Đuổi Anh Đến Cùng

Chương 14




"Các anh, mau cứu người, mau lên."Người hầu nghe tiếng động thì vội chạy ra, thấy Thượng Mỹ quơ quào rồi đuối nước thì gọi lớn vệ sĩ bên ngoài. Khi cả hai được cứu thì đã bất tỉnh.

Quyết Tùng vừa xong một hợp đồng làm ăn lớn, bắt tay tiễn người đối diện rồi tiện thể nghiêng cổ thả lỏng. Cùng lúc là tiếng bước chân vệ sĩ gấp gáp bước vào.

"Tùng thiếu."

"Chuyện gì?"

"Phía biệt thự vừa báo Thượng Mỹ và Khiết Ly tiểu thư vừa rơi xuống bể bơi, hiện đã được đưa vào bệnh viện."

Anh vừa nghe xong thì tâm tình lập tức trở về trạng thái căng thẳng, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào bầu mắt mệt mỏi, môi mỏng cử động.

"Chuẩn bị chuyến bay cho tôi."

"Nhưng chúng ta vừa sang New York được vài tiếng..."

Tùng không nghe thêm, hai ngón tay vẫy vẫy ra hiệu lui ra, trong lòng không khỏi khó chịu.

*****

"Anh tạm thời không thể vào, sức khỏe bệnh nhân chưa ổn định..."

Cô y tá thấy Tùng cứ ngang nhiên bước vào phòng chăm sóc đặc biệt mà không hề có ý định dừng chân. Muốn đến ngăn cản nhưng chưa nói được trọn vẹn đã bị mắt hổ nuốt trọn, sợ đến cứng miệng.

"Cô thì có quyền gì?"

Khí thế hơn người khiến y tá không rét mà run, muốn tránh sang một bên nhưng theo luật thì không thể làm vậy được, phút chốc bỗng lóng ngóng như con gà.

"Vậy thì tôi có quyền."

Cô gái mặc áo blouse, hai tay bỏ túi nghiêm nghị đi tới. Tùng quét một lượt qua khuôn mặt đó, đã gặp cô ta cùng Lãnh Phong được vài lần, nhưng dù có là con gái tổng thống cũng nằm dưới bàn tay anh.

Anh tiếp sải chân dài vào trong, liếc mắt một cái không khỏi nuốt chửng sự bình tĩnh của người đối diện, vệ sĩ nhanh chóng chặn đứng 2 người phụ nữ lắm lời ở phía ngoài.

Cô y tá trẻ tuổi tức giận, lay tay Phong Tình uất ức "Chị Tình, chị rõ ràng có thể ngăn anh ta, tại sao chị không cản anh ta lại."

Phong Tình thở dài, nhìn thẳng vào mắt vệ sĩ đối diện.

"Chị còn ba mẹ và một em gái."

Rồi nhìn sang y tá "Chị chưa muốn chết."

Cô y tá nghe xong thì cứng họng, thấy Phong Tình quay lưng thì cũng vội chạy theo sau, không dám nhiều lời nữa.

***

"Ly"

Tùng đi ngay đến Khiết Ly đang mê man, ánh mắt không một chút liếc nhìn Thượng Mỹ bên cạnh, bàn tay to nắm chặt những ngón tay yếu ớt, lòng không khỏi xót xa đau khổ.

Anh vén tóc trên cái trán trắng mịn, sắp xếp lại những lọn tóc rối tung. Yêu chiều nhìn khuôn mặt đang ngủ nhưng lại nhíu mày sợ hãi.

Khiết Ly dường như cũng cảm thấy được hơi ấm, hàng mi đen bỗng run lên và từ từ mở mắt, thấy anh thì cười nhẹ một cái. Môi bệch thều tháo.

"Em không sao."

Tùng không nói, chỉ lo lắng qua sắc mặt khó coi đầy tà khí. Khiết Ly đưa tay chạm vào gương mặt anh tuấn, mắt đẹp dần đỏ và gợn sóng nước.

"Em không sao thật, anh đừng trách Thượng Mỹ, cô bé không cố ý, một phần do em bất cẩn thôi..."

