“Thưa Lãnh chúa… Thùng tắm đã xong.
Tôi nên làm gì nữa ạ?”
Max xấu hổ vô cùng khi tiếng nói trẻ trung từ cô hầu truyền đến tai nàng.
Cô ấy chắc không nghe được gì từ bên ngoài đâu nhỉ?
Mặc cho nàng đang xấu hổ đến chết, chàng vẫn bình tĩnh kéo quần lên rồi ra mở cửa.
Max vội trùm chăn lên, nấp sau giường không dám ngó đầu ra.
Người hầu đổ đầy nước ấm vào thùng tắm, lấy ra khăn tắm cùng quần áo mới, sau đó lui ra ngoài.
Sau khi biết mọi người đã đi hết, Max mới ló đầu ra.
Nàng bắt gặp Riftan đang cởi nốt những phần còn lại trên áo giáp, quần áo, và bước vào thùng tắm cạnh lò sưởi.
“Maxi….lại đây.” Chàng dơ tay về phía nàng.
Max nhìn mái tóc đen đang nhỏ nước của chàng.
Riftan đặt một tay lên thùng tắm, cười cười toe toét như đang dụ dỗ một chú mèo nhút nhát.
Chàng khàn giọng nói.“Ta mệt quá, không nhấc nổi tay lên được.
Nàng tắm giúp ta nhé.”
“N-nói dối.” Nàng lắc đầu, không tin được người này đâu.
“Suốt mười ngày qua ta chỉ nằm ở trên núi thôi.
Giờ toàn thân đang ê ẩm, các ngón chân cũng tê cứng cả rồi này.
Nàng giúp ta đi mà.” Chàng càu nhàu về những khó khăn của bản thân.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Max bò xuống giường, tiến lại gần chàng, dù biết rõ chàng đang nói dối.
Riftan chợt dơ tay lên khiến nàng phải cúi xuống, chàng vừa thơm vào lòng bàn tay nàng, vừa xoa nắn một bên má, như không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.
“Cởi váy áo ra rồi ngồi vào đây.” Chàng nhẹ nhàng ra lệnh, rồi lại thúc giục nàng trong giọng điệu khẩn thiết khi nhịp tim lại đập nhanh trở lại.
“Ta vẫn n*ng lắm.
Cởi nhanh lên đi.”
Max run rẩy nhìn chàng.
Sao nàng dám làm trái lời chàng?
Max từ từ cởi váy, tháo dây buộc bỏ xuống sàn, rồi lại kéo áo trong, tụt vớ ra để lên ghế.
Riftan nhìn chằm chằm nàng, hai mắt đen rực cháy không bỏ xót bất kỳ chuyển động nào.
Cuối cùng nàng cũng cởi xong bộ đồ lót rách rưới, cẩn thận bước vào thùng tắm.
Chàng lại gần, ôm eo nàng, vùi mặt xuống phần bên phải đang sưng tấy.
Max theo bản năng nắm lấy mái tóc ẩm ướt, bóng mượt của chàng mà thở gấp.
Chú ý: Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ đang có thai hoặc cho con bú và thanh niên đang ăn cơm cẩn thận khi xem đến đoạn này
Trong bụng lại bùng lên lửa đốt, khi đôi môi nóng bỏng đang trườn bò đầy tinh tế trên da thịt.
Chàng cẩn thận kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh.
Max rên rỉ, ôm chặt lấy mặt chàng.
Nàng chẳng biết mình muốn đẩy ra hay kéo chàng lại gần khi một cơn khoái cảm hòa lẫn chút đau đớn đang chạy dọc khắp sống lưng.
“Nàng cũng muốn ta mà, phải không nào?” Chàng thủ thỉ, ôm lấy ngực nàng.
Max chẳng nói gì, chỉ biết đỏ mặt.
Vậy là đã quá đủ cho một câu trả lời.
Hai mắt Riftan chứa đầy những mãn nguyện và khao khát….
được khơi dậy từ những cảm xúc mãnh liệt khó diễn tả thành lời.
Chàng ngấu nghiến đôi môi, banh chân nàng ra, trượt vào bên trong lần nữa.
Max bất lực, tan chảy trong vòng tay của người đàn ông vô độ này.
Riftan không chịu nghỉ dù chỉ một giây, chàng cố khơi dậy mọi ham muốn bên trong nàng.
Chàng hôn nàng từ đầu đến chân, nhẹ nhàng gặm nhấm; lướt môi mình qua khắp nơi trên người nàng.
Chàng tiến vào sau khi đã thiêu đốt, và chiếm lấy nàng cho đến tận khi nàng thấy kiệt sức.
Max chẳng còn gượng lại được nữa khi đã trèo lên đến tột đỉnh.
Cuối cùng, chàng cũng thỏa mãn xong ham muốn của bản thân và lên giường nằm nghỉ, lúc đó nàng thật sự muốn hướng nói cẩm tạ với đất trời.
“Ri-Riftan, chàng kh-không m-mệt à…..” Max kiệt sức, ghé mình lên ngực chàng.
Những ngón tay vuốt ve sau lưng nàng, mặt chàng đầy thỏa mãn.
Chàng thở dài, nói.
“Maxi à, một người đàn ông bị bỏ đói lâu ngày tự dưng lại được ngồi trước một bữa tiệc thịnh soạn, theo nàng thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo hả?”
Max ngước đôi mắt lim dim lên nhìn chàng.
Chàng chùi môi xuống vai nàng.
“Ta vốn mệt đến lả cả người, thế mà giờ lại chẳng thấy buồn ngủ gì.” Chàng gặm nhấm từ hai vai đến cổ nàng như muốn ăn nàng vào bụng.
Max cọ hai vai lên, mặt nhăn nhó nhìn chàng.
“E-em kh-không phải đ-đồ ăn nhé…”
“Trông ngon quá.” Chàng cọ môi mình qua hai vai, và liếm mút phần nhạy cảm trên cổ nàng.
Max tưởng thật, sợ chui tụt xuống chăn bông.
Riftan cười khùng khục, cuộn tròn nàng lại, nhìn ai kia đang cố chui chui rúc rúc.
Cơn rùng mình chạy dọc toàn thân nàng khi bên tai vang lên một tràng cười sảng khoái.
Nàng dụi đầu lên ngực chàng, vỡ òa trong hạnh phúc.
Đối với màng, thật may mắn khi được chia sẻ khoảnh khắc gần gũi và thân thương với một ai đó.
“Ta đã dọn sạch núi trong chuyến đi lần này, nên từ giờ đến cuối năm không còn phải rời lãnh địa nữa.” Riftan lầm bầm mệt mỏi, bàn tay to vuốt lên tóc nàng.
“Hai ta sẽ nghỉ ngơi, đến khi nào trời ấm lên chút, nàng lại có thể cưỡi ngựa trở lại….
Nàng có thể ra thăm quan cái hồ ở phía tây.
Nó đẹp lắm, kể cả trong mùa đông.”.