“Tuy cậu còn thiếu kinh nghiệm, nhưng cậu không thua kém bất cứ kị sĩ nào. Xét về tài năng, cậu thậm chí còn có thể so sánh với Ngài(lãnh chúa nha nàng) Riftan (Lord).”
Những điều Hebaron nói khiến Yulysion lập tức bật dậy.
“Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Tôi thậm chí còn không bằng một góc của ngài Riftan!”
“… Nếu cậu chịu sửa cái tính gian dối đó thì sẽ tốt hơn.”
Hebaron thở dài và bảo những người hầu cận ở cạnh phục vụ thêm thức ăn. Riftan đứng cạnh Max, lờ đi tất cả các cuộc hội thoại, cô mỉm cười ngại ngùng trước khuôn mặt nghiêm nghị của anh. Riftan, mặc quân phục đen và đai vàng, tỏa ra một sức hút khó cưỡng như ác quỷ trong kinh thánh, nhưng cũng toát ra một vẻ lạnh lùng. Sau sự cố ngày hôm đó, Riftan luôn cảnh giác mỗi khi thấy cô ở quanh những người kị sĩ. Chàng có vẻ lo việc có ai đó sẽ làm hại đến nàng, như Uslin.
“Cô không ăn vội bữa đấy chứ?”
“Ồ, không, N-những kị sĩ… H-họ đang gi-giải thích về l-lễ nh-nhập môn…”
Ông Gabel không chịu nhún nhường cái thái độ khoa trương của Riftan, ông tham gia vào cuộc trò chuyện với một nụ cười.
“Không phải Rovar và Livakion phải phát biểu trước buổi lễ sao? Ngay trước mùa mưa, khi loài Bangryongs tỉnh giấc.”
Riftan vuốt cằm với vẻ đăm chiêu.
“Cậu huấn luyện chúng để săn quái vật à?”
“Bằng cách nào đó thì tôi đang làm vậy. Nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có kinh nghiệm thực chiến trước lễ nhập môn nếu không chúng sẽ không đáng tin.”
Trước những lời lẽ gay gắt của ngài Caron, Yulysion bĩu môi phản đối, nhưng khi Riftan lia mắt tới, anh lập tức nghiêm chỉnh trở lại. Ánh nhìn sắc bén của Riftan soi xét kĩ lưỡng hai học viên.
“Hai người nên tham gia kì hướng đạo sắp tới. Săn Marmul khác xa so với mấy trận đấu thông thường, nó sẽ giúp ích cho việc tiếp thu thêm kinh nghiệm thực chiến.”
“Được!”
Riftan nhếch mép trước câu trả lời vội vã của họ. Ánh nhìn của các chàng trai dành cho Riftan tràn đầy sự kính sợ, tôn trọng và ngưỡng mộ, và bằng cách nào đó, chàng cũng có tầm ảnh hưởng lớn tới những kị sĩ trẻ nữa.
Max đố kị với sự gắn bó khăng khít của bọn họ: Nàng ở đó với họ, nhưng nàng lại không thực sự thuộc về thế giới đó. Mặt khác, Yulysion và Garrow chuẩn bị trở thành kị sĩ trong vài tháng tới, cùng chia sẻ và giải quyết vấn đề của nhau với Riftan. Nàng cảm giác như mình bị bỏ rơi, nghĩ rằng họ thân thiết với chàng hơn là nàng.
“Có chuyện gì vậy? Nàng không thích đồ ăn à? Để ta bảo phục vụ chuẩn bị cho nàng món khác nhé?
Riftan chau mày và hỏi khi nhận ra nàng ngừng ăn. Max lắc đầu.
“Ồ, không. Em ăn đủ rồi.”
“Ăn thêm chút nữa đi.”
“E-em no rồi…”
Nở một nụ cười gượng gạo, nàng cầm cuốn sách bên cạnh lên.
“E-em xin phép. Em hơi m-mệt một chút.”
“Nàng vẫn chưa ăn xong mà.”
“E-em nói rồi, em đã ă-ăn no”
Riftan nhìn nàng và thở dài gật đầu, nên Max từ từ rời khỏi phòng ăn. Có lẽ sau mùa đông, chàng sẽ phải tiếp tục đi viễn chinh và điều đó làm trái tim nàng tan nát, lại phải cô độc đợi chờ chàng trong lâu đài. Max lo lắng cắn môi. Nếu nàng có thể làm phép, liệu Riftan có đưa nàng đi cùng chàng không? Sau một thoáng suy nghĩ đầy hi vọng, Max lắc đầu, nhớ lại cái thái độ bướng bỉnh của chàng. Thực tế, nàng không nghĩ mình có đủ dũng cảm để hỏi chàng. Nàng thở dài và vén mái tóc rối lên.