Tùng nhíu mày, sự nguy hiểm chết chóc gần như vây lấy anh, lúc này mới nhìn sang bên cạnh. Thượng Mỹ vẫn nhắm nghiền mắt, bộ dạng như xác chết tệ vô cùng nhưng không hề khiến anh đau lòng.

Tùng nắm chặt tay Khiết Ly, giọng một lúc trầm hơn nói với vệ sĩ gần đó.

"Chuyển Khiết Ly tới phòng VIP."

"Tùng..."

Khiết Ly vội nắm lấy tay Tùng, lo lắng hỏi "Chẳng lẽ anh chưa biết chuyện gì?"

Thấy Tùng vẫn im lặng thì lắc đầu nguầy nguậy "Anh quên đi, xem như em chưa nói gì. Thượng Mỹ không cố ý..."

Tùng vuốt ve má cô ra hiệu cho cô ngừng nói, y tá đúng lúc cũng đến chuyển Khiết Ly đi, cô có chút lưu luyến bàn tay của Tùng, nán lại lúc lâu mới buông.

Khiết Ly được chuyển đến phong VIP, Tùng theo sau không quên dặn dò vệ sĩ.

"Gọi Mạc Cảnh."

***

Phòng 309

Quyết Tùng mở rèm cửa, thoáng chốc căn phòng đã sáng bừng như ý Khiết Ly mong muốn. Cô cười dịu dàng, đưa tay ý muốn nắm lấy tay Tùng.

"Anh không cần đến thường xuyên mà, em rất tốt."

Khiết Ly mân mê bàn tay anh, những ngón tay thon dài tinh tế và ấm áp. Cô cảm thấy chỉ cần khoảnh khắc này dừng lại, cả đời cô sẽ thấy an yên.

Tùng vẫn như cũ không lộ chút tâm tư, nhưng nét mặt vẫn dịu dàng khó tả.

"Mạc Cảnh nói tối nay đến thăm em. Anh xem cuối cùng anh ta cũng nhớ đến em rồi."

Khiết Ly hạnh phúc khi nói về điều đó khiến Tùng bỗng nhiên cứng đờ ngón tay. Mắt lạnh nhìn cô vô cùng nguy hiểm.

Cô cũng hiểu anh nghĩ gì, vội phì cười nắm chặt tay anh.

"Tùng..."

Tùng rụt tay lại đứng thẳng, hai tay bỏ vào túi, môi mỏng có chút động.

"Muốn gì có thể nói với người bên ngoài. Anh đi trước."

"Tùng"

Khiết Ly gọi anh lại rồi ngập ngừng một lúc.

"Thượng Mỹ... Sao rồi?"

Tùng có chút dao động khi nghe đến cái tên đó nhưng vẫn điềm đạm trả lời.

"Anh không rõ."

"Tùng, đã hai ngày rồi, em muốn biết tình hình cô bé."

Khiết Ly quyết đoán nhìn anh, ép buộc anh phải nói.

"Ở đâu đó trong bệnh viện thôi."

"Anh không chăm sóc Thượng Mỹ sao?"

Tùng bước được thêm vài bước thì tiếng Khiết Ly lại vang lên. Anh rõ ràng là không muốn bàn đến vấn đề này, cô biết nhưng vẫn cố dồn ép. Lần này Tùng không nhìn cô nữa, cứ thể trả lời rồi đi.

"Ai động đến em, người đó sống không bằng chết."

Khiết Ly nhìn theo bóng lưng anh, cửa phòng đóng lại hẳn thì cười mỉm, nét mặt vô cùng tươi tắn. Quyết Tùng, anh cuối cùng vẫn là của em có phải không?

***

Thượng Mỹ được đưa xuống phòng bệnh thường, suốt khoảng thời gian đó cô không hề tỉnh dậy, và cũng không một ai đến thăm.

Cô gái nhỏ luôn một mình chống chọi với sự sống như thế, đôi lúc cô tự hỏi liệu có ai thấy được sự đáng thương mà cô cố gắng gào thét cho họ thấy.

Đôi mắt đang nhắm bỗng tràn lệ, cô khóc ngay cả trong chính giấc mơ của mình.

Tùng đau đầu đến không thể làm gì được, trong lòng cứ như có một tảng đá đè nặng. Liên tục đau lòng vì điều gì đó nhưng không muốn thừa nhận. Cuối cùng vì bức bối mà đứng phắt dậy thở dài, mày nhíu chặt lại. Bộ dạng không một chút thoải mái.

Tối đó Mạc Cảnh "gượng ép" đến thăm vợ tương lai, anh chán ngấy với người phụ nữ này nhưng cô ta vẫn bám chặt đến không buông. Anh đành làm tròn nghĩa vụ vì bố Khiết Ly cũng không phải dạng vừa trên thương trường.

Hắn đến được một lúc thì vội đi, suốt buổi chỉ ngồi ghế nghịch ngón tay. Thật cũng không thật mà áo cũng không ảo, cứ lơ lửng không nghe bất cứ tạp âm nào, mà tạp âm đó đích thị là Khiết Ly.

"Cảnh, anh về sao?"

"Ở đây chán quá, em ở lại đi. Ra viện rồi thì bảo anh."

Hắn cứ thế đi một mạch ra cửa, Khiết Ly nhìn theo nuối tiếc nhưng không làm gì được.

Mạc Cảnh bước ra đã có vệ sĩ đứng chờ, thấy hắn ra thì cúi đầu theo sau.

"Đã hết chưa?"

"Thưa cậu chủ, cuối tuần cần đến thêm một lần nữa."

Hắn thở dài phiền phức, tay vò mái tóc được chải chuốt kĩ lưỡng mà không quan tâm đẹp xấu ra sao.

"Cùng là phận phụ nữ tôi thấy thương cho cô Thượng Mỹ gì đó quá."

"Một người thì được nằm phòng VIP. Người còn lại bị đẩy xuống hạng thường. Nhưng tôi nghe đâu họ đều là "gà" của tổng tài đẹp trai siêu cấp máu lạnh."

Hai cô y tá trực ban đua nhau tám chuyện thiên hạ mà không biết có một con sói đang săn mồi vừa lướt qua.

Mạc Cảnh nghe hai chữ Thượng Mỹ thì dừng lại, không đợi cuộc trò chuyện tiếp diễn thêm lập tức đi đến. Cuộc buôn chuyện lập tức dừng lại chuyển sang chế độ chỉnh chu chuyên nghiệp.

"Xin thưa ngài cần gì?"

"Bệnh nhân Thượng Mỹ ở phòng nào?"

"Thưa... anh là?"

Cô y tá trực ban chần chừ quan sát Mạc Cảnh một lượt, nghi ngờ với bộ dạng hư hỏng của hắn.

"Tôi là ai có nói cô cũng không biết. Tầng lớp của cô không với tới. Mau lên, nói tôi số phòng."

Mạc Cảnh vừa nói vừa tháo kính đen vắt vào giữa áo, khuôn mặt dọa dẫm lại bắt đầu có tác dụng. Cô y tá có chần chừ nhưng lại sợ tên xấu xa đối diện sẽ hại mình nên đành nói.

"Phòng 121, tầng 1."

- -------------------

Mạc Cảnh lê những bước chân lười biếng xuống tầng 1, nơi những phòng bệnh thường xếp theo dãy. Nói là thường nhưng lại là cao cấp đối với những bệnh viện khác, ngoài có tiền còn phải có quyền mới vào được đây.

Thượng Mỹ sau hai ngày mê man cuối cùng cũng tỉnh, mở mắt ra đã cảm nhận được mùi thuốc khử trùng xung quanh khiến cô khó chụi, gồng mình ngồi dậy.

Cô vẫn cảm nhận được cái lạnh của những tảng băng vỡ va vào da thịt, cái buốt của nước hồ vào buổi sáng hôm đó. Và cô chợt nghĩ, không biết Quyết Tùng sẽ làm gì, có lo lắng cho cô không.

