Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 124: Chương 124




Mặc dù thấp thỏm lo âu, nhưng Max vẫn bình tĩnh đi theo anh ra ngoài. Ruth nhìn xung quanh, ngồi xuống một khu đất trống chỗ tuyết đã được dọn sạch, lấy cành cây vẽ thứ gì đó trên mặt đất. Max nhìn xuống chỗ Ruth đang vẽ. Trên mặt đất, có một thủ thuật ma thuật cơ bản mà nàng đã học được ngày hôm qua.

“Từ bây giờ, thần sẽ sử dụng công thức ma thuật cơ bản này để điều chỉnh mana. Thần chắc rằng người đã ghi nhớ nó. Vậy… chúng ta sẽ xoay chuyển mana qua đường này. ”

Anh tiếp tục giải thích bằng cách di chuyển phần cuối của nhánh cây dọc theo hình vẽ ma thuật.

“Vào lúc này, thần sẽ mở đường và đưa mana vào Ma Ryok của người. Sau đó, ana sẽ đi qua lòng bàn tay của người đến trái tim, và đi ra phía bên kia. Sau đó chúng ta sẽ quay vòng chiếc đồng hồ ma thuật này một lần nữa. Nói tóm lại! Thần đang đưa vào người một phần của ma thuật. "

Max tròn xoe mắt trước lời giải thích kỳ lạ ấy.

"Chà... T-Ta có thể làm được sao?"

“Ma Ryok của người đã được phát triển đầy đủ, vì vậy sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể của người. Thực tế thì, đây là cách tiếp cận khẩn cấp, nhưng… thần chắc chắn rằng nó sẽ hoạt động. Người sẽ học cách vận hành mana nhanh chóng thôi. "

Nàng đặt đầu mình trước mặt anh, nói, "Ngươi có thể làm cho phép tính phức tạp đến mức ngươi sẽ bị đau đầu đấy." Nàng không tin tưởng anh chút nào. Tuy vậy, Max cuối cùng cũng gật đầu vì nàng đã quá mệt mỏi với việc cầm và rên rỉ vào những viên đá mà chẳng có gì hữu dụng.

Ruth tự tin mỉm cười và chìa hai tay ra.

"Bây giờ, hãy đưa tay người ra như thế này."

"Như vậy?"

Khi Max đưa hai tay ra, Ruth đặt chúng lên trên công thức ma thuật cách tầm một gang tay. Nàng tự hỏi anh sẽ làm gì, nhưng rồi có một sức nóng kỳ lạ bắt đầu truyền xuống lòng bàn tay nàng. Max giật mình.

"Tập trung vào. Chúng ta đang tự tạo ra dòng chảy Mana. Người phải làm quen với cảm giác này ”.

"Ồ, ta hiểu rồi."


Với giọng nói chân thành của Ruth, Max hồi hộp và chú ý đến sự nóng ngứa trong lòng bàn tay nàng.

Có cảm giác như anh đang nhúng tay nàng vào dòng nước ấm. Tập trung vào làn sóng mềm mại quá lâu, Max rùng mình vì cảm giác có một sợi chỉ mỏng manh chẳng mấy chốc đã vô hình, chui xuyên qua da mà vào cơ thể.

"Đừng mất tập trung."

Ruth ngay lập tức cảnh báo. Max chảy mồ hôi lạnh và chú ý đến dòng chảy của Mana. Sợi chỉ mảnh, trôi qua cẳng tay, quấn trái tim rồi vòng qua khuỷu tay và nách, sau đó lại đi ra cánh tay và bắt đầu chảy theo giờ ma thuật phức tạp.

Nếu Ma thuật là một loại vải dệt mịn thì Mana là một sợi chỉ. Ma thuật tương tự như quá trình rút một vài sợi chỉ được gọi là mana từ một tấm vải, cuộn chúng lại trong cơ thể, kéo chúng ra khi cần thiết và ép chúng thành những hình mẫu mới. 

Chỉ sau đó thì những lời giải thích lặp đi lặp lại của Ruth mới được dễ hiểu đến nhường nào. Max nhìn xuống lòng bàn tay nàng với ánh mắt thích thú. Mana bắt đầu quay với tốc độ cao trong tay, tỏa ra sức nóng mạnh mẽ, và nhanh chóng tạo ra một tia sáng nhỏ.

"Thứ Chúa tạo ra đầu tiên chính là ánh sáng."

