Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 71




Lý Thiệu Quân cũng rất khó chịu, vuốt ve lưng cậu làm cho cậu thả lỏng, nhẫn nại ở bên tai thấp giọng nói: "Bảo bối, hít sâu thả lỏng, thả lỏng, có anh ở đây, đừng sợ!"

Diệp Phồn trừng mắt liếc người trước mặt một cái, ngươi chính là đầu sỏ gây nên đó, bất quá cũng theo lời hắn nói, chậm rãi thả lỏng thân thể.

Diệp Phồn trừng mắt ra hiệu cho Lý Thiệu Quân, để hắn đừng lộn xộn, sau đó nhuận nhuận cổ họng, mở miệng nói: "Thiệu a di, cháu không sao, chính là vừa rồi rời giường lấy nước uống không cẩn thận đụng tới cái ghế."

Thiệu Quyên lại hỏi: "Vậy cháu có bị sao không, có bị thương chỗ nào không?"

Diệp Phồn nhanh chóng trả lời: "Không có việc gì, không có việc gì...... A ~"

"Làm sao vậy?" Thiệu Quyên nghe được Diệp Phồn thay đổi giọng, nghĩ đến đứa nhỏ này lại không cẩn thận đụng vào chỗ nào.

Diệp Phồn ánh mắt mở thật to, không thể tin nhìn Lý Thiệu Quân trước mắt, lấy tay che miệng mình, thứ kia của hắn dám ở bên trong cậu càn quấy, làm ác a.

Lý Thiệu Quân tên đã lên dây không thể không bắn, vừa rồi hắn thích đến mức tốc độ ra vào quả thực nhanh, hiện tại thả lỏng, được bao vây bên trong Diệp Phồn ấm áp mềm mại thật sự nhịn không được, nhưng lại không thể quá kịch liệt, để cho Diệp Phồn thả lỏng ứng phó với mẹ hắn bên ngoài, liền thong thả chỉnh lại phân thân chậm rãi ra vào, Diệp Phồn ngược lại cảm thấy càng tra tấn, cái kiểu lúc nhanh lúc chậm này thật muốn giết người mà, hơn nữa mẹ của Thiệu Quân đang ở ngay ngoài cửa, cậu cảm thấy thẹn không thôi, ánh mắt hồng hồng lên án trừng Lý Thiệu Quân.

Đối với ánh mắt lên án của Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân chỉ có thể cúi xuống hôn nhẹ Diệp Phồn, trong ánh mắt tràn đầy giải thích, nhưng thật ra động tác thì một khắc không ngừng.

Thiệu Quyên thấy Diệp Phồn lại không nói gì, có chút sốt ruột, chụp nắm cửa, "Phồn Phồn, cháu làm sao vậy, như thế nào không nói gì, mở cửa ra đi, để cho a di nhìn xem có việc gì không."

( và cái đoạn đối thoại này làm cho cảnh H của hai đứa kia mắc cười làm sao!!!)

Diệp Phồn không có biện pháp chỉ có thể tự cứu, rất nhanh hít sâu mấy hơi, cố chết thoát khỏi cánh tay cường tráng của Lý Thiệu Quân, di chuyển thân thể một chút, hơi thở gấp gáp lên tiếng, "Ừm...... Ân a di...... cháu không sao, a cháu liền...... Chính là...... Ân...... Thấy bên ngoài...... Ân có con mèo...... mèo."

Thiệu Quyên nghe vậy mới hiểu, nguyên lai là bị dọa bởi con mèo, nhưng vẫn thực lo lắng, tiếp tục nói: "Phồn Phồn, cháu vẫn nên mở cửa để cho a di nhìn xem."

Diệp Phồn ngửa đầu, thở dốc vài tiếng, Lý Thiệu Quân vùi đầu ở hõm cổ cậu hôn hít không ngừng, lại còn cố ý xoa nắn hai điểm mẫn cảm trên ngực cậu, hơn nữa động tác càng lúc càng nhanh, thật không có tiết tháo, cậu biết Lý Thiệu Quân sắp đạt cao trào, cắn răng nói: "Ừm...... cháu cáp.... Không có việc gì, tê...... cháu đi ngủ đây!"

