Hoàng hôn dần buông xuống và sự mệt mỏi đang tăng cao.
Nhìn những bệnh nhân vẫn đang cần được cứu chữa, Max tự hỏi liệu mình có thể trở về lâu đài trong hôm nay.
Nghĩ đến việc phải qua đêm giữa giá lạnh nơi đây, mọi cảm giác mệt mỏi dường như cứ thế mà trào dâng trong lòng nàng.
Nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt khi một bát súp gỗ xuất hiện trước mắt nàng.
“Phu nhân, mời người.”
Max kinh ngạc, ngước nhìn chàng thanh niên vừa tiến đến.
Là vị hiệp sĩ trẻ tuổi cố đưa nàng về lâu đài trước đó, cậu đang đứng cầm một bát súp nóng.
“Đây là thịt thỏ hầm, thưa lệnh bà.
Món này tuy không thể bằng đồ ăn trong lâu đài, nhưng cũng không đến nỗi nào đâu.” Cậu cười nói.
Max chớp mắt nhìn cậu rồi cầm lấy bát súp.
Nàng chợt nhớ ra mình đã bỏ qua bữa trưa nên giờ cái bụng đang rất cồn cào.
“C-cảm ơn cậu.” Nàng cầm bát, tỏ vẻ biết ơn.
“Không có gì đâu.
Mà chuyện trước đó….”
Mặc kệ mọi thứ xung quanh, những ngón tay thoăn thoắt của nàng bắt đầu hành động.
Vừa xúc được một thìa vào miệng thì một giọng nói ngập ngừng lại vang lên bên tai.
Max giật mình.
Cậu ấy định nói gì nữa sao?
Trong khi nàng còn đang choáng váng, thì chàng hiệp sĩ bỗng tiến lên phía trước và cung kính cúi đầu.
“Tôi xin lỗi vì hành động trước đó của mình.
Đúng như Lệnh bà nói, tôi thật là thô lỗ.”
Max ngây ngốc nhìn đỉnh đầu vị hiệp sĩ, miệng vẫn còn ngậm thìa.
Nàng không ngờ sẽ có ai đó đến cúi đầu trước mình.
Nàng vội vàng đặt bát xuống, xua tay.
“Kh-không, làm ơn.
Chẳng qua… là….
do ta nh-nhạy cảm quá thôi….t-ta xin lỗi,” Nàng hấp tấp nói.
Bị bắt gặp trong tình huống đó đã làm nàng thấy độn thổ lắm rồi, nàng cũng biết, từ giờ nàng sẽ phải kiềm chế cảm xúc của mình hơn.
“Lệnh bà, người đâu có lỗi.
Chẳng phải chính tôi mới là thể hiện sự bất kính trước sao? Ai vào địa vị của người cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.”
Lời hiệp sĩ nói làm hai má Max ửng hồng.
Đôi vai cứng ngắc của nàng thả lỏng, nhẹ nhõm.
“C-cảm ơn cậu…v-vì đã n-nói như vậy.” Nàng chân thành cảm ơn.
Sự đè nén trong lòng rồi cũng tan biến đi.
Chàng hiệp sĩ khó xử trước lời nói ngượng nghịu của nàng, cậu không biết mình nên nói gì tiếp theo.
Bầu không khí khó xử bao trùm lên hai người cho đến khi Ruth từ trại lính trở ra.
Anh kinh ngạc nhìn chàng hiệp sĩ đứng cạnh Max.
“Ngài Karon, có chuyện gì sao?”
“Không ngài pháp sư.
Chuyện là….tôi đang xin lệnh bà thứ lỗi cho hành động bất kính của mình.” Cậu thành thực trả lời.
Pháp sư như muốn hỏi thêm đôi chút, nhưng rồi lại quyết định không tọc mạch thêm.
Anh chàng tiến về phía ngọn lửa, hơ tay lên, thở dài thườn thượt.
“Các hiệp sĩ vừa trở lại sau khi mạo hiểm vượt qua bức tường để lần tìm lũ sinh vật bóng đêm, phòng trừ chúng đang lẩn trốn.
