Lý Vân Ca đi trở về bên giường, ngồi xuống bên cạnh Y Minh. Đưa mắt nhìn con người mình đã để trong lòng nhiều năm, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng hất tóc mái đang che trán của cậu lên.
Dưới ánh sáng nhu hòa, Lục Y Minh thành thành thật thật mà ngủ. Lý Vân Ca nhìn cậu từng điểm từng điểm, ánh mắt xẹt qua cái trán trơn nhẵn của cậu, cái mũi có chút nhếch lên, cái môi nở nang ửng đỏ, cái cằm hình cầu, cái cổ thon dài, ***g ngực lên xuống theo tầng suất hô hấp nhẹ nhàng, cơ thể trẻ trung ẩn giấu dưới cái chăn. Lý Vân Ca nhìn một hồi lâu, đặt là trong bình thường hắn cũng không dám nhìn không kiêng nể gì như thế, bởi hắn biết, ánh mắt mình có biết bao nhiêu bạo lộ.
Lý Vân Ca cười cười, đưa tay chà xát khuôn mặt mình, rồi sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn Y Minh. Ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Y Minh ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Lý Vân Ca trầm thấp lầm bầm lầu bầu, “Tôi thật giống tội phạm.”
Khẩu khí thờ dài thật dài, Lý Vân Ca đứng dậy đi vào phòng tắm. Gội rửa cảm giác chán chường khắp cơ thể, cũng rửa đi ngọn lửa mạnh mẽ trong lòng.
Một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước ra từ phòng tắm, Lý Vân Ca mở tủ lạnh nhỏ ra dưới quầy bar, nước khoáng lạnh băng là thứ hắn cần bây giờ. Xách một chai nước, Lý Vân Ca nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, bước ra ngoài.
“Y Minh, Y Minh, dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp a, thoải mái lắm!” Lục Y Minh mơ mơ màng màng nghe được có người gọi mình, nhưng mí mắt chát chát căn bản không thể mở được. Lục Y Minh trở mình, trong miệng lẩm bẩm, “Em muốn ngủ, đừng làm ồn…”
Lý Vân Ca dở khóc dở cười mà nhìn Y Minh trở mình nằm ngiêng, tối nay tốt xấu gì cũng phải ngủ chung trên một giường lớn, mình cũng không muốn nửa đêm bị người khác vực dậy gọi đi tắm rửa.
Không thể làm gì, Lý Vân Ca đi vào phòng tắm lấy một bồn tắm hơn phân nửa đều là nước, quay người đi về giường.
“Y Minh, dù nhóc không muốn,…… nhưng anh vẫn phải đưa được nhóc vào bồn tắm!” Lý Vân Ca uy hiếp nói, mặc dù biết hành vi của mình có chút khác người, nhưng Lý Vân Ca cũng không nhận ra hành động này khá giống của bọn tiểu nhân, tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều làm chính nhân quân tử.
Y Minh giật giật thân thể, đem đầu vùi vào giữa khe hai đầu gối.
Lý Vân Ca cười cười, đây chính là tiền từ trên trời rơi xuống a, quá lời!!!!
Thò tay xốc cả người Lục Y Minh từ trong chăn lên, Lục Y Minh rõ ràng rất ngoan ngoãn không có động tĩnh gì. Thò tay từng bước từng bước cởi bỏ khuy áo của chiếc áo sơ mi màu lam tro, tâm tình Lý Vân Ca ngày càng tốt.
Da thịt tuổi trẻ trơn bóng từng chút lộ ra theo từng động tác của hắn, dưới ánh đèn càng trở nên óng ánh trơn bóng, mà sau khi uống rượu say, làn da trước ngực lại phát ra một mảng màu phấn hồng.
Cuối cùng cũng cởi được cái cúc áo cuối cùng, Lý Vân Ca đem tay trái rời khỏi cái cổ Y Minh, thoáng nâng cơ thể cậu lên, cởi tay áo xuống. Y Minh bị đè ngang tựa như cũng cảm thấy có chút lạnh, khẽ ừ.
Lý Vân Ca đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ, sau đó mới bắt đầu tháo đai lưng cậu ra, lúc kéo khóa quần cậu, lộ ra chiếc quần lót màu lam trên người Y Minh, hai tay nắm lấy hai bên lưng quần của Lý Vân Ca hơi dừng lại, quyết định xem trước nên cởi hay giữ đồ lót của cậu. Sức quyến rũ của mình với người khác xem ra cũng tàm tạm, đối với Y Minh, vẫn là tự thân vận động a.
Cái này là ưu điểm của Lý Vân Ca, biết rõ đâu là thời điểm thích hợp để thừa nhận năng lực của mình có hạn.