Ruth mỉm cười, nhìn xuống ánh sáng yếu ớt còn hơn cả đom đóm.

"Nhớ lấy điều ấy. Đây là ma thuật nền tảng cho mọi loại ma thuật."

“T-tay ta nóng quá… ta- ta hình như hơi hụt hơi.”

“Người không thể khóc chỉ vì điều này. Ma thuật cấp cao sẽ xoay chuyển mana với tốc độ như thế này đấy. "

Max thở một hơi ngắn và gật đầu. Nàng có thể hiểu tại sao anh trông rất mệt mỏi mỗi khi sử dụng ma thuật.

“Thần không còn thời gian ở lại đây nữa. Người cố gắng giữ nhịp độ này và xoay chuyển mana của mình ”.


Ruth từ từ bỏ tay nàng ra. Max bối rối không biết phải làm gì, nhưng nàng cố gắng sử dụng phép thuật của mình.

Tuy nhiên, lúc đầu thì dòng chảy mana vốn được duy trì ở một tốc độ nhất định lại trở nên vô tổ chức theo thời gian, và sức nóng trên tay nàng thoát ra nhanh như cát. Nàng đã rất cố gắng để giữ nó lại, nhưng ngay cả tia sáng nhỏ cũng vụt tắt đầy bất lực. Nàng rũ vai xuống với vẻ chán nản.

“Đừng quá thất vọng. Lúc đầu đã người đã làm rất tốt ”.

"T-Thật sao?"

“Xin hỏi thần có phải là loại người nói suông không? Thần nói với người ngay lập tức nếu ma thuật người tạo ra thật khủng khiếp nếu nó khủng khiếp ”.

Max cười ngặt nghẽo vì nàng cảm thấy nhẹ nhõm trước sự thô lỗ của anh ta. Ruth cười đối mặt và tò mò xắn tay áo lên.

“Chà, chúng ta hãy làm lại một lần nữa. Nếu người lặp lại vài lần, người sẽ hiểu được nguyên tắc. ”

"Ồ, ta biết rồi."

Max tiếp tục tập trung vào nguồn năng lượng như Ruth chỉ dẫn. Sau bảy lần thử, Max đã có thể tự giữ được ánh sáng nhỏ trong khoảng một phút. Khi nàng đang tỏ ra tự hào với Ruth, anh vỗ tay như thể anh đang tự hào.

Hơi xấu hổ nhưng đây là thành quả, cảm giác tự hào và phấn khích hiếm khi nào nguôi. Trái tim nàng tràn đầy vui sướng như thể nàng đã tạo ra một quả cầu mặt trăng, mặc dù nàng chỉ tạo ra một ánh sáng nhỏ bé đến nỗi không thể chiếu sáng một căn phòng nhỏ.

“Thần sẽ dạy cho người phép chữa thương khi người đã làm quen với ma thuật. Hãy thực hành các phép cơ bản lặp đi lặp lại cho đến lúc đó. Nếu người cứ tiếp tục, bạn sẽ có nhiều mana hơn trong cơ thể. ”

"T-ta không nghĩ rằng ta có thể tự làm..."


"Nếu không hiệu quả, thần sẽ chỉ dẫn cho người vài lần nữa, vì vậy hãy cứ thử đi."

Anh vừa nói vừa xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình. Nghĩ lại thì, nàng đã ra ngoài được một thời gian. Nàng thậm chí còn không biết cơ thể mình đang hạ nhiệt vì nàng quá tập trung.

“Chúng ta nên vào trong ngay bây giờ. Người sẽ bị cảm lạnh mất. Thần đã bị sổ mũi từ trước rồi. Thật bất thường ”.

"T- tại sao chúng ta không vào bếp và làm một ít súp ấm?"

"Đó là một ý kiến ​​hay. Thần thậm chí còn chưa ăn sáng, nên gần như chết đói rồi ”.

Ruth vung chiếc áo choàng tới lối vào của Đại Sảnh, nâng nó lên tới cằm. Max cười toe toét khi nàng đi cùng. Mặc cho thân thể lạnh run, chân nàng đinhẹ như bay.

***

Max chăm chỉ luyện tập năng lượng Mana như lời Ruth dạy. Lúc đầu, Ruth phải chỉ dẫn thêm hai lần nàng không điều khiển được, nhưng sau đó, nàng đã có thể tự mình tạo ra một ánh sáng nhỏ. Cứ lặp đi lặp lại, ánh sáng ấy trở nên ngày càng rõ ràng hơn, đủ để dùng thay cho nến. 

