Ngày hôm sau, Agnes và tuỳ tùng bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về Cung điện. Dưới sự giúp đỡ của Rodrigo, Max xem lại danh sách đồ đạc trong khi điều phối người hầu chuẩn bị cho khách khứa.
Kế hoạch ban đầu là tham khảo ý kiến của Riftan để soạn quà cho Nhà vua, nhưng xương và da quái vật đã chiếm gần hết chỗ trong xe ngựa. Bên cạnh đó, do chiến lợi phẩm của Agnes từ các cuộc công kích quái vật và mấy thứ cô ấy đã mua ở thị trấn thì người hầu chỉ chất được thêm bốn tấm thảm và sáu ly rượu nạm hồng ngọc.
“Ông đã k-kiểm tra các toa xe chưa?” Max hỏi Rodrigo.
“Vâng thưa Phu nhân. Tôi đã thay bánh xe và cho ngựa ăn. Những người thợ rèn cũng kiểm tra móng ngựa trước khi khởi hành.” Max tiếp tục xem danh sách khi Rodrigo thông báo với nàng. Ông ấy lặng lẽ quan sát nàng một lúc trước khi bồn chồn lên tiếng. “Phu nhân chưa hồi phục được bao lâu. Nếu người cần nghỉ ngơi thì cứ giao mọi việc cho tôi.”
Max nở nụ cười gượng gạo. Tính bảo vệ quá mức của Riftan hình như đã lan rộng sang người hầu. Bây giờ nó đã thành một chủ đề lặp đi lặp lại khi ai đó đề nghị nàng nghỉ ngơi bất cứ lúc nào nàng bận rộn.
Nàng di chuyển thân hình gầy gò, nhìn đuôi váy xanh nhạt của mình bay phấp phới. Trông nàng ốm yếu lắm sao? Nàng biết mình không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không dễ gục ngã. Max ngẩng đầu lên, nói một cách chắc chắn.
“T-ta không bị bệnh. Ta đã n-nghỉ ngơi đủ rồi, cảm ơn. T-ta không s-sao.”
“Tôi mừng vì điều đó, thưa Phu nhân, nhưng xin người đừng quá sức.”
“Ừm, ta biết.” Max gượng gạo, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của người quản gia. Nàng tập trung vào những người hầu đang nhốn nháo quanh lâu đài. Nàng muốn giúp đỡ những người đang chạy đôn chạy đáo đó chứ không muốn bị đối xử như một người già yếu. Max sải bước trên hành lang với vẻ lãnh đạm chuyên nghiệp.
Agnes cùng các hiệp sĩ của mình đang xem lại vũ khí, đồ tạo tác ma thuật và các thiết bị khác gần Đại sảnh. Một hiệp sĩ đã nói với Max rằng việc vượt qua dãy Anatolian là một hành trình nguy hiểm, nên họ phải chuẩn bị cho mấy cuộc phục kích của quái vật. Các hiệp sĩ mang giáp bảo hộ cho ngựa rồi lắp những lưỡi dao sắc bén trên nóc toa xe để ngăn lũ quái vật đáp trên đó. Cuối cùng, các hiệp sĩ bắt đầu kiểm tra áo giáp cá nhân để xem có hỏng hóc gì không. Ngay cả những người hầu cận cũng được trang bị kiếm và giáp da. Thay vì về nhà, cả nhóm trông như sắp đi đánh trận.
“Maximilian!” Agnes vui vẻ vẫy tay chào nàng. “Cảm ơn cô đã giúp ta và đoàn của mình thu dọn đồ đạc.”
“Vâng. H-hãy cho tôi biết nếu c-cô cần bất cứ thứ gì.”
“Bọn ta chỉ cần đủ nước và thức ăn để đến được lãnh thổ của Nam tước Luvein. Nếu còn chất thêm đồ sẽ nguy hiểm khi di chuyển. Trọng lượng tăng thêm sẽ làm chậm trễ hành trình.” Agnes gật đầu với danh sách Max đưa. “Có vẻ ổn thoả.”
“S-sáng nay cô có nói là cần t-thuốc phải không?”
“Ba mươi shekel thuốc giải độc (khoảng 330 gram), hai mươi shekel thuốc hồi phục (khoảng 220 gram) là đủ.” Agnes nói.
