“A, mùi hương thơm thật.”
Max tự hào và nhẹ nhõm nhìn ngắm. Những chồi cây màu đỏ tươi lú nhú khắp xung quanh cái ao nhỏ do người hầu đào, những bụi cây xếp thành hàng như những chú lính nhỏ với những bông hoa tím xanh đâm chồi nảy lộc, bên cạnh đó là một cánh đồng hoa cỏ mọc um tùm tạo nên sự hài hoà xuất sắc. Max đặt một chiếc khăn tay lên băng ghế đá và ngồi xuống.
“Mấy l-loại cây ở đây… tất cả đều có t-thể dùng làm t-thảo dược và gia vị.”
“Ý em là em đã tạo ra một khu vườn có thể ăn được sao?”
“Thật t-tốt khi có những bông hoa xinh đẹp trong vườn, n-nhưng trồng những cây cỏ có ích… Em nghĩ điều đó thật tuyệt.”
Câu nói của Max khiến Riftan khẽ bật cười. “Ta sẽ hướng dẫn lính canh đảm bảo rằng khu vườn này không bị tổn hại gì và giữ cho nó nguyên vẹn.”
“Chàng c-có thích… không?”
Chàng nhìn Max đang ngồi cách vườn hoa một bước rồi từ tốn gật đầu. Một xúc cảm mãnh liệt thoáng qua mắt chàng rồi vụt mất.
“Ừ, ta thích nó.”
Giọng nói đi kèm câu trả lời của chàng căng thẳng một cách kì lạ. Max khó hiểu nhìn chàng, khi Riftan ngồi xổm gần nàng, chàng miết nhẹ môi như thể cố gắng che giấu cảm xúc.
“Một năm trước, ta chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ cùng vợ dành thời gian nhàn rỗi trong vườn hoa.”
Max trở nên bồn chồn khi nhận ra Riftan đang liên tưởng đến thời gian chàng đi chinh chiến.
“Em nghe nói rằng… c-chàng đã phải trải qua nhiều trở ngại t-trong suốt cuộc hành trình.”
“Nó không dễ dàng gì. Có hàng nghìn con quái vật sống ở vùng núi Lexos và con đường đến ổ Rồng được bao bọc bởi nhiều lớp rào cản.”
Chàng dứt khoát đáp lời, lục tung giỏ rồi lấy ra một quả táo. Chàng cắn một miếng lớn, thứ nước ngọt ngào nhẹ nhàng làm ẩm môi chàng. Mặt Max ửng đỏ, những ký ức khoái lạc hiện lên trong đầu. Bất chấp những ảo tưởng hoang dại của nàng, Riftan – người đang ngồi dưới đất ăn táo – lại có vẻ tự do, thoải mái như một cậu bé ngây thơ trước một thế giới tàn khốc. Chàng đưa nàng một quả táo xanh.
“Nó có vị khá ngon đấy. Ăn thử đi.”
Max lơ đễnh cắn một miếng táo. Nàng không cảm nhận được mùi vị nào vì lưỡi đã cứng lại bởi những lo lắng trong lòng. Nàng đã phải cam chịu đau khổ vì cha mình, người khiến nàng luôn bận tâm đến nỗi thống khổ của bản thân trong suốt ba năm qua, đến nỗi nàng chưa từng nghĩ đến những khó khăn mà Riftan phải trải qua. Thay vào đó, nàng thậm chí còn sợ rằng khi chàng quay lại thì sẽ gây ra những thương tổn không thể tưởng tượng nổi cho nàng.
Nhưng làm sao chàng có thể thoải mái như vậy khi ở cạnh mình chứ? Choáng ngợp bởi câu hỏi trong tâm trí, Max cẩn thận nhìn Riftan đang tận hưởng làn gió nhè nhẹ.
Có bao giờ chàng trách mình không? Max hi vọng là không, nhưng sau tất cả, Riftan đã kết hôn với nàng ngay cả khi biết rõ những vất vả mà mình sẽ chịu. Liệu có người đàn ông nào trên thế giới không than vãn khi phải đối mặt với bất hạnh như vậy? Thật kì diệu khi chàng quyết định giữ lời thề trong hôn nhân và hài lòng với nàng. Suy nghĩ này khiến bản thân Max khó chịu nên nàng nhanh chóng chuyển chủ đề.
“V-việc làm đường… có tốt không?”
“Tiến triển tốt lắm. Nó sẽ hoàn thành khi mùa thu đến.” Riftan ném hạt táo vào bụi cây với nụ cười đầy tham vọng. “Ta sẽ mở rộng cảng ngay khi con đường hoàn thành. Sẽ tốn rất nhiều tiền để giữ nó không bị phá huỷ bởi quái vật nhưng các thương nhân từ phía nam sẽ cập bến trên những con tàu khổng lồ và thưởng cho chúng ta một cách hậu hĩnh vì điều đó. Nó sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận.”
“C-chàng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy… chỉ từ phí cầu đường à?”