***
Làn gió mùa đông buốt giá đã tan đi và mùa xuân chầm chậm tràn về Anatol. Lúc đó, Max bắt đầu học các phép phòng thủ và kiên nhẫn sửa lại các thói nói lắp của bản thân. Ban đầu, có một vài tiến triển nhỏ, thực tế, việc luyện tập liên tục với thái độ kiên nhẫn đã giúp nàng có thể đọc một câu thơ mà không bị nói lắp. Tất nhiên nó không phải một bài thơ cổ phức tạp như những gì nàng được học từ thuở nhỏ, mà là những bài thơ với những câu từ đơn giản và dễ mà những người hát rong hay ca vang. Tuy nhiên, nàng hạnh phúc đến phát khóc khi có thể đọc một câu hoàn chỉnh lần đầu tiên trong đời, Như Ruth đã nói, sẽ tốt hơn khi thư giãn và luyện nói một cách từ tốn. Tất nhiên vẫn rất khó để đọc những từ có phát âm phức tạp hay những cụm từ dài, nhưng việc nói lắp đang dần được cải thiện từng chút một, có lẽ là nhờ việc nàng cố gắng nói nhiều nhất có thể.
Max cũng bắt đầu đọc to các câu văn mà Ruth tạo ra trong thời gian rảnh và tự luyện tập để tránh bị díu lưỡi mặc dù nó khiến nàng đau như thể cắn một cây kim trong thời gian dài, có lẽ là do đã sử dụng các khối cơ mà nàng thường không dùng. Hơn nữa, nàng luyện tập mỗi sáng, không bỏ sót buổi nào. Nếu nó có thể giúp nàng khắc phục tật nói lắp, nàng đều sẵn sàng thực hiện kể cả có phải ngậm dao trong miệng đi nữa. Mặt khác, Max cũng nói chậm hơn khi nàng cố để đọc thật chuẩn xác. Ruth bảo rằng rồi nó sẽ tốt hơn thôi, nhưng Max vẫn luôn ý thức rằng mọi người sẽ thấy khó chịu về cách nàng nói chuyện.
“Ở tầng hai… d-dưới sân thượng…. tôi muốn làm một vườn hoa… Sẽ mất bao lâu để hoàn thành?”
Max, đang coi chi tiết bản kế hoạch trang trí phong cảnh, ngước lên và quan sát biểu hiện của Aderon phía đối diện. Người buôn trả lời một cách lịch sự, thể hiện anh ta là một con người có năng lực.
“Việc có lượng lớn hạt giống lúc này rất khó. Sao cô không thử trồng các loài cây bụi nhỏ trước? Nếu là hạt giống hoa đỗ quyên thì cô có thể mua ở chỗ chúng tôi. Những đóa hoa đỏ xinh đẹp này sẽ nở rộ.”
“Nh-nhưng… tôi cũng cần trồng đầy một bồn hoa nữa…”
“Nếu được chỉnh sửa lại, chúng ta có thể bắt đầu ngay lập tức. Tôi sẽ nói với những người quản lý khu vườn.”
Rodrigo, người đi theo họ, giúp nàng đưa ra vài ý kiến. Max cố gắng thể hiện lại hình ảnh trong đầu mình; nếu nàng cho nguồn đất chất lượng vào khu vườn hoang tàn này, trồng thêm thảm cỏ và bụi cây rồi trang trí chúng với vài loại hoa và phong cảnh khác nhau, nàng sẽ không nhận ra khu vườn cũ nữa.
Rồi Max nghĩ đến số tiền phải chi trả. Sẽ phải thuê thêm người hầu để chăm sóc vườn, và trồng hoa với cây sẽ tiêu tốn rất nhiều chi phí. Đặt bản kế hoạch xuống bàn, nghĩ rằng có lẽ cho Ruth kiểm tra lại một lần trước khi ký đơn hàng sẽ tốt hơn.
“Để tôi nghĩ thêm chút…”
“Được thôi. Tôi sẽ cố gắng lấy nhiều loại hoa nhất có thể trong lúc đó.”
“Vâng… làm phiền ông.”
Max mỉm cười và đứng dậy. Ngày mới bắt đầu chậm rãi, các cửa hàng ở Anatol bắt đầu mở lại và các lái buôn dần lui tới. Theo như các kị sĩ, có cả một hang ổ Banryong ở phía Bắc núi Anatol và một đoàn lính đánh thuê đang đổ bộ xuống nơi đây để đánh thức chúng khỏi cơn mê. Các bộ phận của rồng rất nguy hiểm, nhưng vảy, đá mana và xương của chúng rất đắt, rất có ích trong việc làm nguyên liệu cho các vũ khí mạnh.
