Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 120: Chương 120




Max run rẩy yếu ớt khi nàng cảm thấy đầu gối của Riftan đang đẩy vào váy mình. Chàng rên rỉ, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi ẩm ướt của nàng.

“Được rồi, nàng làm gì cũng được. Nhưng làm ơn, đừng nhìn như vậy ”.

Max nghẹn ngào bởi một giọng cầu xin.

“Ri-Riftan… đ-đột nhiên chàng nổi giận.”

"Ta xin lỗi. Ta sẽ không như thế nữa ”.

Như thể xoa dịu một con vật nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi, Riftan liên tục vuốt ve lưng nàng bằng đôi bàn tay to lớn của mình.

Lòng bàn tay thô ráp to lớn cảm nhận được bộ quần áo mỏng mchàng của Max dần dần giải tỏa bớt căng thẳng trên cơ thể.

Max vùi mặt vào cổ chàng, nàng có thể cảm thấy một cơn rùng mình yếu ớt chạy dọc cơ thể Riftan.

“Maxi…”

“C-cơ thể của chàng... lạnh quá. Ch-chàng đã ở ngoài kia lâu lắm. "

“Ta chỉ đang cố gắng làm dịu một lúc thôi…”

Khi Max chạm vào ngực, giọng nói của Riftan nhỏ dần như một ngọn nến sắp tàn. Max đỏ mặt khi nàng cảm thấy cơ thể mình chạm vào đùi chàng căng cứng vì phấn khích. Nàng lo lắng rằng mình có thể quá táo bạo, nhưng chàng có vẻ không ghét điều đó, vì vậy nàng dụi mũi vào ngực chàng.

"B-Bởi vì chàng đang giận em?"

"Ta không giận em. Ta…"


Giọng của Riftan run rẩy một cách không ổn định. Max do dự và vuốt ve nó trên gấu quần áo của mình. Mặt chàng đanh lại vì say mê.

Max cảm thấy một cơn sốt bốc lên đỉnh đầu. Mong muốn làm cho chàng thêm hỗn loạn cứ thế tăng vọt. Max luồn tay nàng vào bên dưới áo dài của chàng và vuốt ve phần eo thon được bao phủ bởi những múi cơ săn chắc. Riftan thở vào như thể bị đá vào bụng.

“Maxi…”

Bỏ qua giọng nói của chàng, Max cảm nhận được đầu ngón tay của mình ở những vết rạn trên bụng chàng. Nàng có thể cảm thấy cái bụng rắn chắc của chàng đang cứng lại như một cục đá. Thật hấp dẫn, vì vậy nàng ấn đầu ngón tay để xem phản ứng của chàng, và nàng giữ ngón tay mình gần rốn chàng. Một tiếng rên rỉ bị kìm nén chảy ra khỏi miệng Riftan.

"Bây giờ, nàng có biết mình đang làm gì không?"

Max ngước lên nhìn khuôn mặt khát khao ham muốn của chàng. Trán của Riftan nhăn lại, và hàm răng nghiền vào nhau.

Max ngẩng đầu lên và hôn nhẹ lên khóe miệng chàng. Sau đó Riftan cứng người và hôn sâu hơn. Chàng rên rỉ trước cái chạm nhẹ nhàng, khi nàng kéo gấu quần áo của chàng.

Riftan nắm lấy bàn tay nàng đang mò mẫm trên bụng chàng và kéo nó xuống. Hơi nóng trong lòng bàn tay nàng khiến tai chàng đỏ bừng. Chàng thở hổn hển, dứt khoát đẩy người mình vào lòng bàn tay nàng.

“Uh…”

Một tiếng rên rỉ rền rĩ tạo cảm giác tê dại sau tai nàng. Max do dự và vuốt ve cơ thể chàng. Khi nàng ấy xoa tay lên nơi nam tính của mình, quai hàm của Riftan run lên. Dáng vẻ này thật hấp dẫn làm sao. Người đàn ông luôn khiến nàng phát điên đang run rẩy yếu ớt như một con thú bị thương trong tay nàng. 

"Chàng bị đau à...?"

“Ừ… ta đang muốn chết đây”

Riftan ôm vai nàng và thì thầm điều gì đó. Max lấy hết can đảm cởi dây thắt lưng của chàng ta. Hơi thở bất ổn dồn lên vai chàng, nhưng có vẻ Riftan không có ý định kháng cự. Sau khi do dự, Max di chuyển tay nàng cẩn thận như khi chàng chạm vào mình. Nó trơn và nóng đến nỗi nàng không thể nghĩ nó lại là nơi làm phiền nàng một cách ác ý như vậy.