“Không chỉ mỗi phí cầu đường đâu. Hợp tác với các thương nhân có thể kiếm tiền nhiều hơn nhà vua nữa. Họ chia sẻ một phần thu nhập để đổi lấy việc bảo vệ hàng hoá đắt tiền và giúp họ vận hành công việc kinh doanh thuận lợi. Hiện đã có rất nhiều thương nhân xếp hàng hợp tác. Ta sẽ không để em lỡ mất cơ hội hưởng thụ những loại vải lụa và gia vị quý hiếm đến từ miền Nam với giá cả phải chăng đâu.” Chàng ngả người ra sau, mỉm cười với nàng. “Khi thương nhân cập bến, ta sẽ mua cho em 500 bộ quần áo tơ tằm.”
“Em c-có quá nhiều đồ t-tơ tằm rồi.”
“Vẫn chưa đủ.” Chàng khẳng định rồi bật cười. “Cứ chờ đi. Ta sẽ cung cấp cho em vô số quần áo đắt đỏ nhất thế giới. Sau đó, ta sẽ đeo những chiếc nhẫn kim cương sáng hơn cả mặt trời lên từng ngón tay em. Từ cổ đến cổ tay, đến tận mắt cá chân em, ta sẽ tô điểm cho em toàn là đồ trang sức.”
Chàng nắm tay và áp môi mình lên cổ tay nàng. Cảm giác đôi môi ẩm ướt mang hơi lạnh in vào làn da nhạy cảm khiến Max rùng mình. Cặp mắt đen của Riftan vô cùng thoả mãn.
“Ta sẽ biến em thành quý cô danh giá nhất khắp Bảy Vương quốc. Ta sẽ cho em tận hưởng sự giàu có như công chúa của Roem.” Riftan mân mê lòng bàn tay và say sưa nói chuyện với nàng. “Nếu đế chế không diệt vong, em sẽ được coi là người phụ nữ quý giá nhất lục địa này. Một kẻ như ta sẽ không được phép trò chuyện cùng em.”
“Đừng n-nói mấy điều vô nghĩa như vậy. Đế chế Roem đã suy tàn từ rất lâu, gia tộc Roem hầu như không giữ được tên mình… giờ h-họ không có quyền lực gì, k-không có tầm ảnh hưởng. Em c-chỉ là một t-trong rất nhiều quý tộc của Whedon.”
“Em khiêm tốn quá. Em là hậu duệ của gia tộc vĩ đại từng cai trị đế chế và là con gái lớn của Công tước quyền lực nhất Whedon. Em đâu chỉ là một nữ quý tộc bình thường.” Bỗng ánh nhìn cay nghiệt hiện lên trên mặt Riftan. “Ta khinh thường cha em nhưng không có ý bất kính với ông ấy. Lí do mà Công tước chọn ta làm chồng em là vì ta có ích cho ông ấy, chứ không phải vì ta phù hợp hay tương xứng với em.”
Bàn tay Max bị Riftan nắm chặt hơi run rẩy. Giống như một con chó săn sắp nghiền nát con chim đang bay khỏi móng vuốt của mình theo bản năng, chàng siết chặt vòng tay.
“Ta không có họ hàng cao quý gì. Dù ta chết cũng không có anh em nào thèm trả thù cho ta. Một hiệp sĩ thường dân có kỹ năng và danh tiếng, nhưng không có quyền lực. Không có gì to tát khi ông ấy giao cho ta làm chỉ huy trong nhiệm vụ của mình, sẽ không khó xử lý mọi việc nếu có vấn đề phát sinh. Ông ấy chọn ta để lợi dụng sau đó vứt bỏ.”
“Đó l-là…”
“Ông ta nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ trở lại để tiếp tục cuộc hôn nhân này.” Riftan nhẹ nhàng nhấn mạnh nhưng giọng điệu vô cùng đáng sợ. “Nhưng ta đã sống sót trở về và cuộc hôn nhân của hai ta là thật. Bây giờ ông ta không có quyền gì với em. Chỉ có ta là gia đình của em.”
Trước những lời đầy tính chiếm hữu, nàng cảm thấy một làn gió mát lướt qua tim mình. Đối với cha, nàng vô giá trị, chỉ có Rosetta mới được công tước thừa nhận là con gái mình. Maximilian là một kẻ thất bại, một đứa con gái vô dụng, đúng lúc kết hôn cùng người hiệp sĩ thường dân chỉ để Công tước lợi dụng, vì vậy nữ quý tộc tử tế mà Riftan đang nhắc đến không phải nàng mà là Rosetta.
Max bặm môi. Việc cha ruột của nàng đã lừa dối và lợi dụng triệt để chồng nàng khiến Max càng thêm tức giận, nàng buồn vô cùng vì bản thân chính là mấu chốt của sự dối gạt đó. Công tước xứ Croix lẽ ra phải trao cô con gái yêu quý cho người hiệp sĩ trẻ tuổi đã liều mạng vì mình, cha lẽ ra phải trao Rosetta xinh đẹp và rực rỡ cho Riftan. Chàng đáng lẽ phải được đối đãi như thế. Khi cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng, Max bắt đầu run rẩy lên tiếng:
“E-em thành thật… x-xin lỗi.”
