Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 127: Chương 127




Max muốn giả vờ bình tĩnh nhưng cơ mặt cứng đờ. Ruth vội quay mặt đi, ho khan làm như không thấy gì.

“Chuyện kể ra cũng không ích lợi gì. Điều tôi muốn nói là… Có một lí do để ngài Rikaido hằn học với cô. Người hiệp sĩ đó đã tin tưởng một cách mù quáng và đi theo Lãnh chúa Calypse – người đã từ chối một quý cô được ban cho mình và chọn con gái của người đàn ông mà cậu ta khinh thường nhất, vì vậy không thể không buồn bã hay tức giận được.”

“T-tôi hiểu.”

Max ảm đạm gật gù. Lúc trước nàng vô cùng chán chường khi nghĩ rằng kết hôn cùng Công chúa Agnes sẽ có lợi cho Riftan, bây giờ, những lời Ruth nói càng khẳng định sự thật đó khiến tim nàng chùng xuống vô hạn. Vì cuộc hôn nhân của hai người, chàng đã tạo ra mối thù với hoàng gia, thậm chí còn gây hấn với các hiệp sĩ.

Trong khi nhìn chằm chằm cạnh bàn, Max gần như không nói được gì với chất giọng run rẩy của mình.

“C-chỉ đề phòng thôi… v-vì tôi, đoàn h-hiệp sĩ sẽ…”

“Cô không cần lo về điều đó. Sự đoàn kết của đội Hiệp sĩ Remdragon mạnh hơn nhiều những gì cô tin tưởng. Tôi không cho rằng bất cứ hiệp sĩ nào khác, ngoại trừ ngài Rikaido, lại đặc biệt thù hằn cô.”

Max có chút nhẹ lòng khi nghe những gì anh ta nói, nàng chắc chắn anh nói đúng vì Ruth là kiểu người sẽ nói thẳng suy nghĩ trong đầu mình.

“Nhưng nếu có thể… tôi muốn cô thoải mái… Tôi không thích bầu không khí u ám hiện tại.”

“Được t-thôi… Tôi sẽ l-làm vậy.”

Max trả lời với giọng điệu thiếu tự tin. Ruth thở dài khi nghe thế, như thể anh ta vốn đã không quá kì vọng.

Thoáng nhìn gương mặt mệt mỏi của anh ta, Max nhớ lại chuyện đã xảy ra lần trước. Miệng khô ran nên Max nuốt nước bọt, cố mấp máy môi, cảm giác như chúng bị dán chặt vào nhau.

“À, t-thì…”


Ruth tò mò nhìn nàng. Max vờ quay đi, mở một cuốn sách. Tim nàng đập loạn xạ.

“C-chỉ phòng hờ thôi… T-tôi hỏi vì t-tôi muốn biết…”

“Gì vậy?”

Khi được hỏi, nàng lại cau mày do dự. Max lấy hết can đảm, nói:

“V-với phép thuật của Ruth… A-anh có thể… ừm… s-sửa tôi không?”

“Ý cô là gì?”

Mặt Max đỏ bừng khi nàng nháy mắt. Ruth dường như hiểu được những gì nàng nói khi thấy cảnh này, liền nói “Ồ!” và thở hắt ra.

“Phép thuật trị liệu không có tác dụng với những khiếm khuyết.”

Nàng biết sự thật đó: nếu phép thuật có thể chữa được, cha đã sử dụng từ lâu rồi. Tuy nhiên, dạo gần đây, nàng biết được rằng có rất nhiều pháp sư trên thế giới tạo ra được ma thuật mới. Max chưa từng hỏi vì sợ phải thất vọng, nhưng nàng mong đợi Ruth có thể tạo ra phép thuật cho nàng. Nàng đỏ mặt và nói chuyện cứ như đang bám víu anh ta.

“Ồ t-tôi biết, nhưng… R-Ruth có thể phát triển p-phép thuật mới phải không?… A-anh chỉ cần nghiên cứu thôi mà.”