“Max, Maxi…”

Riftan rùng mình và giữ chặt vai nàng. Max nhìn vào khuôn mặt chàng ta, mờ đi vì nhiệt tình. Nàng cảm thấy cơ thể chàng như đang vặn vẹo lạ thường với sự khao khát và hơi thở nóng bỏng. Đôi mắt nàng ấy ngứa ran vì nghĩ rằng nàng ấy đã đi quá xa. Khi nàng đang nghĩ xem mình có thể làm gì khác, chàng đã vội vàng thúc giục.

“Maxi… chỉ một chút nữa thôi….”

“Ôi, em phải làm gì đây….”

Riftan áp trán vào mu bàn tay như choáng váng trước mặt nàng, và kéo hai tay nàng xuống chỗ đó của mình, hoàn toàn bao quanh nó.

“… Từ từ di chuyển lên rồi xuống… Uh… Đúng… Chà, cứ như vậy… Hhhhhhhhhhhh”

Mặt Riftan đỏ bừng vì phấn khích. Nhìn vào đôi mắt đen láy vì hơi nóng của chàng, Max từ từ chạm vào cơ thể chàng. Tim nàng đập nhanh một cách đau đớn. Cơ thể Max cong lên bên dưới lớp quần áo cuộn lại, đôi má ửng đỏ, những hơi thở run rẩy ngắt quãng… Tất cả đều quá hấp dẫn để kiểm soát.

Max quên mất sự xấu hổ của mình và hôn lên cổ chàng và di chuyển tay nàng nhanh hơn một chút. Như thể thấy chàng đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của mình sau những nhịp thở ngắn, nàng vội vàng bỏ tay ra và đặt giữa hai chân chàng.

Max sẵn sàng mở ra cho chàng. Ngay lập tức, Riftan tháo thắt lưng của chàng ấy và mạnh mẽ đẩy cơ thể mình vào.

“Ừm…”

Có một cảm giác rùng mình khi tiếp xúc với cơ thể. Max thở ra một hơi dồn dập. Sức nặng đè nặng khiến nàng khó thở. Có lẽ nàng cảm thấy mình chưa chuẩn bị đủ, nhưng chàng lại từ từ lùi về phía sau.

Max được giải tỏa khỏi áp lực, nhưng trong một lúc, cơ thể chàng quay trở lại. Max giữ chặt cánh tay chàng và đùi nàng run lên. Nó nóng như thể nàng đang ôm một quả cầu lửa.

“Ri, Riftan….”


Các cơ xung quanh mắt chàng đang run lên. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, xuống hàng mi dài. Một người đàn ông chạy lên cầu thang mà không đổ một giọt mồ hôi, một người không bị hụt hơi ngay cả khi chạy trên một con ngựa không nghỉ trên một đoạn đường dài, đang ở trong trạng thái này là vì nàng. Một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, có thể gọi là xấu xa, tràn dâng trong nàng. Đôi khi, phần quỷ quyệt đã trỗi dậy từ nội tâm của mình mà tham lam chọc phá nàng một cách thô bạo.

Max kéo người mình lại gần trong nước mắt. Sau đó, chàng bắt đầu di chuyển mạnh mẽ, ấn vào toàn bộ cơ thể nàng với âm thanh thống khổ. Sự sung sướng làm nàng tan chảy, Max khẽ gãi vào tấm lưng trơn trượt của mình với một tiếng rên nhẹ. Quần áo ướt đẫm mồ hôi bám vào da thịt một cách khó chịu, và cơ thể chàng cứ rung chuyển dữ dội như một cái trống. Nàng thấy dường như mình bị sốt kinh khủng.

Nàng lắc lư lưng để có cảm giác mãnh liệt hơn. Riftan gần như mất trí, hơn cả Max. Nó sướng không thể chịu nổi. Với một khát khao hằn học dâng lên trong cổ họng, nàng cắn vào vai chàng. Riftan run rẩy và rụt cổ để dính chặt lấy môi nàng. Đó là một nụ hôn như thể Riftan đang nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống đôi môi vậy.

“Maxi…”

Max thở hổn hển, dùng lưỡi cọ xát thô bạo vào chàng. Những hạt mồ hôi dày đọng lại giữa hai hàng lông mày đang gấp lại. Max không thể hiểu được dấu vết của sự cam chịu trên khuôn mặt của chàng. Max lo lắng, không hiểu tại sao Riftan lại trông như thể chàng đang buồn. Nàng ấy sợ rằng một ngày nào đó chàng ấy có thể trở nên lạnh nhạt với mình.

"Nàng nghĩ nàng sẽ làm cho ta phát  điên đến thế nào đây..."

Riftan lầm bầm một cách bực bội và đâm vào thật sâu. Chàng ta lấp đầy phần dưới của nàng ấy như thể không đưa vào đủ mặc dù nàng ấy đã hoàn toàn tê cứng. Max không còn hiểu được những gì chàng nói. Chỉ có cảm giác sung sướng mạnh mẽ khi đâm vào bên trong tâm trí nàng. Max co ngón chân lại và quấn chân quanh eo chàng.