Thiệu Quyên nghe Diệp Phồn nói đi ngủ, phỏng chừng không có việc gì, nếu như vậy nàng để buổi sáng ngày mai lại đến xem cậu, nghe được bên trong xác thực không còn động tĩnh, mới bước đi.

Nghe được tiếng bước chân xa dần, Diệp Phồn cả người ban nãy đều cố kìm giọng đều phải hư thoát, chưa kịp lấy hơi đột nhiên lại chịu một trận thiên toàn địa chuyển, Lý Thiệu Quân đem người cậu nhấc lên, ghé vào trên giường, Lý Thiệu Quân đạt cao trào, tất cả đều bắn vào bên trong Diệp Phồn, khiến cả người cậu đều run rẩy không thôi, cũng vì khoái cảm phía sau mà tiểu Diệp Phồn lập tức theo đà bắn ra, thấm ướt bụng dưới của Lý Thiệu Quân.

Cuối cùng, Diệp Phồn đến khí lực mở miệng cũng không còn, ở trong đầu trước khi mất đi ý thức hiện hai chữ -- cầm thú!

Diệp Phồn ở Thiệu gia không dám ngủ lười, sợ thiệu a di đối với cậu có ấn tượng không tốt, cũng thực không lễ phép, hơn nữa thân thể dường như đã thích ứng tốt với những đợt điên cuồng của Lý Thiệu Quân, tuy rằng toàn thân đau nhức, nhưng thể lực thật ra lại khôi phục mau, thời điểm ánh nắng chiếu qua cửa sổ liền tỉnh, Diệp Phồn nhìn đồng hồ báo thức hình trái táo đáng yêu, vừa vặn tám giờ, cậu giãy dụa rời giường.

Xoa xoa thắt lưng đau nhức không thôi, Diệp Phồn nhìn tên nam nhân súc sinh bên cạnh ngủ vô hại còn soái khí dị thường, liền hận đến ngứa răng, dùng chân đá hai chân hắn, muốn đem người đá xuống giường, nhưng là người thì không đá được xuống, lại liên lụy chỗ kia của mình, bị đau đến nhe răng, thật sự là hận không thể cắn tên mặt soái kia mấy phát.

Thật không có biện pháp với tên bại hoại này, Diệp Phồn cũng chỉ có thể chấp nhận, ai kêu chính mình nhận thức không rõ, hiện tại lại không thể lui, chỉ có thể nhịn!

Diệp Phồn đứng dậy đến phòng tắm tắm rửa, đại hỗn đản cư nhiên không đem gì đó bên trong rửa sạch đi, chỉ có thể chịu đựng xấu hổ, chính mình lấy tay moi ra, đây là chênh lệch giữa lúc mới làm cùng về sau làm nhiều sao?

Quả nhiên moi ra được thật nhiều, thấy rõ ‘con cháu’ dồi dào của người yêu mình.

Tắm rửa xong nhìn đến Lý đại phôi đản còn đang ngủ, Diệp Phồn liền quấn khăn tắm đi ra, mở tủ quần áo, tìm quần áo mặc vào.

Cậu mặc quần, rồi mặc áo sơmi ca rô, lúc đang đóng cúc, sau lưng liền có thêm một cỗ sức nặng, bị người từ sau lưng ôm lấy, thắt lưng bị một đôi tay rắn chắc hữu lực vòng qua.

Diệp Phồn không cần xem cũng biết là ai, không để ý tới hắn tiếp tục đóng nốt cúc áo, kết quả Lý Thiệu Quân giống như một con chó bự, đầu tùy ý khoát lên vai cậu, tùy ý liếm duyện tai và cổ cậu, hơi thở Diệp Phồn có chút nặng nề, quay lại đẩy người ra, giận dữ nói: "Đừng quấy rối nữa, để cho em mặc quần áo đã."

Hóa thân chó bự dính người Lý đại thiếu nhẹ nhàng nở nụ cười hai tiếng, lại bắt đầu hôn lên mặt Diệp Phồn, tay cũng không an phận, từ chỗ thắt lưng luồn vào trong quần áo, Diệp Phồn đóng xong cúc áo lại bị mở ra.

