm bẩm điều gì đó rồi lắc đầu:
“Cô nói đúng. Tôi chưa từng thấy lá chắn nào yếu đến vậy trong suốt đời mình. Tôi có thể tạo ra một cái kết giới bằng giấy da còn dày hơn của cô.”
“Đó l-là vì đây là lần đầu tiên tôi thử! Lần… tới nó sẽ tốt hơn.”
Nàng chống chế nhưng Yulysion chỉ tái mặt trước câu nói của nàng:
“Có phải… Phu nhân đang nghĩ đến việc thử lại không?”
“P-phải. Ta sẽ tập… đến khi làm đúng.”
Max trả lời chắc nịch, gật đầu đầy kiên quyết rồi kiểm tra lại công thức mình vẽ ra. Nàng vắt óc tìm hiểu xem mình đã sai chỗ nào. Nàng có thể áp dụng nó rất tốt, nhưng sao nó lại vỡ nát một cách thảm hại như vậy?
“Tấm khiên của Phu nhân yếu một cách nực cười vì dòng chảy mana quá chậm. Cô cần tăng tốc độ dòng chảy gấp ba lần để đạt được sức mạnh của một tấm khiên tầm trung.”
“B-ba lần á?!”
“Hoặc là tăng gấp đôi lượng mana đang dùng.”
Max muốn khóc. “Cả hai… cả hai đề xuất đều rất khó…”
“Thử đi. Tấm khiên, ít nhất, phải bền như một ô cửa kính để được gọi là một tấm khiên. Cái kết giới của cô thậm chí chẳng ngăn nổi một con chuồn chuồn.” Ruth chỉ trích nàng một cách gay gắt rồi vẫy tay với Yulysion hãy còn xanh mặt.
“Tôi không nghĩ chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu Rovar nữa. Cậu có thể đi. Vậy là quá đủ rồi.”
Ruth cúi người, nhặt một cành cây mỏng trên mặt đất, vung nó trong không trung như thể đang đánh một con ruồi.
“Buổi huấn luyện hôm nay xem như thành công nếu cô chặn được thứ này.”
Max gật đầu, cảm thấy thất vọng khi nàng nhìn chằm chằm vào nhánh cây nhỏ có bề dày cỡ ngón tay út.