Max viết số lượng trước khi đưa danh sách cho Rodrigo. Công chúa nở nụ cười buồn khi nhìn thấy cảnh này.
“Ta đau đầu từ hồi sáng sớm. Ta đã cân nhắc việc lùi thời gian khởi hành thêm vài ngày nhưng cha đã gửi tin khẩn cấp.” Cô ấy thở dài, ra hiệu cho một con diều hâu đưa tin đang nghỉ ngơi trên một toa xe.
Mắt Max mở to. “C-có chuyện xảy ra ở Thủ đô ư?”
“Một vở kịch điển hình. Một cuộc tranh chấp lãnh thổ khác.” Agnes vỗ trán. “Sau mùa mưa, mấy kẻ điên cuồng bị nhốt cả ngày có xu hướng gây ồn ào, làm như chúng là những con gấu thức dậy sau giấc ngủ đông ấy. Thực sự không bao giờ có một ngày bình yên.”
Trái tim Max chùng xuống. Nàng nhớ đội hiệp sĩ Croix thường rời lãnh địa vì chiến dịch của cha. Những hiệp sĩ dường như dành phần lớn cuộc đời trên chiến trường.
“R-Riftan cũng sẽ phải rời đi vào một l-lúc nào đó.” Max sâu sắc nói, cố giấu đi sự phản đối của nàng.
“Ừ, nếu cuộc xung đột lớn đến mức cần đội hiệp sĩ Remdragon.” Agnes nói với thái độ bình thường, vui vẻ, cô ấy kiểm tra hàng hoá đã được giữ chặt trên xe ngựa hay chưa. Max quay mặt đi, thử xem lại danh sách lần nữa, nhưng đôi mắt nhoè nước khiến nàng khó đọc chính xác được. Nàng cắn chặt môi, giấu đi vẻ thất vọng.
“Khi thời điểm đó đến, Maximilian, cô cũng có thể đi cùng.”
Max ngẩng đầu lên. “T-tôi sao?”
“Cô là pháp sư mà?” Agnes nghiêng đầu, ngạc nhiên trước phản ứng của nàng. “Nếu cuộc khủng hoảng đủ lớn để yêu cầu sự trợ giúp từ Riftan thì nhóm của anh ta cũng sẽ cần phép thuật trị liệu mà. Có quá nhiều cuộc xung đột trên thế giới này và không có đủ pháp sư hỗ trợ. Anh ta có thể cần đến sự trợ giúp của cô sớm thôi, Maximilian.”
“Ồ, t-tôi không chắc mình c-có giúp ích gì không. Tôi c-chỉ mới học phép thuật được một thời gian. Lần cuối cùng dùng phép thuật trị liệu, tôi đã ngất xỉu. T-tôi c-có lẽ không có nhiều mana như vậy.”
“Phép thuật sẽ tiến bộ theo cấp số nhân nếu luyện tập.” Agnes cau mày nói. Hình như cô ấy trông đợi một phản ứng nhiệt tình hơn từ Max. “Ta nghe các hiệp sĩ nói rằng cô chỉ mới bắt đầu học phép thuật vài tháng trước. Cô đã làm được nhiều kì tích ấn tượng với một người mới học đấy, Maximilian.”
“Tôi chỉ làm phép chữa trị đơn giản thôi. Ruth thực hiện nhiều loại phép thuật khác. T-tôi đã thử những loại nhánh ma thuật khác cùng anh ấy, nhưng chưa tiến triển bao nhiêu.”
“Không có gì lạ khi các pháp sư nổi trội ở một số phân nhánh nhất định. Rất có thể, Maximilian có duyên với phép thuật trị liệu. Nếu cô luyện tập trong một vài năm và chấp nhận một số rủi ro bên ngoài lâu đài, ta không chút nghi ngờ rằng cô sẽ trở thành một trị liệu sư tài giỏi trong vài năm nữa.” Agnes dường như bị khuất phục bởi tiềm năng của Max đến nỗi nàng tự hỏi liệu mình có tài năng bẩm sinh nào đó không. Công chúa hạ giọng khuyến khích Max. “Đừng từ bỏ tài năng mà Chúa đã ban cho cô.”