Cậu lấy tay gõ đầu Lý Thiệu Quân, thở phì phì nói, "Thiệu Quân, đừng náo loạn nữa, nếu không đi xuống lát nữa a di sẽ đi lên gọi chúng ta xuống ăn bữa sáng đấy."

Đáng tiếc Lý Thiệu Quân không để mấy lời cậu nói vào tai, hắn cọ xát nơi hõm cổ Diệp Phồn, thứ kia của hắn buổi sáng cũng rất có tinh thần, Diệp Phồn cũng cảm nhận được mình bị thứ lửa nóng kia cọ xát phía sau, thật sự là vừa sợ hãi vừa tức, cậu rất muốn đem Lý Thiệu Quân đánh một trận.

"Lý! Thiệu! Quân! Anh nếu không buông, thì về sau đều ngủ trên sàn!" Diệp Phồn gằn từng tiếng nói.

Nghe được vợ đã lâu không kêu tên đầy đủ của mình, biết cậu thật sự sinh khí, hôn nhẹ tay Diệp Phồn đang ngăn trở mình, Lý Thiệu Quân khàn khàn mở miệng, "Phồn Phồn, đừng nóng giận, anh cũng không biết vì cái gì mà bất cứ khi nào anh đều muốn bên cạnh em, dính lấy em”.

Diệp Phồn cũng không phải thật sự sinh khí, chính là Lý Thiệu Quân lúc nào cũng động dục thế này khiến cậu thật sự có chút ăn không tiêu, cậu tự an ủi mình, thôi thì đây cũng coi như là một loại biểu hiện của yêu đi!

Diệp Phồn xoay người vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ rắn rỏi của Lý Thiệu Quân, hôn nhẹ Lý Thiệu Quân, hống hắn, "Ngoan ngoãn nghe lời, nhịn một chút được không, hiện tại anh đi rửa mặt trước, rồi chúng ta cùng nhau đi xuống bồi a di ăn bữa sáng!"

Lý Thiệu Quân gật gật đầu trông bộ dáng thực nghe lời, Diệp Phồn có chút vui mừng, xoay người nhìn gương tiếp tục đóng khuy áo, Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn trong gương, cảm thấy dụ hoặc vô cùng, thừa dịp Diệp Phồn thả lỏng cảnh giác, đang mở khóa trái cửa, liền động thủ nhân lúc cậu muốn mở cửa ra ngoài, ôm cậu một cái xoay người đặt ở trên giường, Lý Thiệu Quân đối với Diệp Phồn đang giãy giụa hống: "Phồn Phồn, để cho anh làm một lần đi, để cho anh giải tỏa cơn thèm này a."

Diệp Phồn cũng không có cơ hội nói "Không" đã bị hôn lên, khí lực giãy giụa cũng chậm rãi nhỏ dần, tay đánh bả vai hắn chậm rãi chuyển thành ôm lấy cổ Lý Thiệu Quân, cũng không biết Lý Thiệu Quân từ nơi nào học được hôn kĩ, lập tức đã đem cậu hôn đến điên đảo thần hồn, không biết có nên tin lời thề son sắt hắn nói nụ hôn đầu tiên của mình là với cậu không đây!

Hai người hôn nhiệt tình, bất tri bất giác áo sơmi Diệp Phồn vất vả mặc ban nãy lại bán mở, vắt giữa hai khuỷu tay, hai người thì dây dưa cùng một chỗ.

Chính bởi vì hai người đều đắm chìm trong bầu không khí ái muội nồng nàn, nên không nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, hơn nữa người đứng ở bên ngoài lại tính tình nóng vội, lập tức đem cửa một phát đẩy ra.

Lý Thiệu Quân cũng phản ứng nhanh chóng, nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng kéo chăn ở một bên qua, đem nửa người trên Diệp Phồn bọc thật kín, chỉ lộ ra một đôi chân, Diệp Phồn cũng bối rối không biết như thế nào cho phải, hơn nữa cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người.

