“Hình như có một liên minh giữa các chi quái vật ở Cao nguyên Pamela, phía bắc Livadon. Những con lizardman và mấy con troll ma mãnh đã thành lập một đội quân lớn để cướp phá các ngôi làng. Theo những gì chúng tôi nghe được trước khi rời khỏi Livadon, thì đội quân troll đã cướp bóc cả một vùng lãnh thổ rộng lớn ở phương bắc.”
“Một liên minh có quy mô lớn giữa những con quái vật ư?”
Không chỉ các hiệp sĩ mà Max cũng mở to mắt trước tin tức vô lý này.
“Giả sử đám quái vật đã lập liên minh. Trong tình huống tốt nhất, nó sẽ chỉ cỡ một ngôi làng nhỏ. Trong cả cuộc đời, tôi chưa từng nghe đến việc quái vật các chủng tộc thành lập những đội quân lớn.”
“Chưa ai từng thử đi sâu vào cao nguyên Pamela. Có thể những con quái vật siêu thông minh đã đạt đến nền văn minh có quy mô như một vương quốc, vượt ra ngoài những ngôi làng nhỏ mà chúng ta không hề hay biết.”
Max xanh mặt, cảm thấy choáng váng trước lời nói nghiêm túc của chàng hiệp sĩ trẻ. Cơ thể nàng run lên kinh hoàng khi tưởng tượng đến vô số đội quân quái vật cướp bóc con người. Ngay cả Lombardo cũng cứng mặt, cảm nhận mức độ nghiêm trọng của tình hình này.
“Tin tức đáng tin không?”
“Đó là tin đồn thôi, nó chưa được xác thực. Điều chắc chắn là có một đội quân gồm lizardman, mấy con troll và yêu tinh đỏ đã bắt đầu lục soát theo kế hoạch.”
Gabel vuốt cằm, cân nhắc. “Liệu Livadon có kham nổi tình hình không nhỉ?”
Người hiệp sĩ trẻ lo lắng lắc đầu, nheo mắt thành những nếp nhăn trên mặt:
“Tôi nghĩ khả năng cao là mỗi nước trong bảy vương quốc sẽ sớm cử các hiệp sĩ đến đó thôi.”
“Nếu vậy thì chắc sẽ là Whedon, liên minh ở phương tây của họ sẽ được gọi đi chi viện đầu tiên.”
“Ý anh là… đội Hiệp s-sĩ Remdragon phải lên đường sang Livadon sao?”
Max đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên xen vào. Nàng biết chủ đề này mình không nên chen ngang nhưng bởi mất kiên nhẫn nên không thể không thắc mắc. Sau đó, Gabel nhận ra làn da tái mét của nàng thì nhanh chóng lắc đầu:
“Các Hiệp sĩ Remdragon chỉ vừa về hồi năm ngoái sau cuộc hành trình dài ba năm. Ngay cả khi có yêu cầu tiếp viện thì mức độ này cũng chỉ cần các Hiệp sĩ Hoàng gia đi mà thôi.”
“Không có gì đảm bảo cả. Theo các pháp sư, hiện tượng quái vật di cư quy mô lớn là do đội quân ma quỷ ẩn nấp ở Cao nguyên Pamela đã càn quét khu vực phía bắc. Đó là một vấn đề trầm trọng liên quan đến lục địa phía Tây. Rõ ràng, ngay cả Anatol cũng sẽ được triệu tập chi viện. Chúng ta phải chuẩn bị.”
“Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề khi Chỉ huy quay lại.”
Ngài Gabel trừng mắt nhìn chàng hiệp sĩ trẻ không đọc vị tình huống. Max nhận ra anh ta đang cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện vì lợi ích của nàng nên vội vàng đứng dậy.
“C-cậu ta có vẻ ổn… Tôi phải đi t-trước đây.”
“Tôi sẽ dẫn người về phòng.”
“K-không sao. Tôi tự đi được.”
“Nào. Phu nhân cần một người hộ tống cho dù đang ở trong lâu đài đấy.”
Ngài Gabel kiên quyết, nhanh chóng đi về phía cửa. Max dặn ngài Lombardo báo cho Ruth để kiểm tra lại người bệnh khi anh ta quay về, vì có khả năng còn sót lại nọc độc trong cơ thể, rồi nàng rời khỏi khu hiệp sĩ. Mặt trời đã lặn, bầu trời cũng nhuốm màu đỏ cam.
“Hôm trước tôi nghe nói phu nhân bị cạn kiệt mana. Tình trạng của người có tệ lắm không?”
“T-tôi không sao. Anh không cần lo… tôi sẽ không ngất nữa đâu.”
Gabel cúi xuống, tỉ mỉ nhìn sắc mặt nàng. Chỉ khi thấy nàng vẫn hồng hào, anh ta mới yên tâm gật đầu và đi tiếp.