Đột nhiên, như thể tất cả sự tức tối không còn nữa, Riftan ôm chặt lấy gương mặt nàng vào giữa hai lòng bàn tay.
“Chết tiệt, ta nói nhiều thứ vô nghĩa quá. Ta không có ý đổ lỗi cho em, ta biết em không liên can gì đến thủ đoạn xấu xa của cha mình. Em chưa từng muốn lấy ta, phải không?” Đó là sự thật. Chàng cay đắng mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt không tài nào từ chối được điều chàng nói. “Em chỉ là một con tốt đáng thương khác bị cha mình ép kết hôn cùng một kẻ thấp kém như ta.”
“K-không phải vậy. Đừng n-nói như t-thế…”
Nhưng chàng không nghe những lời bức xúc của vợ mình. “Tuy nhiên, ta sẽ khiến em hoàn toàn hài lòng. Ta sẽ cho em thấy kết hôn cùng ta tốt hơn lấy bất kỳ tên quý tộc hay hoàng gia nào khác.”
Không chịu nổi lời chàng nói, Max bắt đầu lên tiếng. “E-em đã c-cảm thấy như vậy. Nên…”
Nàng bỗng nghiêng người, vòng tay qua cổ chàng. Riftan ngạc nhiên đơ người rồi giơ tay ôm nàng một cách mạnh mẽ. Chàng kéo đầu nàng lại và đặt môi mình lên môi nàng. Max bất lực run rẩy khi cái lưỡi ngọt ngào thoang thoảng hương táo xanh của chàng nhẹ nhàng lấp đầy khoang miệng nàng.
Cảm giác muốn vùi mặt vào cổ chàng rồi nức nở càng tăng vọt. Những ảo tưởng của chàng về nàng thật kì quái. Max nhắm chặt mắt, cảm thấy đau khổ: dù có cố gắng cỡ nào thì nàng cũng không đáp ứng được kì vọng của chàng.
Thân thể họ khăng khít với nhau như thế trong một thời gian dài. Khi một người lính canh đến tìm, chàng vuốt má nàng rồi buồn bã nhìn, sau đó hôn nàng thật khẽ và miễn cưỡng đứng dậy. Max ảm đạm nhìn chàng rời đi để hoàn tất nhiệm vụ với tư cách một Lãnh chúa. Nàng thấy tội lỗi vô cùng khi cha đã hoàn toàn lừa dối chàng còn nàng chỉ im lặng tuân theo. Nàng biết quá khứ không thể thay đổi nên không đáng nghĩ đến, nhưng nàng không thể rũ bỏ việc tự lên án chính mình.
Max lê bước về phòng và gục xuống giường. Việc Riftan đối xử với nàng như một công chúa đáng kính khiến nàng khó chịu đến tận xương tuỷ. Suốt 22 năm qua, Max bị cha đối xử như một con chó. Khi lũ chó nổi loạn, cha sẽ vung roi lên, nhưng ít nhất chúng cũng nhe nanh múa vuốt với cha. Còn Max chỉ quỳ xuống, chịu hình phạt và làm theo trong nước mắt.
Max hiểu rõ mình đã bất lực và đau khổ đến nhường nào. Khi nàng bò trên sàn như một con bọ rồi bám vào chân cha, Max không thể quên hình bóng của mình trông ra sao qua tấm gương trong phòng. Da nàng sưng tấy, quằn quại trên nền đá lạnh như một con sâu.
Công chúa, con gái cưng của Công tước… tất cả những danh xưng này thật nực cười.
Max cuộn tròn, vùi mặt vào lòng. Càng nghĩ đến Riftan, ngực nàng càng thắt lại. Liệu có ổn không khi nàng thừa nhận mình thực sự là ai và nàng khác xa với ý tưởng về một người vợ hoàn hảo mà chàng nghĩ trong đầu? Nhưng chỉ tưởng tượng cảnh mình nói ra sự thật với chồng đã khiến nàng toát mồ hôi lạnh và bụng đau quặn.
Nàng biết rõ người hầu của Lâu đài Croix nhìn mình thế nào. Những cái nhìn thoáng qua thì đầy sự thương cảm thờ ơ, đôi khi nó còn khó chịu hơn sự bạo hành của cha nàng.
Nàng thà chết còn hơn nhận ánh nhìn đó từ Riftan. Chồng nàng tin rằng vợ mình là người phụ nữ danh giá nhất thế gian và nàng không bao giờ muốn chàng biết mình đã sống khổ sở thế nào.
Max rời giường và đi khỏi phòng khi nàng không chịu nổi những suy nghĩ trầm cảm đang quay cuồng. Nếu nàng tiếp tục bị nhốt một mình, sự tiêu cực của chính bản thân sẽ nuốt chửng nàng mất.