Vì ngủ nhiều nên khi mở mắt vẫn còn mờ, Thượng Mỹ dùng tay che mắt một chút sau đó mới ngẩng đầu.

Cô gái nhỏ hốt hoảng muốn hét toáng lên. Từng ánh mắt, cử chỉ, gương mặt và nét cười của người đang quan sát cô từ xa khiến trái tim cô co thắt kịch liệt, tức giận và sợ sệt xen kẽ khiến cô muốn nổ tung.

Mạc Cảnh hài lòng cười khẩy một cái, từng bước bước tiến đến giường bệnh. Thượng Mỹ nhanh như cắt giật phăng kim truyền dịch nép vào góc tường, tay nắm chặt không để bản thân có quyền cầu xin khóc lóc.

"Không phải sợ, tôi không có hứng thú với người bệnh."

Hắn cười rồi hai tay lên trời, động tác như chịu tội. Lại như chọc ghẹo sự kiên cường của cô.

"Ra ngoài."

Đôi môi tái bệch run lên bần bật cuối cùng cũng có thể nói thành tiếng. Nước mắt cuối cùng cũng không đủ mạnh mẽ mà lăn dài trên gương mặt kiều diễm, Thượng Mỹ vội lau đi, nhưng tiếng nấc vẫn không kiềm được

"Chẳng phải tôi đã nói tôi không hứng thú với người bệnh sao?"

Mạc Cảnh từ từ tiến lại gần, vẫn không thôi đi nụ cười gian xảo đó.

Cô muốn chạy đi, nhưng chân cứ chôn ở đó, người cứng đờ đi rồi. Khuôn mặt đã không có sức sống nay càng tệ đi.

Từng bước, từng bước của Mạc Cảnh khiến Thượng Mỹ đau nhói, không rõ là đau chỗ nào nhưng có lẽ là toàn bộ những gì cô có.

Đối diện với con mèo nhỏ kiên cường, Mạc Cảnh càng thích thú, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới trong bộ đồ bệnh nhân.

"Nhưng có lẽ với em thì không."

Hắn bắt đầu nắm lấy hai vài con mèo nhỏ ghì chặt, Thượng Mỹ không còn sức hét mà chỉ biết nhăn mặt cam chịu, dùng toàn bộ sức lực đẩy Mạc Cảnh ra.

Mạc Cảnh muốn vồ lấy cô nhưng bị ngăn cản, lần trước hắn không có được cô đã phát điên lên, lần này quyết sẽ không để cô chạy thoát dễ dàng.

Hắn vùi đầu vào cổ cô, hôn lấy hôn để tạo nên một vết bầm mờ ảo.

Thượng Mỹ hét lớn dùng tất cả nhục nhã đẩy hắn ra, ném ly nước bên cạnh vào đầu Mạc Cảnh.

Vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng động thì chạy vào. Thấy Mạc Cảnh ngồi xụp xuống sàn thì tiến tới Thượng Mỹ.

Mạc Cảnh đưa bàn tay lên ra hiệu dừng lại, bộ dạng ngang ngược đứng dậy sờ vào trán. Máu của hắn chạy dài trên gương mặt điển trai, rơi cả xuống chiếc áo sơ mi đắt giá. Hắn lại nở một nụ cười tà ác, rồi Thượng Mỹ cảm thấy má phải mình nóng ran lên, không đứng vững được mà ngã xuống.

"Khốn kiếp, mày tưởng mày là ai. Được bổn thiếu gia để ý đã là phước 3 đời nhà mày."

Nói xong hắn một lần nữa nắm lấy cổ áo Thượng Mỹ, dùng lực mạnh hơn trước giáng xuống, máu bắt đầu ứa ra ở mép môi tái nhợt.

Tiếp đó là một giọng cười đầy tà ác khó nghe, khinh bỉ vô cùng.

"Nhờ em, cô bé. Bổn thiếu gia cuối cùng cũng tìm được lý do đi thăm vợ. Vừa làm một người chồng chu đáo, vừa vờn một con mèo như em."