Ôm lấy cái người mà mình hằng nhớ mong, bạn nói Lý Vân Ca không hề nghĩ ngợi lung tung chút nào thì thật là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà, trong loại tình huống này, Lý Vân Ca kỳ thật đã tương đối hài lòng. Hiện tại hắn chẳng những có thể nhìn cho đã, lại còn có thể động tay động chân nữa chứ sao. Y Minh bị bỏ vào bồn nước, chỉ cảm thấy thân thể rung rinh, cảm giác thoải mái dễ chịu đá bay cảm giác khó chịu muốn tỉnh khi bị Lý Vân Ca giày vò lúc trước, vô thức lại chui vào mộng đẹp.
Tay trái Lý Vân Ca trái tay vịn chặt Y Minh, tay phải bắt đầu phẩy nước lên người cậu, chậc chậc, một bộ tranh tắm hoạt sắc sinh hương* a. Nhẹ nhàng sờ mó thân thể Lục Y Minh, Lý Vân Ca bắt đầu cảm thấy cách làm này thật con mẹ nó** lại khiến cho bản thân mình không thể thốt lên lời.
*Hoạt sắc sinh hương(theogreyphan -TTV) :Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa, hoặc của con người.
**Nguyên tác là TMD nghĩa là con mẹ nó.
Có chút kích động, có chút cao hứng, có chút khẩn trương, có chút hối hận, có một chút xúc động, có rất nhiều cách nghĩ…
“Y minh, cởi đồ lót được chứ?” Lý Vân Ca nhẹ nhàng hỏi bên tai Lục Y Minh. Y Minh lúc này mà tinh tường trả lời hắn thì mới đúng là đang gặp quỷ.
Đồ lót ướt đẫm bị cởi xuống, lộ ra tất cả bên trong.
Lý Vân Ca hít vào một hơi, tự nói với mình, cứ coi đây là cơ thể của mình đi, bình thường tắm sao thì giờ tắm thế. Nhưng mà lúc tay hắn chạm vào nơi giữa hai chân Y minh, chứng kiến thứ bên trong bộ lông mềm mại, tiểu đông tây nửa đỏ nửa hồng nhạt, im lặng như vậy, bộ dạng chưa phản ứng, Lý Vân Ca lúc này lại nếm trải tư vị phải tự khống chế dục vọng của mình một lần nữa.
Cuối cùng cũng làm xong công việc giày vò mình, Lý Vân Ca ôm Y Minh đã được lau sạch sẽ về giường, nhặt cái chăn mới bị ném trên ghế sa lon lên, nhét người vào ổ chăn, đồng thời chỉnh độ ấm của điều hòa xuống. Lý Vân Ca lại thở dài thiệt dài. Mang đồ vừa mua về ra, giúp Y Minh mặc đồ lót đã được giặt sạch và sấy khô vào, sau đó mới tìm từ trong hành lý mình ra một bộ quần áo màu trắng tinh mặc lên cho cậu. Kéo chăn lên, Lý Vân Ca lại bắt đầu chăm chú cân nhắc xem có nên đi sang phòng Đỗ Vân Huy ngủ, hay là, thuê thêm một căn phòng nữa.
Chỉ là, cái người vẫn còn chưa tỉnh rượu này rốt cuộc vẫn khiến người ta lo lắng.
Lại một lần nữa xông vào dội nước lạnh, Lý Vân Ca chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, coi như gian phòng này chỉ có mình mình thôi là được.
Không rõ ngủ bao lâu, Lý Vân Ca một mực say ngủ đột nhiên nghe được giọng nói rất khó nghe của Y Minh “Tại sao, tại sao, tại sao…”
Lý Vân Ca đứng dậy đèn ngủ trên tủ đầu giường, nhìn nhìn vệt nước đọng lại ở đuôi mắt Y Minh, lông mày nhăn nhúm, miệng thì một mực trầm thấp hỏi tại sao.
Lý Vân Ca bề bộn gẩy gẩy đầu Y Minh, “Y Minh, Y Minh, tỉnh…”
Lục y Minh mở đôi mắt còn đọng nước mắt ra, lại từ từ trừng mắt nhìn, “Anh?”
“Tối qua em say rượu, đây là khách sạn của anh. Gặp ác mộng hả?”
“Ừm!”Lục Y Minh ngồi dậy tựa vào đầu giường, lấy tay dụi dụi con ngươi.
Lý Vân Ca đứng dậy đi rót một chén nước sôi, lại đi đến tủ lạnh cầm bình nước khoáng đổ vào, lấy tay sờ sờ cốc, hẳn là hơi nóng.
“Uống chút nước đi!”Lý Vân Ca đi trở về bên giường, đưa cốc qua.
“Cảm ơn anh.”Y Minh tiếp nhận nửa cốc nước, sau đó đặt xuống.
“Có chuyện gì sáng mai nói tiếp, trước ngủ đã.”Lý Vân Ca dịu dàng nói.
Y Minh đặt cốc xuống đầu giường, chậm rãi nằm xuống, sau đó mới khe khẽ kêu dạ.
Lý Vân Ca tắt đèn ngủ bên cạnh, cũng nằm xuống. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Trong bóng tối, Lý Vân Ca mở mắt, sau đó mới nghiêng mình nhìn qua Y Minh, đáy lòng âm thâm thở dài một cái, Y Minh.
___________