Riftan lắc người và quấn lấy chiếc lưỡi hai người lại với nhai. Max cảm thấy mùi máu trong miệng, nhưng nàng không quan tâm. Đôi mắt nàng bắt đầu lim dim.

***

Max cảm thấy đùi nàng mở ra và có thứ gì đó mát lạnh lọt vào giữa hai chân nàng. Max giật mình mở mắt, run rẩy thở dài khi thấy khuôn mặt nam tính của chàng lộ rõ ​​đường nét ngay cả trong bóng tối. Riftan đang lau người cho nàng ấy bằng một chiếc khăn ướt. Cảm giác mát lạnh trên da khiến nàng khẽ rên rỉ.

“Trời vẫn còn rạng sáng. Đừng dậy vội”.

Chàng nhẹ nhàng lau sạch nước bằng khăn khô và đắp chăn lên lưng nàng. Sau đó, nàng mới nhận ra rằng chàng đã chuẩn bị đầy đủ để đi ra ngoài. Chàng khẽ vuốt tóc khỏi trán nàng. Max ngước nhìn chàng ta với vẻ vẫn còn hơi uể oải. Khuôn mặt của Riftan vẫn nghiêm túc như mọi khi như không có chuyện gì xảy ra. Vẻ ngoài bí ẩn khiến Riftan dường như vẫn bình thường ngay cả sau trận chiến như vậy. Vô cùng lo lắng, nàng vội vàng ngồi dậy.

“E-em cũng phải dậy luôn…”

"Ta đã bảo nàng ngủ thêm đi mà."

Với giọng nói khá cưỡng chế, nàng ngước lên khẩn khoản nhìn chàng. Riftan cong môi, nở một nụ cười cay đắng.


“Ta  đã nói nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn. Đừng bày ra vẻ mặt như thế”

“N-nhưng….”

“Ta chẳng hiểu tại sao nàng lại cố gắng học phép thuật ấy chẳng để làm gì, nhưng…”

Vai Max rung lên cùng với sự khô cứng trong cổ họng. Chàng ấy dường như không để ý  rằng nàng muốn trở nên có ích. Riftan bình tĩnh tiếp tục trong khi đang buộc chặt dây giày của mình.

“Sẽ không hại gì nếu nàng học một câu thần chú phòng thủ. Tất nhiên, chẳng bao giờ nàng xảy ra tình huống mà chính nàng phải sử dụng nó đâu.”

“E-emi….”

Max định nói rằng nàng ấy không cố bảo vệ mình, nàng ấy đang cố gắng học phép thuật vì muốn giúp Riftan.

Max cảm thấy nàng ấy không nhận được chút tín nhiệm nào cả. Theo một lẽ nào đó, Riftan không mong đợi nàng ấy là một phù thủy giỏi và là một người trợ giúp đáng tin cậy. Chàng chỉ quen với hình ảnh nàng run lên vì sợ hãi thôi.

Max gật đầu, cố gắng che giấu sự thất vọng của nàng trước chàng như thể chàng ta đang xoa dịu một đứa trẻ trong nhóm. Thật là may mắn khi nàng đã được cho phép để tiếp tục. Rõ ràng, nếu nàng ấy xây dựng kỹ năng của mình và thể hiện phẩm giá của mình, Riftan sẽ thay đổi thái độ của mình. nàng ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng ngay bây giờ. Max tự an ủi mình như vậy và thốt lên với giọng bình thản.

“Uh, vì chàng đã cho phép… c-cảm ơn chàng.”

Riftan với vẻ lảng tránh, không cười cũng không nhíu mày, hôn lên trán nàng một cái rồi đứng dậy.

“Nếu Ruth cố gắng lôi kéo nàng vào một thí nghiệm gì đó kỳ lạ, hãy nói với ta ấy ngay lập tức.”

“E-em sẽ ổn. E-emi nghĩ là em sẽ nói với cậu ta hãy nghiêm túc dạy mình. "

Những lời nàng cố gắng trấn an chàng bằng cách nào đó khiến Riftan mỉm cười. Max lo lắng, tự hỏi liệu nàng có lại lỡ lời hay không. Tuy nhiên, Riftan đã mở cửa mà không nói gì và bỏ đi.

Max nằm trên giường và yên lặng lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của Riftan. Cửa sổ mờ ảo bởi ánh sáng xanh của bình minh. Ngắm nhìn một lúc, nàng thở dài, trùm chăn lên đỉnh đầu.

Một cảm giác mệt mỏi kỳ lạ ập đến với nàng. nàng nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi.