Đuổi Anh Đến Cùng

Chương 26




"Quyết thiếu"Nhân viên bệnh viện nhận thấy dáng người quen thuộc liền cúi đầu, nhưng nhận lại là cái phớt lờ quen thuộc. Trong mắt họ Quyết Tùng lúc này có chút gấp gáp chưa từng thấy, bước chân vốn đã dài nay lại như dài hơn, thoáng chốc đã đến cửa thang máy.Thang máy mở, Phong Tình khuôn mặt ủ rũ bước ra nhưng vì sự lãnh khốc của ai đó mà dừng lại. Mắt mở to khó khăn nói:

"Quyết..."

Tùng bước nhanh, dứt khoát vào thang máy, động tác thuần thục khiến Phong Tình quên cả câu từ vừa định nói.

Tầng 22

Phong Tình nhìn con số hiện đỏ nơi anh vừa nhấn, sau đó vô tình mà nhìn thấy chiếc áo vest đắt tiền màu xanh đậm có chút ướt mưa, có vẻ là vội vàng đến. Cô định nói gì đó, miệng mở ra chưa được nửa lời đã bị giọng trầm cắt ngang.

"Đừng bắt chuyện." Tùng nhìn thẳng, sau lời từ chối thì quay sang cô, ánh mắt đe dọa hơi thở Phong Tình, môi mỏng khẽ động.

"Tên tôi không phải muốn là gọi. Nếu tùy tiện phải trả giá."

Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng tái nhợt, Phong Tình nuốt nước bọt sau đó im phăng phắc, đến thở cũng phải điều chỉnh âm lượng. Cô sợ người đàn ông này chết mất, đến giờ mới nhận ra "chí cốt" của Phong không ai bình thường một chút được sao, cô đâu phải mình đồng da sắt mà cứ phải gặp những tình huống đe dọa mạng sống mình thế này.

Thang máy gọi "ting" một tiếng, khí oxi cũng tràn ngập khoang ngực, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật đẹp, tay đưa ra cung kính.

"Mời ngài"

Tùng không nhìn cô kiêu kì mà bước đi. Rõ hơn có thể dùng từ xem cô như không khí khiến cô giận đỏ mặt...

732-1711

Rõ ràng là phòng bệnh, nhưng lại chẳng ngửi ra một chút mùi thuốc sát trùng, xung quanh chỉ toàn là hương thơm đặc trưng, nhè nhẹ của cô gái đối diện.

Quyết Tùng nhớ như in mùi hương đó, không nồng nhưng lại quyến rũ, không nhẹ nhưng lại in sâu vào trí nhớ, mà có lẽ cả cuộc đời này, dù đi đến đâu, gặp gỡ ai cũng không thể tìm thấy mùi hương đó nữa.

Thượng Mỹ nằm rút vào mép của giường bệnh, dáng nằm co lại như đang né tránh điều gì khiến cô trông nhỏ bé, khiến cô trông ủy khuất, một mình gánh chịu tất cả đau thương.

Mái tóc buông dài xõa tung trên màu grap trắng, đẹp như một bức nghệ thuật trìu tượng. Khuôn mặt ửng hồng hai gò má, môi đỏ mọng run lên trong không trung, dáng người có chút đầy đặn hơn, hấp dẫn hơn trước. Chính vì thế mà Quyết Tùng đã đứng rất lâu, rất lâu để nhìn ra từng điểm khác biệt của người con gái đó, thanh thuần, hấp dẫn và bi thương.

Cô không đắp chăn, đó là thói quen xấu đến giờ vẫn không thể bỏ, mặc dù có lạnh đến đau người vẫn không đắp chăn. Tùng vốn biết, nhưng nếu là lúc trước anh sẽ phớt lờ đi, xem như không rõ, nhưng giờ khắc này anh lại bước đến kéo chăn, trùm kín người Thượng Mỹ.

Cô gái nhỏ trong mơ màng xoay người, chắp chắp môi một cái rồi tiếp tục say sưa như một đứa trẻ khiến Tùng say đắm.

Anh phút chốc nhẹ cả người, thấy cô có vẻ cũng chẳng biết trời đổ mưa như trút nước thì đôi mắt yêu chiều đảo nhẹ. Bước đến sofa ngồi xuống, mắt vẫn không dời Thượng Mỹ.

Trong đôi mắt nếu là người khác sẽ không thể tưởng tượng được một ngày, "biển hồ" quỷ dữ lại đong đầy tình người, đầy tha thiết và yêu thương đến thế, và đôi mắt đó có lẽ ngoài Khiết Ly, chỉ có Thượng Mỹ mới khiến ai kia trở nên dịu đi phần quỷ dị.