Max ngây người nhìn cặp mắt xanh của Agnes mà không nói nên lời. Nàng đã sống gần hai mươi hai năm bị cha gọi là một kẻ ngốc lắp bắp. Kể từ lúc đến Anatol, nàng đã giả vờ hành xử như một nữ quý tộc sang trọng và thường chán nản về sự kém cỏi của mình. Vậy mà một pháp sư mạnh mẽ như Agnes, người từng đi khắp lục địa giờ đây lại nói rằng Max có thiên phú. Nàng nôn nao nhìn công chúa, cố gắng xem cô ấy có thực sự có ý như những gì vừa nói hay không. Biểu cảm của Agnes rất dịu dàng, nhưng ánh mắt kiên quyết. Trông cô ấy có vẻ chân thành.
Max nuốt khan trước khi lên tiếng. “T-tôi sẽ làm hết s-sức mình.”
“Cô có thể làm được mà.” Agnes mỉm cười, cố gắng động viên nàng, sau đó cô ấy vỗ nhẹ vai nàng trước khi kiểm tra các hiệp sĩ của mình.
Cô có thể làm được mà. Những từ đơn giản đó hình như tạo ra một gợn sóng trong tâm trí Max, như thể làm nảy mầm một ý tưởng mới rằng nàng có thể kiểm soát tương lai mình.
***
Bữa tối thịnh soạn trong nhà ăn như một bữa tiệc chia tay thân mật dành cho các vị khách. Nó hơi đơn giản để gọi là một bữa tiệc, nhưng những vị khách đã thưởng thức bữa ăn mà không có gì phải phàn nàn. Mỗi Hiệp sĩ Remdragon có mặt đều cầu phúc cho Agnes và đoàn người may mắn trên chuyến hành trình của họ. Sau buổi chia tay ngắn ngủi, hiệp sĩ xếp thành hàng dài bên ngoài lâu đài.
Agnes không chút chậm trễ trèo lên con ngựa nâu đỏ của mình, cô muốn đến chân núi trước khi mặt trời lặn.
“Cảm ơn tất cả vì sự hào phóng này. Ta đã có khoảng thời gian tuyệt vời.” Agnes cười với Max. Cô ấy đang cảm ơn chủ nhà như một nghi thức mà Công chúa phải tuân theo.
“K-không. Tôi ước gì mình đã l-làm tốt hơn.”
“Kết thúc mấy nghi lễ này ở đây thôi.” Công chúa nhìn qua vai, đảm bảo rằng đoàn người của mình đã sẵn sàng lên đường. Ba toa xe đầy hàng hoá, những người hầu cận ở phía sau và các hiệp sĩ ở hai bên đều đang nhìn chằm chằm cô ấy, tất cả đã sẵn sàng đợi lệnh. Sáu hiệp sĩ Remdragon tạm thời gia nhập nhóm của Agnes. Họ được lệnh từ Riftan hộ tống Agnes an toàn rời khỏi Anatol. “Chúng ta nên đi thôi.”
Hebaron – người trong đoàn tuỳ tùng của cô ấy – cười toe toét trong khi gãi lưng mình.
“Cô đến đây như một cơn bão hỗn loạn rồi rời đi như sấm chớp. Cô có cần gây ấn tượng mạnh như vậy cho những người từng đi qua cuộc đời mình không?”
“Ta ghét ý tưởng để lại một mớ hỗn độn.” Agnes nói.
“Là do cô quá thiếu nhẫn nại và hấp tấp.” Riftan đứng khoanh hai tay trước ngực ở đầu hàng, lầm bầm giễu cợt, Agnes cười như thể nghi ngờ của Riftan quá vô lí.
“Lãnh chúa Calypse là người cuối cùng phải dạy ta sự nhẫn nại đấy.”
“Đừng có nghĩ đến việc bàn luận về sự nhẫn nại với ta.” Riftan cảnh báo. “Ta đã không lớn tiếng với cô lần nào cả. Ta đã chịu đựng sự hiện diện của cô trong vài tuần qua trong khi cô cố gắng ép buộc ta bằng mấy âm mưu của mình.”
“Anh chưa từng lớn tiếng á?” Agnes hoang mang lặp lại lời chàng.