Khi họ lặng lẽ sóng bước, Max lo âu nhìn về phía ngọn núi xa xăm. Sau khi nghe tin một đội quân quái vật đang tàn phá, nàng đã không còn vướng mãi trong quá khứ bởi tương lai có quá nhiều bất trắc. Nàng cảm thấy mình cần chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Giống như hôm nay, một người nào đó có thể đột nhiên trúng độc hay bị thương và trong những trường hợp như vậy, chính nàng mới là người đáp lại lời cầu cứu. Chính kĩ năng phép thuật của nàng đã cứu chàng hiệp sĩ trẻ khỏi việc mãi mãi mất đi cánh tay.
Riftan từng nói không cần nàng giúp đỡ, nhưng hôm nay đâu phải. Mình cũng có thể làm được việc gì đó. Max bám víu vào ý nghĩ này. Cha đã tiêm vào đầu nàng vô số ý nghĩ rằng nàng là một kẻ vô dụng, nhưng hôm nay nàng đã chứng minh được điều ông ấy nói là sai.
Không. Đâu chỉ có hôm nay. Từ khi đến Anatol, nàng đã nỗ lực học hỏi nhiều điều và hoàn thiện bản thân. Nếu từ bỏ tất cả vào lúc này, nàng sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác tự ti. Nàng sẽ chỉ mãi là một kẻ thất bại kém cỏi trong suốt phần đời còn lại hệt như lời cha từng nói. Max trầm ngâm bước đi, một sự quyết tâm bùng lên trong mắt.
***
Đến tận khuya Riftan mới về phòng. Có vẻ như họ đã thảo luận về tin tức mà người hiệp sĩ trẻ tuổi mang về trong chuyến đi đến Livadon suốt cả đêm. Nàng quyết định đợi chàng để hỏi thăm kế hoạch trong tương lai, nhưng sau nhiều giờ chờ đợi, nàng kiệt sức vì đã sử dụng mana nên không chịu nổi mệt nhọc. Max nằm xuống giường rồi thiếp đi sau một lúc như thể bị ngất xỉu.
Khi nàng mở mắt ra, mặt trời đã lên cao. Vai nàng rũ xuống khi nhìn phần giường trống trải bên cạnh.
Bảo vệ lãnh thổ, công trình làm đường xá, thậm chí cả quái vật… tại sao thế gian không để chồng mình yên khỏi mấy lo lắng này trong một lúc nhỉ? Nàng thở dài thườn thượt, vò mái tóc bồng bềnh như mây của mình bằng tay phải.
“Phu nhân đã tỉnh rồi sao?”
“Rudys…”
Như mọi khi, cô hầu gái với dáng vẻ hoàn hảo, gọn gàng, đi vào phòng với một khay thức ăn. Max cười ngượng nghịu vì đã ngủ quên đến trưa.
“Giờ mà c-chào buổi sáng thì trễ quá nhỉ?”
“Lãnh chúa đã dặn tôi phải chu đáo và để phu nhân ngủ bao lâu cũng được. Ngài ấy nói rằng phu nhân đã mệt nhọc…” Rudys đặt khay thức ăn xuống cái kệ cạnh giường với nụ cười dịu dàng.
Đột nhiên, Max lo lắng về phản ứng của Riftan nếu chàng biết nàng đã dùng phép thuật để chữa lành cho một hiệp sĩ trẻ vào hôm trước. Chàng sẽ chống đối nó như bây giờ hay sẽ miễn cưỡng thừa nhận rằng phép thuật của nàng có ích? Khi nàng đang chìm trong suy tư, Rudys đưa đến một loại trà có mùi hương độc đáo.
“Pháp sư đã đưa tôi thảo mộc và nói rằng nó sẽ giúp phu nhân bổ sung mana.”
Max cầm tách trà, mở to mắt. “Ruth về rồi ư?”
“Tối qua ngài ấy đã đưa tôi túi trà, hướng dẫn tôi cách đun nó khi phu nhân thức dậy.”
Rudys mở một cái túi da, bên trong là những cái lá khô và rễ cây được bảo quản cẩn thận. Max có tìm hiểu về dược liệu nên ngay tức khắc nhận ra trà được làm bằng gì. Đó là hỗn hợp của rễ Mandragora và các loại thảo mộc khô.
Max đảo mắt. Có vẻ như mọi người đều biết chuyện dùng phép thuật ngày hôm đó của nàng, hẳn họ đã cùng nhau tán gẫu. Liệu pháp sư có nói điều gì mà nàng không biết không nhỉ?
“Ta nên c-cảm ơn anh ấy. C-có lẽ anh ta còn ở trong lâu đài chứ?”
“Pháp sư sao?” Rudys nghiêng đầu, một tay áp lên gò má như thể đang cố lục lọi trí nhớ. “Tôi thấy ngài ấy xuống bếp để ăn hồi sáng nay, nhưng sau đó… Tôi có nên đến thư viện kiểm tra không?”
