Ngồi trước bàn lật dở từng trang sách, tâm trạng của nàng cứ dần dần trùng xuống.
Sắp dữ trữ đủ cho mùa đông rồi nên nàng cũng chẳng có nhiều việc để làm lắm.
Max thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng than thở sao thời gian trôi chậm vậy.
Nàng không thể tin được, chàng mới rời đi chưa đến nửa ngày mà nàng đã thấy cô đơn biết chừng nào.
Nàng từng ở một mình, vậy mà…
“Phu nhân ơi, người mệt ạ.
Tôi mang cho người chút trà nhé?”
Max đang lơ đãng, vội lấy lại tinh thần trước câu hỏi ân cần của Rudis.
Là bà chủ lâu đài Calypse, nàng không thể chỉ vì chồng mình vừa rời đi mà đã lộ ra vẻ chán chường như một đứa trẻ được.
Max mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, một cơn gió buốt lạnh lay mạnh vào khung cửa.
Toàn thân nàng tái mét lại, lo lắng nhìn những cành cây trơ trụi đang lắc lư dữ dội.
Xa xa vọng lại tiếng kêu từ đàn chim di chú.
Mùa đông đang bay về Anatol.
Trận sương giá đầu tiên ập đến là vào hai ngày sau.
Max nhìn từ cửa sổ xuống khu vườn lấp lánh, tựa như vừa được rắc bột.
Nhiệt độ giảm đi đáng kể, cho thấy mùa đông đã về đến muôn nơi.
Với thời tiết thế này thì liệu Riftan ở trên núi có thực sự bình an?
Lo lắng nhìn ngọn núi phía xa xa, Rudis đang ngồi trên ghế khâu vá, liền thở dài một hơi.
“Mùa đông năm nay tự dưng lạnh thế.
Đã vậy còn đến sớm nữa chứ.”
“C-chị nói Anatol chưa từng l-lạnh kể cả vào m-mùa đông sao?”
“Vâng, Anatol nằm trong lưu vực nên mùa đông ở đây ấm hơn các vùng khác.”
Nói xong, Rudis lại thấy hơi lúng túng.
“Nhưng mùa đông năm nay có vẻ khác.
Trong giếng đã xuất hiện lớp băng mỏng rồi đấy ạ.”
“Số c-củi mà mọi người dùng trong mấy hôm ấy..chắc sẽ không i-ít đâu nhỉ?”
“Chúng ta đã đã dự trữ nhiều hơn bình thường rồi, nên sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”
Rudis nở một nụ cười dịu dàng giúp nàng bình tâm.
Max nhìn theo cô hầu, khóe miệng nàng cũng kéo lên, rồi nàng đến ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm đôi bàn tay buốt giá của mình.
Khi thời tiết đột ngột trở lạnh, toàn bộ lâu đài Calypse liền chìm sâu vào tĩnh lặng, như vừa bước vào thời kỳ ngủ đông.
Người hầu thường nhanh nhẹn chạy vặt khắp lâu đài thì nay lại dành phần lớn thời gian của mình trong những căn phòng có đặt lò than hồng, trong khi đám thương nhân hay mang hàng hóa đến lâu đài thì đã không còn xuất hiện nữa, khiến cả khu vườn rộng rãi trông như một bãi đất hoang vắng vẻ.
Dù ưa thích sự yên bình tĩnh lặng hơn sự ồn ào vồn vã, nhưng việc thay đổi tâm trạng chỉ trong ít ngày qua vẫn làm Max thấy hiu quạnh.
“Chúng tôi bắt đầu nấu bữa trưa nhé?” Rudis phá vỡ sự trầm lắng, cô nàng niềm nở hỏi khi nhận ra tâm trạng của nàng đang đi xuống.
Max gật đầu.
“Trưa nay có g-gì thế?”
“Dạ có sốt kem hầm đậu xanh, xúc xích hun khói đậm vị, còn cả bánh bí ngô nấu với quế và đường mật1 để ăn tráng miệng nữa.”
Mới nghe thôi mà nàng đã ứa hết cả nước miếng.
Với vẻ mặt hăm hơ, Rudis cẩn thận xếp đồ may vào giỏ rồi rời phòng.
Max mở tập thơ mới lấy từ thư viện tối qua ra, hy vọng sẽ đọc nó cho đến khi bữa trưa được hoàn thành.
Nhưng, còn chưa kịp đọc được trang nào thì đã có tiếng gõ cửa khá kịch liệt.
Rudis đã quay lại rồi ư? Khi nàng nói mời vào, vẻ mặt lộ rõ sự tò mò, thì ông Rodrigo cùng Ruth đã mở cửa bước đến.
“Thưa phu nhân, tôi xin lỗi vì đã làm phiền người nghỉ ngơi, nhưng pháp sư nói có việc hệ trọng nên tôi đã đưa ngài ấy đến đây.”
“C-có chuyện gì thế?”
Max đứng dậy với vẻ mặt bối rối.
Thế rồi Ruth thở dài, nói:
“Rạng sáng nay, lũ quái vật đã xâm nhập qua bức tường và tiến vào lãnh địa.
Lính canh cùng các hiệp sĩ đã nhanh chóng trấn áp chúng nhưng có vẻ có thương tích khá nhiều.
Tôi đang đi yêu cầu sự giúp đỡ trong lâu đài Calypse, vậy nên người có thể sắp xếp một vài người hầu nhanh nhạy đến để giúp không?”
Mặt Max ngay lập tức tái mét đi.
Nàng ngỡ ngàng bởi sự thật Riftan đang giải quyết một vấn đề khác, và chỉ vài ngày sau khi chàng đi thì….
Ruth nói lại với giọng điệu bình tĩnh.
“Chắc nhiệt độ giảm đi đột ngột khiến số lượng con mồi của quái vật bị giảm sút, vậy nên bọn chúng mới bắt đầu kêu la.
Việc quái vật trở nên hung ác vào mùa đông cũng không có gì hiếm gặp….
có vẻ là lần đầu chúng xâm nhập vào bức tường nên lính canh mới không kịp phản ứng lại.”
Max cố trấn tĩnh lại trước giọng nói điềm tĩnh của anh.
“Tôi nên chọn b-bao nhiêu người?”
“Cần ít nhất 6 đến 10 người.
À, bảo họ mang theo một một đống vải sạch, một bó mộc bản làm nẹp, một nồi thảo dược lớn, một chậu nước, một cái bát bằng đồng, một sợi chỉ, một cây kim, một loại thảo mộc và cả thức ăn nữa.
Chỗ đó là khu vực hẻo lánh nên không dễ để lấy được những đống đồ đấy ngay lập tức.”
Max khẩn trương lắng nghe những lời nói tuôn ra như mưa ấy rồi quay mắt sang nhìn ông Rodrigo.
Ông lão gật đầu.
“Tôi sẽ bảo họ chuẩn bị ngay.”
“V-và gửi ngay một người đến điện thờ g-giáo xứ để xin c-chi viện nữa….”
“Điện thờ của Anatol không có ngòi dẫn để sử dụng ma pháp thần thánh.” Ruth cắt ngang lời nàng, kiên quyết nói.
“Anatol từ lâu đã là một khu biệt lập.
Mãi đến mấy năm gần đây Lãnh chúa Calypse mới đưa nơi đây vào giáo xứ.
Điện thờ chính sẽ không đời nào cử một vị thầy tu cao cấp đến một vùng đất xa xôi hẻo lánh như thế này.”Sốt kem hầm đậu xanh
Xúc xích hun khói đậm vị
Bánh bí ngô nấu với quế và đường mật
.