“Nếu tôi thực hiện nghiên cứu như cô nói, một ngày nào đó có thể tôi sẽ tìm ra giải pháp. Trên thực tế, nhiều người đã học các phép thuật để chữa các khiếm khuyết như còi cọc, điếc, tàn tật. Tuy nhiên, cho đến nay vẫn chưa tìm ra loại phép thuật nào có thể sửa chữa vĩnh viễn những khiếm khuyết trên cơ thể. Cho dù tôi chăm chỉ nghiên cứu thì cũng phải mất hàng chục năm nữa.”

“T-tôi hiểu rồi…”


Max cố gắng không lộ vẻ thất vọng, nhưng hai vai nàng trĩu xuống. Nàng giả vờ vuốt lại mái tóc rối bù của mình.

“T-tôi chỉ nghĩ thế thôi… T-tôi chỉ muốn hỏi thử.”

“…”

Một sự im lặng khó chịu ập xuống. Max cảm thấy bồn chồn và đứng dậy.

“V-vậy, t-tôi về đây. R-Riftan nói rằng chàng sẽ sớm trở lại.”

“Nào nào, chờ chút đã…”

Ruth vội vàng ngăn nàng quay đi trước khi nàng có thể ra ngoài. Max mở to mắt ái ngại. Anh ta khẽ than vãn, chán nản mở lời:

“Nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ cảm giác rằng mình vừa làm điều gì đó tồi tệ đấy ạ, thưa phu nhân.”

“T-tôi không sao.”

“Đừng nói thế. Hãy ngồi xuống chút nào, cùng nghĩ về nó nhé.”

Max đảo mắt, ấp úng ngồi xuống ghế. Ruth khoanh tay ngồi im vì không biết phải nói gì, anh ta nhìn lên trần nhà một hồi lâu.


“Cô đã bao giờ cố gắng sửa tật nói lắp của mình chưa?”

Đó là một câu hỏi rất thiếu tế nhị. Max đỏ mặt nhìn.

“Chúa ơi, tôi… tôi không cố ý. Cô nghĩ rằng tôi thích hỏi điều này à?”

Max đã từng bị đánh đến mức cả người sưng tấy rồi được chữa lành, nhưng ngày qua ngày, chứng nói lắp của nàng chỉ càng tồi tệ hơn. Ruth nhìn thấy khuôn mặt của Max vặn vẹo vì xấu hổ và giơ hai tay phòng thủ.

“Tôi không định xúc phạm cô. Tôi đang hỏi liệu thói quen phát âm, giao tiếp của cô có thể cải thiện ở mức độ nhất định bằng cách rèn luyện hay không.”

“Tập l-luyện c-cải thiện… Ờm, khi tôi còn n-nhỏ… tội đã t-tập! N-nhưng tôi không thấy khá h-hơn chút nào…”

“Cô tập luyện thế nào?”

Max khẽ run lên, nhớ lại kí ức khủng khiếp khi đọc sách trước mặt cha. Bất cứ khi nào nàng nói lắp, cha sẽ dùng roi ngựa quất vào lưng nàng. Cố gắng rất nhiều để xoá mờ đi kí ức đáng sợ, nàng chỉ lộ ra một phần sự thật.

“L-làm thơ, hoặc… đọc K-kinh thánh… v-văn học R-Roem…”

“Ôi, Chúa ơi, luyện tập trò chuyện có ích gì khi đọc mấy thứ cũ kỹ đó chứ?”

Mặt Max tái mét khó chịu. Nàng luôn che đậy và phớt lờ nó, nhưng mỗi lần đề cập đến chủ đề giao tiếp, nàng chỉ muốn lập tức cao chạy xa bay. Max nghĩ rằng mình đã nêu ra một vấn đề vô bổ, nàng lo lắng nhìn ra cửa với vẻ hối hận, nhưng Ruth vẫn chưa muốn để nàng đi.

“Không phải tập đi tập lại một cuộc trò chuyện thông thường sẽ tốt hơn sao?”