“K-không cần đâu. Ta sẽ tự đi. Ta c-có vài điều muốn hỏi anh ấy…”
Nàng lí nhí mơ hồ khi thổi và nhấp một ngụm trà. Sau khi uống hết ly trà hơi đắng, Max ăn no bụng bữa trưa mà Rudys mang đến rồi rửa mặt. Sau đó, nàng đi thẳng đến thư viện sau khi đã làm tóc và thay một cái váy lụa màu xanh nước biển.
Đã lâu rồi nàng không gặp Ruth, điều này khiến nàng hơi khó chịu, Nàng mở hé cửa với vẻ bồn chồn, trông đợi một lời bình luận mỉa mai về việc nàng đã quấy rầy anh ta, nhưng chẳng thấy người pháp sư đâu cả.
Nàng tìm kiếm mọi ngóc ngách, thậm chí đằng sau cái kệ xa nhất, để xem liệu anh ta có trốn đâu đó để ngủ hay không. Khi không tìm thấy, nàng thở dài trước đống sách đã xếp thành chồng ngay ngắn. Có vẻ anh ta đã đến công trường. Đó là một dự án khổng lồ, vượt qua dãy núi hiểm trở, vì vậy không nghi ngờ gì khi họ cần một pháp sư để làm việc gì đó.
Nàng ủ rũ nhìn ra cửa sổ rồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Ngay cả khi Ruth không ở đây, nàng vẫn có thể tự nghiên cứu. Nàng nhìn lên giá sách, chọn một tập bản đồ nặng nề, nhớ lại lời người hiệp sĩ trẻ tuổi.
“Cao nguyên Pamela…”
Nàng đặt cuốn sách dày cộp trên bàn rồi lật từng trang, tìm cái tên miền Tây Bắc. Sau đó, Max lướt đầu ngón tay trên một tấm bản đồ. Cao nguyên Pamela nằm ở cuối Livadon, thuộc khu vực phía bắc giáp với Balto. Nàng nheo mắt đọc những chữ cái nguệch ngoạc được viết cạnh bản đồ, nó rất khó nhìn. Mô tả ngắn gọn về khu vực đó nói rằng nó là một vùng đất hoang không người sinh sống, do khí hậu khắc nghiệt và môi trường cô lập.
Trán nàng nhăn lại khi giở sang trang tiếp theo để tìm bất kì lời giải thích nào nhưng vô ích, nàng bỏ cuộc và gập sách lại. Ban đầu, người hiệp sĩ trẻ nói rằng không có quá nhiều thông tin về nơi này, nên đó là lí do tại sao không có mô tả chi tiết trong một cuốn sách cổ như vậy.
Max nhanh chóng thoát khỏi sự thất vọng và lại lật tung giá sách. Chẳng mất bao lâu để nàng tìm thấy một số cuốn sách về quái vật nằm trong một góc. Nàng lôi chúng ra, nhìn kỹ rồi chọn cuốn bách khoa toàn thư với những hình vẽ chi tiết rồi ngồi vào bàn. Khi mở cuốn sách nặng nề có bìa da tinh xảo, một mùi hôi xộc vào mũi nàng. Max xem qua những trang giấy bạc màu với cái mũi nhăn lại. Nàng có thể tìm thấy tên của những con quái vật vừa nghe ngày hôm qua trong chương hai của cuốn sách.
“Troll…”
Nó là tên của con quái vật ăn thịt người thường được nhắc đến trong các câu chuyện anh hùng của những người hát bài ca cổ xưa. Nàng nheo mắt nhìn xuống hình minh hoạ chi tiết. Hình ảnh con troll đáng sợ xuất hiện với làn da sần sùi như cóc, mũi cong khổng lồ, tai nhọn, tứ chi cơ bắp nặng nề và cái bụng phình to. Con quái vật nhìn nàng chăm chú với đôi mắt trũng sâu, mí mắt sưng phồng. Max vừa nhìn bức tranh sống động, vừa đọc phần chú thích ngay bên dưới.
Vai Max bất giác căng cứng khi đọc những dòng chữ nguệch ngoạc. Tưởng tượng về một đội quân toàn mấy gã khổng lồ ăn thịt người vô cùng mạnh mẽ, thông minh đến mức tự tạo được công cụ cũng khiến nàng rùng mình.
“Không sao, khoảng cách giữa Cao nguyên Pamela và Anatol rất lớn, cách nhau gần cả một lục địa…”
Tuy nhiên, việc đội quân quái vật hung hãn cách xa Anatol không khiến nàng thấy được an ủi. Rốt cuộc thì đây vẫn là một tình huống có thể khiến chồng nàng phải đi chinh chiến nơi xa.
Max lo lắng cắn môi khi lật sang trang kế. Những bức vẽ yêu tinh và yêu quái lần lượt xuất hiện. Nàng đang tập trung đọc phần mô tả được ghi bên dưới thì bất ngờ có ai đó vỗ nhẹ vai làm nàng giật mình nhảy khỏi ghế.