Đứng ở cửa, Lý tư lệnh mắt mở to, không dám tin nhìn một màn trước mắt, tuy rằng con trai tốc độ rất nhanh, nhưng ông vẫn thấy được, chính con mình cùng Tiểu Phồn quần áo không chỉnh tề ở trên giường ôm ấp nhau, miệng đối miệng hôn môi, thật là một cảnh tượng sáng sớm khiến cho người ta kích thích, ông cố chế trụ lửa giận, bằng không ông sợ nhịn không được tiến lên cho con trai mấy đá.

Cũng may Lý tư lệnh tốt xấu gì cũng gặp qua nhiều loại người nhiều trường hợp, mưa gió cũng trải qua không ít, tay nắm thành quyền, đem tức giận đè ép xuống dưới, quát, "Hai đứa mặc quần áo, rồi xuống dưới cho ta."

Sau đó như là muốn đạp nát nền nhà đi xuống lầu.

Lý tư lệnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện bí mật quân sự liền liên hệ với trong nhà, được thê tử báo cho biết xú tiểu tử thi đại học đạt điểm rất cao, đỗ vào đại học Bắc Đều, thiên a, trước kia tiểu tử hỗn đản ra sao, thế nhưng bây giờ có thể dựa vào chính bản thân mình thi được vào đại học tốt nhất cả nước, ông làm một đại tư lệnh cũng phải lệ nóng doanh tròng, tổ tiên Lý gia cũng được an ủi phần nào rồi.

Hoàn thành nhiệm vụ xong liền tranh thủ ngày nghỉ chạy về nhà, muốn nhìn bộ dạng hỗn đản tiểu tử nhà mình một phen, cũng thuận tiện hảo hảo cảm tạ Diệp Phồn.

Ông kích động không thôi, vừa vặn ông lại có công vụ cần trở lại Bắc Đều, cho nên không thông báo trước với trong nhà, suốt đêm xuất phát, tranh thủ thời gian còn có thể ở nhà một hai ngày.

Buổi sáng ông bộ dạng phong trần mệt mỏi vào nhà, thê tử đã dọn xong bữa sáng, nhìn đến trượng phu về nhà cũng thực kinh hỉ, hỏi ông như thế nào sao không gọi điện thoại về nhà thông tri một chút, Lý tư lệnh giải thích một phen, buông hành lý để cho người hầu thu thập, nhìn chỉ có một mình thê tử, liền hỏi hai hài tử kia đâu?

Thiệu Quyên chỉ chỉ trên lầu,"Hai hài tử ở trên lầu ngủ, em đang định đi lên kêu bọn nó xuống dưới ăn bữa sáng."

Lý tư lệnh liền nhanh chóng hướng thang lầu đi lên, cùng Thiệu Quyên nói, "Em đừng lên, để anh đi gọi bọn nó cho."

Ông lên đến lầu hai, phát hiện phòng con trai không có ai, một căn phòng khác thì cửa phòng không đóng kĩ, bên trong còn truyền ra có vài âm thanh ái muội, không nghĩ nhiều liền đem cửa đẩy ra, kết quả thấy được hình ảnh khiến cho ông thập phần khiếp sợ.

Lý Thiệu Quân nhìn phụ thân đi rồi, mới đem Diệp Phồn đỡ dậy, Diệp Phồn ôm chăn, cau mày, có chút bối rối không biết làm sao nhìn Lý Thiệu Quân, "Thiệu Quân, làm sao bây giờ a!"

Cầm tay cậu cho Diệp Phồn bớt bối rối, Lý Thiệu Quân thật ra lại rất bình tĩnh, hắn muốn tương kế tựu kế, thừa dịp cơ hội này liền cùng trong nhà ngả bài, vô luận như thế nào thì hắn cũng không buông tay Diệp Phồn.

Ánh mắt Lý Thiệu Quân kiên định nhìn Diệp Phồn, nói: "Phồn Phồn, mặc kệ như thế nào em cũng không được phép rời xa anh!"