“T-tôi… có t-tập luyện v-vậy mà! N-nhưng… lưỡi tôi cứng đ-đờ, n-nó không nhúc n-nhích.”

“Gần đây có vẻ cô đã tiến bộ hơn rất nhiều.”


Max chớp chớp cặp mắt to đầy ngỡ ngàng, Ruth cười trừ trước vẻ mặt khó hiểu của nàng.

“Cô không nhận ra sao? Mấy hôm nay, cô nói chuyện thoải mái hơn trừ lúc lo lắng hoặc xấu hổ. Nếu cô tập nói chậm, rõ ràng trong không khí thoải mái, thì sẽ dễ dàng khắc phục hơn nhỉ? Tôi nghĩ nó sẽ nhanh hơn nhiều so với dùng phép thuật…”

“N-nó có dễ v-vậy đâu! Tôi c-cố lắm rồi n-nhưng k-không hiệu quả!”

Ruth nhíu mày trước giọng điệu gay gắt của nàng. Max nhún vai, nàng ngượng ngùng vì đã phản ứng thái quá với những gì anh ta nói: anh ta chỉ đang cho nàng vài lời khuyên thôi.

“Hừm, sao cũng được… c-cảm ơn l-lời khuyên của anh. T-tôi sẽ cân n-nhắc.”

Ruth hé môi, muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng đã bật dậy rồi rời khỏi thư viện như đang chạy trốn.

Tuy thế, trong lúc bỏ chạy, Max lờ mờ suy nghĩ: thực sự không có chút hi vọng nào để khắc phục nó hay sao? Không phải nàng đã nghĩ, tự nói với chính mình hết lần này đến lần khác, là tình trạng dường như đã tốt hơn trước à? Max bước nhanh trên hành lang, khựng lại trước cầu thang.

Cha ghét nàng mở miệng trước mọi người: vì lẽ đó, Max bị giam trong phòng mình với một gia sư. Ngay cả sau khi thoát khỏi sự dạy dỗ khắc nghiệt, nàng cũng không mở miệng trừ khi cần thiết. Đó là bởi vì ánh mắt e ngại của mọi người, nàng không hề thoải mái trước cái nhìn thất vọng của họ.

Max thậm chí còn muốn chết nếu ai đó yêu cầu nàng lặp lại lời đã nói vì nó quá khó hiểu. Khi lớn hơn, nàng không nói chút nào trong nhiều tháng. Nhớ lại thì, Max nhận ra việc nói chuyện gần đây đã không còn ghê gớm nữa. Đôi khi trò chuyện còn rất vui. Đây là một sự thay đổi khó có thể tin được.

“Có lẽ các triệu chứng đã trở nên tệ hại hơn khi mình im lặng.”

Nàng không biết. Trí nhớ bị bóp méo đến nỗi thậm chí nàng không thể biết được mình liệu có giống người phụ nữ đảm đương vai trò nữ chủ nhân của Lâu đài Calypse hay không. Max cắn môi. Có lẽ khi ở cùng cha, nàng đã bị bóp chết mọi khả năng của mình. Max nói với Ruth rằng mình đã thử, nhưng nàng không chắc mình có thực sự làm được hay không. Thực tế thì nàng đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

“Nhưng… mình không dám tin là m-mình có thể tự mình khắc phục được.”

Nàng chần chừ, lăn tăn sợ hãi trước những kì vọng vô ích. Sau đó, chợt khuôn mặt của Riftan hiện ra trong tâm trí nàng. Khi nàng nhớ đến sự tức giận dữ dội của chàng vì mình, trái tim Max thắt lại một cách đau đớn. Nàng không thể để Riftan gây hấn với mọi người bất cứ khi nào nàng bị xúc phạm. Trong những quý tộc kiêu ngạo, một số người có thể chế nhạo chàng vì có một người vợ nói lắp.

Max nhìn chằm chằm lan can với vẻ mờ mịt, nàng nắm chặt váy mình.