Mắt Thượng Mỹ bỗng run lên, sau đó cô rùng mình bật dậy. Đó là thói quen sau khi cô tỉnh dậy sau cơn mê, cô cứ sợ nếu ngủ lâu quá sẽ tiếp tục xảy ra những chuyện không hay, Mạc Cảnh sẽ đến, điều xấu xa sẽ đến, và quan trọng hơn, nếu ngủ lâu như vậy, Quyết Tùng có đến cũng chẳng biết.

Nhưng tiếc là, Quyết Tùng chưa một lần đến, cô nhận ra điều đó rất lâu, nhưng chẳng thể ngủ trọn một giấc, thầm trách bản thân tự hành hạ chính mình, sau đó quay sang phía sofa.

Thượng Mỹ chớp mắt một cái rồi nhắm mắt, sau đó liền mở mắt ngồi bật dậy. Hoang mang nhưng vẫn đủ tỉnh táo để rạo rực trong lòng.

Cô nhìn anh không chớp mắt, cũng chẳng nói một lời. Cứ ngây ngô nhìn anh như đợi các tế bào đã chết vì anh mà hồi sinh, và có lẽ để xác minh anh có phải là mơ hay thật.

Thời gian cứ thế dừng lại, đến khi ánh mắt cô hoàn toàn bị lấp đầy bởi hình bóng người đàn ông thăng trầm, cô gái nhỏ vội lật chăn chạy ngay đến anh, bao nhiêu nhớ nhung dồn vào tiếng hét lớn trong mưa.

"Tùng"

Thượng Mỹ như một đứa trẻ yêu thích quá đỗi một thứ gì đó, cô ôm chặt cổ Quyết Tùng nhảy cẫng lên khiến anh cũng theo đà mà gật gù, rồi hôn mạnh vào gò má cương nghị của ai kia.

"Không được đi đâu nữa, nếu anh kiên quyết đi em sẽ tự cắn lưỡi..."

Cô gái nhỏ ngửa đầu, lè lưỡi nhìn anh. Đó là lần đầu tiên trong đời anh hiểu thế nào là uy hiếp.

Bao nhiêu tâm tư, day dứt từ bao giờ chẳng còn tồn đọng, anh không còn đau đầu suy nghĩ chật vật với nó đến khó khăn. Đó có lẽ là điểm đặc biệt ở Thượng Mỹ, cô là một sự thuần khiết đơn điệu, đến độ người khác cứ thế vô âu vô lo khi có cô ở cạnh.

Khuôn mặt bầu bình Thượng Mỹ khiến anh yêu thích mà muốn cưng nựng. Tùng cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi hồng ướŧ áŧ, rồi lấn lướt đến bờ môi mềm.

Thượng Mỹ bất ngờ đưa tay bấu chặt bắp tay rắn chắc của anh, mắt nhướn lên và tay xiết ngày càng chặt.

Tùng hôn một cái thật kêu rồi buông ra, ánh cười tỏa sáng lần đầu tiên trong những chuỗi ngày tăm tối vì cô mà tỏa sáng.

Thượng Mỹ hai má đỏ rực, lơ ngơ không biết nói gì, môi đỏ run run trên không trung, tay chân luống cuống loạn xạ.

Tùng giữ cằm cô, cúi đầu thêm một nụ hôn nhẹ, giữ chóp mũi dính chặt vào đầu mũi bé nhỏ của cô, từng nhịp thở vẫn vá đạo giữ lấy cô không rời.

Thượng Mỹ cụp mắt, thân thể lúc nào đã nằm gọn trong cái ôm chặt cứng Tùng, cùng lúc cảm nhận cơ thể run lên nhạy cảm.

Thì ra cảm giác trái tim chạm đến trái tim là như thế, cô giờ khắc này mới hiểu rõ, bởi nhịp đập của anh cũng thổn thức và có chút rụt rè giống cô vậy.

Thượng Mỹ đưa tay đẩy Tùng ra, đưa tay sờ vào gương mặt anh tuấn, vẻ điển trai này là do đâu mà lại cuốn hút như thế, khiến cô vừa gặp đã nhớ nhung, điên cuồng mà theo đuổi.

Và cô chợt nhận ra, Tùng mệt mỏi, rất mệt mỏi,...

"Anh ngủ một chút, dùng giường của em đi. Em ngủ nhiều rồi nên có thể bao dung cho người thiếu ngủ đây."

Tùng nheo mắt, cho việc cô nói là điều đáng nghi ngờ.

"Em biết anh thiếu ngủ?"

Thượng Mỹ mỉm cười, sau đó chỉ chỉ vào quầng thâm dưới mắt Tùng nói nhỏ:

"Dựa vào cái này."

Tùng ngay đó cũng nâng khóe môi, hôn môi cô một cái nữa rồi nhấc bổng cô lên.

"Tùng..."

Tên chỉ vừa được gọi, lưng Thượng Mỹ đã đặt xuống giường, hương thơm nam tính vây lấy tâm trí.