Lính đánh thuê, những kẻ chuyên săn lan* để bán lấy tài sản, và các thương buôn, những kẻ muốn mua đá mana và xương mà họ sẽ mang về, bắt đầu đến thăm quan Anatol. Vào mùa nước nổi, chắc chắn sẽ có nhiều người tới hơn.
*săn lan: săn lùng vật quý hiếm để bán
Mình phải trang trí xong cảnh quan xung quanh nhà trước lúc đó….
Vào xuân, một bữa tiệc linh đình sẽ được tổ chức và cũng là dịp để các nhạc sĩ lang thang và các gánh hát tham gia gặp gỡ. Nàng muốn ngăn họ lan truyền tin đồn về lâu đài của ngài Calypse, người có tiếng tốt vang xa khắp châu lục, đang vô cùng u ám.
Hơn hết, Max lo rằng Riftan sẽ bị giới quý tộc coi thường, nên nàng quyết định trang trí khu vườn đẹp nhất có thể vì nó là nơi vô cùng quan trọng, gây ấn tượng đầu tiên cho du khách về lâu đài.
“Ôi phu nhân, cô đây rồi.”
Trong khi nàng đang bước xuống tầng, nghĩ về việc nên đặt loại cây và hoa nào sẽ phù hợp, thì hầu gái gọi nàng. Max nhìn lên với vẻ tò mò và người hầu gái già nói với tông giọng nhỏ nhẹ.
“Phu nhân của tôi ơi, ngài Riftan mời Người đến văn phòng ngài ấy.”
“Có.. có chuyện gì sao?”
“Ngài Riftan không nói rõ lí do cho tôi, thưa phu nhân.”
Hiếm khi Riftan ở văn phòng vào ban ngày, và thậm chí việc chàng gọi nàng đến đấy còn hiếm hơn. Max vội vã lên tầng, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra. Văn phòng của Riftan được đặt ở tầng trên thư viện, đối diện với cầu thang. Nàng bước nhanh trên tấm thảm nâu sẫm và đứng ở cánh cửa rộng bằng gỗ gụ*, đợi hầu gái gõ cửa báo cho chàng biết nàng đã tới.
* Loại gỗ chắc, cứng của cây dái ngựa, mà có bề ngoài hấp dẫn và có thể có độ bóng cao; nó được coi là một trong những loại gỗ tinh tế nhất và được sử dụng rộng rãi cho đồ gia dụng, đồ nội thất, và tàu thuyền.
“Vào đi.”
Khi nghe tiếng chàng vang lên, hầu gái kéo tay cầm một cách cẩn thận. Max bước vào căn phòng rộng lớn với tấm thảm mềm mại một cách thận trọng, bỗng nàng nghe thấy tiếng vỗ cánh ở đâu đó. Nàng nhìn quanh căn phòng sáng chưng ánh đèn với đôi mắt hiếu kì. Bên cạnh cái cửa sổ lớn trước mặt, một cái lồng được đặt ở vị trí cao hơn tầm với. Ở trong là một chú chim bồ câu trắng bé nhỏ, ngồi nép lại và nhìn trộm nàng, trong khi đó, ở bên trái căn phòng là những tấm khiên và thanh gươm lớn khiến nàng không khỏi băn khoăn liệu mọi người có thực sự nhấc nó lên được không.
“Mau vào đi. Sao nàng không ngồi xuống đi?”
Nàng đang lơ đãng đứng nép bên cạnh cánh cửa và nhìn quanh văn phòng. Riftan, đang ngồi trước bàn và viết gì đó, nhắc nàng. Max chầm chậm tiến về phía chàng và nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Mái tóc đen của chàng rối tung, như thể nó bị vò qua vò lại vài lần hoặc chàng đã bị gió tạt, và cánh tay vạm vỡ dưới ống tay áo được anh sắn lên có vẻ căng thẳng. Mặt Mack đỏ bừng vì lo lắng.
“C-Chuyện gì thế…. Có gì xảy ra à?”
“Ta nhận được một bức điện tín từ cung điện Drakium. Ta nghĩ ta nên nói trước với nàng thì hơn.”
“Drakium?”
- ----
Note –
Chà đó là cách miêu tả việc Riftan quyến rũ ra sao, một ác quỷ trong kinh thánh?! Lmao. Và mình cũng xin lỗi nếu bạn cảm thấy chương này có chút kì kì, vì một số lí do mà mình cảm thấy nó có vẻ khó đọc.