Diệp Phồn cũng hiểu được, chuyện tới nước này cũng chỉ có thể thẳng thắn, mặc kệ thúc thúc a di đồng ý hay không đồng ý, cậu cũng không thể rời bỏ Lý Thiệu Quân, chỉ cần Lý Thiệu Quân còn thương cậu.

Hai người rửa mặt một phen, mặc chỉnh tề đi xuống lầu.

Thiệu Quyên thấy vô cùng kỳ quái, trượng phu như thế nào vô cùng cao hứng đi lên, lại vẻ mặt ngưng trọng thêm tức giận đi xuống, ánh mắt đều giống như muốn phun ra lửa.

Đây là cùng Thiệu Quân cãi nhau? Không phải, con trai thành tích tốt như vậy, trượng phu nàng cao hứng còn không kịp, hơn nữa bọn nhỏ cũng chưa xuống dưới, Thiệu Quyên hỏi ông cũng không trả lời, đành phải chính mình lên xem một chút xem là có chuyện gì.

Nàng chưa đi được hai bước, liền nhìn đến con trai cùng Tiểu Phồn xuất hiện ở cửa nhà ăn, đợi bọn họ đi vào, nàng lại phát hiện hai hài tử trông vẻ mặt nghiêm túc, lại còn nắm tay, mười ngón đan xen khảm vào nhau?

Nàng liền nhíu mày, hỏi ra tiếng, "Mọi người một đám đều làm sao vậy, sáng sớm đều nghiêm túc như vậy!"

Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn đều không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt lại thật kiên định.

Lý tư lệnh nhìn bộ dáng hai người tay cầm tay, lửa giận trong mắt đều nhịn không được, rống lớn nói, "Hỗn đản, còn không mau quỳ xuống."

Lý Thiệu Quân nhìn thoáng qua ba mẹ hắn, liền quỳ xuống, Diệp Phồn cũng đi theo quỳ xuống.

Thiệu Quyên thực giật mình nhìn hành động của hai hài tử, sau đó lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của trượng phu, nhìn nhìn lại bọn nhỏ mười ngón tay đan chặt vào nhau, trong đầu nàng chợt lóe, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, trên cổ Diệp Phồn còn có vệt hồng ngân ái muội, nàng đương nhiên biết nguyên nhân tạo thành, khiếp sợ lui từng bước, thẳng tắp ngồi phịch xuống ghế.

Lý tư lệnh thực sinh khí, đặc biệt nhìn trên cổ Diệp Phồn lộ ra hôn ngân chói lọi, chắc chắn là sản phẩm từ tiểu tử nhà ông, ông thật sự là hận không thể lập tức cầm dây lưng đánh người.

Ông vẫn là mang theo tức giận kêu, "Diệp Phồn, không bảo cháu quỳ, cháu ngồi sang một bên đi."

Ông hàng năm vẫn ở nơi đều là nam nhân, cũng hiểu biết một ít chuyện như vậy, vừa thấy liền biết rõ vị trí của hai đứa trên giường, nói đến vẫn là chính con mình dụ dỗ đứa nhỏ nhà người ta, ông thực xin lỗi cha mẹ đã qua đời của Diệp Phồn a!

Lý Thiệu Quân ở bên tai Diệp Phồn nói cậu ngồi sang một bên, bằng không phụ thân sẽ càng thêm tức giận, Diệp Phồn lo lắng nhìn Lý Thiệu Quân, Lý Thiệu Quân đối cậu cười cười làm cho cậu đừng lo lắng, Diệp Phồn mới thực bất an ngồi xuống một bên.

Xem cha mẹ đều bình tĩnh, không ai mở miệng, Lý Thiệu Quân đánh vỡ trầm mặc trước tiên, hắn kiên định nói: "Ba mẹ, con muốn cùng Diệp Phồn ở bên nhau, con thương em ấy, mong hai người thành toàn!"

Lý tư lệnh bị con trai làm tức đến nở nụ cười, gằn giọng nói: "Ha ha, hảo một cái thành toàn, hảo một cái thành toàn, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không, biết mình gây ra sự tình gì không, tưởng đây là trò chơi của trẻ con sao?"