Phu nhân cũng nên về lâu đài thôi.”
“Th-thế còn cậu, Ruth?” Nàng kinh ngạc khi biết mình có thể trở về.
“Tôi nghĩ mình nên ở lại đây hôm nay.
Có thể sẽ có người nào đó phát sốt….
khi nào lấy lại được pháp lực, tôi sẽ trị thương cho họ.”
Max cứ đắn đo mãi.
Cơ thể nàng đã rã rời, đang khao khát được trở về lâu đài, nằm sụp xuống giường đánh một giấc, nhưng lương tâm nàng không cho phép điều đó.
“Th-thế tôi c-cũng… ở lại đây hôm nay….”
“Những gì có thể làm, người đã làm xong hết rồi.
Kể cả có trở về bây giờ hay không thì người cũng đã làm quá đủ rồi đấy.” Ruth nghiêm khắc ngắt lời nàng.
Max cứng đờ tự hỏi liệu có phải ý của anh là nàng đang làm vướng chân.
Nhận ra sự không thoải mái từ nàng, Ruth nở một nụ cười hiền.
“Lãnh chúa Calypse sẽ nổi cơn tam bành nếu biết Phu nhân đã qua đêm ở doanh trại.
Tôi vừa lệnh cho các hiệp sĩ đưa người, vậy nên xin người, hãy trở về lâu đài nghỉ ngơi.
Như vậy chúng tôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng.”
“Để tôi hộ tống Lệnh bà về.” Ngài Karon tình nguyện nói.
Trước hai người đàn ông kiên quyết như thế, Max không thể cứ đứng chôn chân mình mãi được, cuối cùng nàng đành gật đầu chấp thuận.
Thật tình, nàng không muốn phải qua đêm ở ngoài trời khi mùi xác quái vật vẫn âm ỉ xung quanh.
Nàng miễn cưỡng trèo lên xe ngựa, chiếc xe được hai người hầu kéo đi.
Hiệp sĩ cưỡi ngựa đi tới cạnh toa xe, rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Nàng ngồi co người trên phần ghế ngồi mấp mô, thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ dây thần kinh được thả lỏng, nỗi vất vả đã đi qua.
Như con mèo đang nằm cạnh đống lửa, Max thu mình lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Suốt 22 năm qua, hôm nay là ngày mệt mỏi nhất đối với nàng.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Vừa về đến lâu đài, nàng liền cởi chiếc áo choàng thấm máu, dính đầy bụi bẩn ra, giặt sạch nó, rồi nằm vật xuống giường.
Mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau, toàn thân nàng ê ẩm như vừa bị ai đó dùng gậy đánh đập.
Max nằm sấp, rên rỉ.
Khi Rudis ôm một bó củi bước vào, chào đón cô là những tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt cùng khuôn mặt nàng đang vùi vào gối nệm.
“Phu nhân, người không sao chứ?” Cô hầu lo lắng hỏi thăm.
Max ngồi dậy, nở nụ cười miễn cưỡng.
Rudis ngay lập tức đi gọi người hầu chuẩn bị thùng tắm.
Nàng đằm mình trong làn nước ấm cho đến khi các phần cơ căng cứng được thả lỏng, sau đó bước ra ngoài, khoác lên mình một chiếc váy lót mềm mại cùng một chiếc đầm len dày.
Rudis tỉ mỉ lau khô tóc cho nàng rồi lại cẩn thận chải thẳng từng lọn tóc.
“Phu nhân, hay hôm nay người cứ nằm trên giường nhé? Bên ngoài lạnh lắm.” cô hầu nói, như cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng.
“T-tôi đang định đ-đến th-thư viện một lúc.
Tôi muốn đọc m-một quyển sách….”
Ruth liền rời phòng ngay lập tức.
Sau khi ăn hết một bát cháo lúa mạch mà người hầu khác mang đến, Max liền khoác lên người một chiếc áo dày rồi đi đến thư viện.
Căn phòng trông thật ấm cúng nhờ có người hầu thắp đèn từ trước..