Anh chống tay, mặt đối mặt với cô gái nhỏ, ánh nhìn cưng nựng như một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, và quả thật Thượng Mỹ đã có da có thịt, lại trắng trẻo mượt mà.

Tùng không kìm được lại hôn tiếp một cái nữa, và lần này khi buông ra, đầu lại bị hai bàn tay nhỏ giữ lại. Thượng Mỹ mân mê vành tai anh, ngón tay thon dài trượt từ tai, đến gáy, và đến cổ, sau đó chốt hạ bằng một nụ hôn hờ bên môi.

Chắc chắn 10 người, đến 7 người sẽ không kìm chế được mà lao vào nuốt chửng con mồi trước mắt, nhưng tiếc thay Quyết Tùng lại ép bản thân trở thành 3 người còn lại. Quyết giữ bản thân đứng đắn nhất có thể, kia là người bệnh, không thể để lí trí lấn át..

Anh phì cười, vuốt lại mái tóc đen vương trên gò má hồng:

"Học được ở đâu?"

Thượng Mỹ lắc đầu ưỡn người cười lớn, nắm tay anh kéo sang nằm cạnh mình. Tùng bị bất ngờ phải phản ứng, sợ sẽ động chạm đến những chỗ còn đau của Thượng Mỹ.

Anh bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu, hai tháng qua để đổi lại một phút giây ngắn ngủi như hôm nay, có là hai năm cũng thỏa mãn. Mùi hương đặc trưng, thân thể mềm mại, mê mẩn vạn sinh vật.

Tùng choàng tay sang eo Thượng Mỹ, vẫn là cử chỉ cẩn thận và nhẹ nhàng nhất.

"Anh đã ở đâu?"

Thượng Mỹ nói nhỏ, trong giọng mang chút thều thào, nhỏ đến mức tạo ra những đợt ngắt quãng.

Anh ghì chặt cô hơn nhưng không trả lời, cả hai cùng im lặng để tiếng mưa va đập vào cửa kính ngày một rõ ràng hơn.

"Dù anh không muốn biết, em cũng sẽ nói rằng em không sao, lúc tỉnh dậy trong đầu chỉ toàn nghĩ đến anh đến không ăn không ngủ. Phong Tình vì thế mà phát cáu, kéo em đến gương rồi thỏa sức càu nhàu."

"Em tự thấy chính mình trong gương, rồi không thể chấp nhận nổi bản thân như một xác chết. Tự nhủ ngày anh quay về, Thượng Mỹ cứ gầy như thế anh sẽ đau lòng."

Cô nuốt nước bọt, tự thấy bản thân đang kêu ca, than vãn, như "khoe mẽ" sự đáng thương của mình nên lặng đi một chút, cuối cùng lại nói thêm.

"Cứ thế ở cạnh em thôi, nếu chưa thể yêu em thì cứ hận. Em không trách cũng không mong, chỉ cần ở cạnh anh dù thời tiết có khắc nghiệp hoa cũng sẽ nở."

Tùng vẫn không chịu hé nửa môi, im lặng nghe từng chữ cô nói, ám hiệu lúc nhanh lúc chậm, giọng nói lúc vui lúc buồn, lên xuống không theo quy tắc. Cô gái nhỏ lộ rõ vẻ bối rối trong lòng anh, cách nói như níu giữ, nói cho anh biết cô hết cách rồi, nếu không cầu xin anh như thế thì chẳng thể làm gì nữa.

Thượng Mỹ bỗng chốc xoay người, mắt đối mắt với sói dữ, ánh mắt anh vẫn băng lãnh như nó vốn có, cô không cảm nhận được anh đang nghĩ gì, cũng không hiểu anh muốn gì. Cô áp tai mình vào lồng ngực rắn chắc của Tùng, cứ thế im lặng lắng nghe trái tim bình tĩnh từng nhịp.

Từng đưa tay xoa đầu cô, thở một hơi thật dài.

"Người của anh ở đây, không thể đi được nữa rồi."

Người Thượng Mỹ bỗng run lên, mắt tròn xoe ngước nhìn anh, cô gái nhỏ lọt thỏm trong lòng anh bỗng chốc cựa quậy.

"Tùng..."

Bàn tay to áp lên gò má mịn màng, xoa nhẹ nhàng như sợ cô vỡ tan, giọng nói trầm thấp nhưng không mất đi vẻ yêu chiều.

"Đừng đuổi theo anh nữa, sau này anh sẽ tự tìm em."

Và đúng là hôm đó trời mưa rất lớn, nhưng trong lòng mỗi người chẳng có nổi một giọt mưa rào. Thượng Mỹ và Quyết Tùng trong lòng đều là ánh nắng rực rỡ, rực rỡ đến mức cơn mưa ngoài kia có lẽ phải e dè.