Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 115: 115: Màn Chào Đón Thân Từ Người Vợ 2





“Ta sẽ dùng bữa sau.

Chỉ cần mang lên đây một bộ quần áo mới là được.” Ra lệnh xong, chàng liền tiến bước lên cầu thang.
Cuối cùng, sau khi đã đóng cánh cửa phía sau lại, Riftan liền thả nàng xuống rồi tiếp tục hôn vồ vập như trước.

Max vừa ôm lấy tay chàng vừa thở hổn hển.

Còn chàng thì vừa nhấm nháp môi nàng vừa tháo găng, nhẹ nhàng âu yếm xuống cổ nàng.

Đôi môi thô ráp của chàng trườn bò khắp nơi làm cổ nàng tê dại.

Nàng dụi má vào lòng bàn tay ấm áp của chàng.

Riftan vừa luồn tay vào mái tóc xù của nàng, vừa khẽ rên rỉ.
“Lạy chúa….ta nhớ cảm giác này biết bao….”
Chàng hạ tay xuống, không ngừng mơn trớn làn da dưới vạt váy nàng.

Max cũng bắt chước theo, nàng luồn tay qua lớp áo choàng, chạm vào phần ngực dày đang được bao bọc trong lớp áo giáp.

Riftan thở dốc, kéo tay nàng lên chạm vào cái cổ lớn của mình như một con thú to xác đang nghiêng đầu, đòi được vuốt ve.
“Người ch-chàng lạnh quá.” Nàng nói.
“Không hề.” Giọng chàng nặng nề như bị đè nặng bởi cả tấn kim loại.


“Toàn thân ta đang nóng hầm hập ra đây.”
“Ch-chỗ nào? Ch-chàng bị đ-đau ở đâu ư?” nàng lo lắng hỏi.
“Ta thấy khó chịu vì nàng.”
Chú ý: Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ đang có thai hoặc cho con bú và thanh niên đang ăn cơm cẩn thận khi xem đến đoạn này
Max ngơ ngác nhìn lên người chàng, tự hỏi liệu có phải lúc nhảy vào người chàng, nàng đã làm chàng bị thương.

Rồi Riftan lại khẽ rên rỉ, tựa như muốn xé toạc áo choàng ra.
“M* nó, cả đời ta chưa bao giờ thấy vừa cứng vừa gấp thế này đâu.”
Nói xong, chàng liền vứt toẹt miếng giáp ngực xuống sàn, rồi nhấc bổng nàng lên, đẩy vào cột nhà.

Max tròn mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ ấy đang tỳ vào bụng dưới của mình.

Thế mà vừa rồi nàng còn tưởng đó chỉ là nụ hôn sum vầy và cái ôm ấp giữa những người thân thiết với nhau.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Riftan nhấp nhô người lên cơ thể nóng bỏng của Max và ngấu nghiến môi nàng như một kẻ háu đói.

Nàng ôm chặt lấy cổ chàng, khẽ rên nhẹ.

Động tác cọ xát dễ thương như một chú chó lớn phút chốc bùng cháy lên thành một thứ gì đó vừa dữ dội lại nóng bỏng.

Để cảm xúc với cơ thể đang được kích thích của nàng cùng đồng điệu, chàng liền kéo hông nàng vào, khiến cả hai sít sát gần nhau hơn.

Đúng như chàng nói, cơ thể chàng đang bừng bừng lửa đốt.   
“Ta phải cắm vào trong nàng ngay bây giờ.” Chàng cộc cằn nói.
Max mơ màng nhìn đôi môi ẩm ướt ấy đang liên tục mút mát mình.

Chàng thô bạo dựt dây lưng của nàng xuống, đồng thời kéo váy và áo trong của nàng lên.

Max kẹp chân quanh eo chồng để chàng có thể dễ dàng vòng tay mình qua.

Chàng vừa cởi quần, vừa xé toạc quần lót của nàng ra rồi đẩy thẳng mình vào bên trong.
Max thở gấp, hai chân vùng vằng.

“Ri-Riftan….”
Chàng xoa nắn cặp đùi cùng vòng eo thon gọn của nàng dưới vạt váy.

Nàng bám chắc lấy chàng, eo siết chặt.

Riftan ngưng lại chút như vừa bị chặn ở ngoài, rồi bắt đầu tăng tốc đẩy thật mạnh vào bên trong.
Max đã bức người đàn ông của mình đến bờ vực của sự điên cuồng, khiến lần nào thúc mạnh vào nơi sâu nhất chàng cũng cụng đầu bụp cái vào cột nhà.


Một cảm giác cuồng loạn chưa từng có làm nàng phải thổn thức.

Tựa như có xung điện đang nhảy múa theo từng mạch đập, đòi hỏi phải đáp trả lại ngay theo nó.
Max như mất đi tri giác, khẽ nức nở khi chàng xé rách gấu váy mình.
Riftan dụi dụi đôi môi ướt át của mình lên trán nàng.
“Maxi….thêm chút nữa thôi.

Sắp rồi.

Sắp xong rồi…..”
Max đẫm lệ ngước nhìn khuôn mặt đỏ gay phía trước.

Đang thở phì phò, Riftan liền giơ một tay ra đỡ lấy đầu nàng rồi hôn đến điên cuồng.

Lưỡi cùng nơi đó của chàng đang lấp đầy toàn bộ cơ thể nàng.

Max rên rỉ như một con mèo giận dữ.

Nàng sợ đến lúc lên cao trào, Riftan sẽ bị kiệt sức mất.

Hai lần…Rồi ba lần…chàng đẩy hết cỡ vào, sau đó giật giật.
Max duỗi thẳng ngón chân mình khi lên đến tột đỉnh.

Riftan thì giữ yên hông nàng trong bất động cho đến khi ngọn lửa cuồng nhiệt ấy lắng xuống.
“Đau không vợ?” Khi cơn run rẩy đã dịu lại đôi chút, chàng mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn lẩm bẩm.
Max bàng hoàng, nhìn chàng trong ngây dại.
Riftan lầm bầm tiếp trong giọng điệu nặng nề.


“Ta vốn không định làm mạnh thế này đâu….”
Chàng đặt nàng xuống, nhìn kỹ nàng với vẻ mặt lo lắng.

Hai chân Max run rẩy, suýt không đứng vững, nàng lắc đầu.
“Em-em kh-không sao ạ…” nàng nói với hai má ửng đỏ cùng đôi mắt mơ màng.
“Đấy là câu nói ưa thích của nàng à.”
Chàng ôm lấy phần eo đang đung đưa của nàng, giúp nàng đứng vững hơn.

Max ngây ngốc nhìn chàng lại kéo váy mình xuống, dư vị từ cào trào vẫn còn chưa bay đi.
Người chồng có quyền làm với vợ mình bất kì khi nào anh ta muốn.

Dù người bị thương có là anh ta hay cô ta thì cũng chẳng quan trọng gì, bởi cô vợ được xem như một thứ tài sản thuộc sở hữu của người chồng.
Vậy mà chàng lại luôn luôn quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Max căng thẳng cất lời.
“E-em thật sự….

kh-không thấy đau mà….”
“Được thôi.

Thế giờ mình làm như mọi khi nhé.”
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa ngập ngừng..