Mặc dù nàng chậm như kiến bò, nhưng Max đã dần dần cải thiện các kỹ năng của mình. Có lần nàng ngất xỉu trên giường trước khi mặt trời lặn vì nàng quá thích thú thu thập mana từ từ và cơ thể nàng ấy hấp thụ quá nhiều vì nàng cứ tập trung vào luyện tập.

Vào lúc ấy, Riftan đe dọa sẽ rút lại lời nói của mình với vẻ mặt đáng sợ, "Nếu điều này xảy ra thêm một lần vào sáng hôm sau, nàng sẽ không được học ma thuật nữa."

Từ hôm đó, nàng cũng cố gắng cải thiện thể lực và tập luyện. Thường thì vào ban ngày, nàng sẽ tự giam mình trong thư viện để nghiên cứu lịch sử ma thuật, và sau bưa trưa muộn, nàng giám sát người hầu, viết nhật ký và tập luyện ma thuật cho đến tối, khi Riftan trở về. Dù sự mệt mỏi chồng chất từng ngày cùng lịch trình dày đặc như vậy, nàng kiên quyết chịu đựng.

Gần đây, Riftan đang bận rộn với việc chế tạo vũ khí và huấn luyện các hiệp sĩ để chuẩn bị cho cuộc di cư của lũ quỷ đến gần Núi Anatomy.

Hơn 20 bồ câu đưa tin đi qua cửa sổ văn phòng Riftan mỗi ngày để thu thập thông tin từ mọi nơi trên lục địa, và các hiệp sĩ, người học việc cũng tập luyện chăm chỉ cho đến khi mặt trời lặn, ngay cả trong thời tiết lạnh giá. Nàng không thể chỉ có mình mình được thoải mái và thư giãn.

Max làm việc chăm chỉ để ghi nhớ và nghiên cứu những ma thuật phức tạp được viết bởi thuật sĩ, đuổi cơn buồn ngủ đi. Ruth, người đang lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấy, đã đưa ra một đề nghị bất ngờ.

"Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập một chút nhé?"


Max nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

"Luyện tập?"

“Người chưa bao giờ thử sử dụng ma thuật lên một người. Chắc hẳn người đã học được phép chữa thương rồi, vậy hãy thử xem nào. ”

“N-nhưng… ta vẫn lo lắng về việc kiểm soát ma. N-Nếu ta thử và thất bại thì…. ”

“Ngay cả khi thất bại, thì không có hại cho cơ thể. Điều quan trọng là phải lặp lại phép nhiều lần. Người càng thành thạo, người càng có thể đạt được tốc độ và độ chính xác cao. ”

Trước lời đề nghị mạnh mẽ của Ruth, Max gật đầu như thể nàng không thể cãi lại. Thành thật mà nói, nàng 

muốn thử làm phép ít nhất một lần.

“N-nhưng… Ngươi muốn ta chữa trị cho ai?”

“Thông thường, giáo viên sẽ tư rạch một vết thương nhỏ trên cơ thể và giúp học sinh luyện tập… Nhưng thầnghét bị thương.”

Ruth phun ra lời một cách tự nhiên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và mở chặt chiếc áo choàng.

“Nhưng may mắn thay, lâu đài này đầy người sẵn sàng bị thương, vì vậy người sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì khi luyện tập. Hãy đi ra ngoài nào."

Max ngay lập tức nhận thấy rằng anh đang đi đến cánh đồng khói và trông có vẻ lo lắng. Riftan vẫn không thích nàng học ma thuật. Chàng không tin ta sẽ học được, nhưng nếu nàng thất bại thì sao? Khi nàng làm mờ khuôn mặt anh vì lo lắng, Ruth nhanh chóng nói thêm.

“Đừng lo lắng. Lãnh Chúa Calypse đang hướng dẫn các Hiệp sĩ tập sự. Ngài ấy sẽ không có mặt ở sân tập ”.

Max đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hơi ngạc nhiên, tự hỏi liệu anh có thể nhìn thấy nội tâm của nàng rõ ràng như vậy không. Rudis, người người thợ may, nhanh chóng nhặt áo khoác của cô khi nhìn thấy Max. Max ngăn cô đuổi theo và cùng Ruth ra khỏi thư viện.

Khi nàng xuống cầu thang và bước ra khỏi cổng, ánh nắng lấp lánh chiếu vào mắt nàng.