Lý Thiệu Quân không chút nào sợ hãi chống lại cơn thịnh nộ của phụ thân, cãi lại nói: "Con biết chính mình đang làm cái gì, con từ lần đầu tiên trông thấy Diệp Phồn liền thích, con thực thương em ấy, em ấy cũng yêu con, con muốn cùng Diệp Phồn bên nhau, mong hai người thành toàn!"

Còn dám kêu ông thành toàn, Lý tư lệnh nghiến răng, phi thường tức giận gật gật đầu, đứng dậy, rút dây lưng ra, lắc lắc, âm thanh phát ra làm cho người ta sợ hãi, "Xem ra không đánh ngươi thì ngươi sẽ không biết sai, hôm nay để cho lão tử hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, nói ngươi biết sai ta liền dừng lại."

Thiệu Quyên tuy rằng thập phần khiếp sợ, khổ sở, nhưng nhìn đến trượng phu muốn đánh con thì vẫn đứng lên ngăn cản, "Anh đây là muốn làm gì, có chuyện gì không thể hảo hảo nói, không thể giảng đạo lý sao? Không nên đánh đứa nhỏ!"

Nàng lại nhìn về phía Lý Thiệu Quân, khuyên nhủ, "Thiệu Quân, mau cùng ba con nhận sai đi!"

Lý Thiệu Quân nhìn mẹ hắn một cái, lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt kiên định, cho dù phụ thân đánh đứt dây lưng hắn cũng sẽ không cho rằng hắn cùng với Diệp Phồn cùng một chỗ là chuyện sai lầm.

Diệp Phồn cũng thực sốt ruột, đứng dậy, cố lấy dũng khí hướng Lý tư lệnh cầu tình, "Lý thúc thúc, van cầu chú đừng đánh Thiệu Quân, kỳ thật đều là lỗi của cháu, chú đánh cháu đi!"

Lý tư lệnh giờ phút này cũng không thể cho Diệp Phồn sắc mặt tốt, tức giận nói: "Cháu đừng lên tiếng, hảo hảo ngồi yên đó."

Lý Thiệu Quân cũng quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Phồn, nói: "Phồn Phồn, đừng sợ hãi, không cần lo lắng cho anh."

Lý tư lệnh nhìn hai người ở trước mặt ông còn làm bộ dáng tình thâm nghĩa trọng, cơn giận không thể át liền giơ dây lưng quân dụng lên, ba một cái đánh lên người Lý Thiệu Quân, cái đánh này cũng thập phần dùng lực, đánh đến lập tức da tróc thịt bong, quần áo đều rách ra rồi, đám thêm mấy cái, trên người Lý Thiệu Quân liền xuất hiện những vệt hồng đỏ dữ tợn, có một lần thiếu chút nữa dây lưng vung đến trên mặt.

Lý Thiệu Quân cũng thực cứng rắn, thời điểm dây lưng trừu tới, ánh mắt cũng chưa chớp một cái, bị đánh cho đổ máu, cổ họng một tiếng cũng không kêu, Diệp Phồn ở một bên đau lòng cực kì, nhìn đến quần áo Lý Thiệu Quân thấm đỏ, nước mắt đều bừng lên.

Lý tư lệnh nhìn đến biểu hiện của con trai, tuy rằng thực tức giận, nhưng dưới đáy lòng vẫn là nho nhỏ đắc ý một chút, quả nhiên là con trai của ông, đủ gắng gượng, bất quá không có nghĩa là ông sẽ thủ hạ lưu tình, ông lại giơ lên dây lưng muốn trừu qua.

Diệp Phồn ngay tại một khắc dây lưng muốn hạ xuống kia tiến lên, ôm Lý Thiệu Quân giúp hắn chắn, cũng may Lý Thiệu Quân phản ứng đúng lúc, trái lại đem Diệp Phồn đặt ở trong lòng, quay người lại, dây lưng hung hăng trừu tới đánh vào trên lưng hắn, lại là một vết máu.

Lý tư lệnh cùng Thiệu Quyên đều bị Diệp Phồn làm cho hoảng sợ, Lý tư lệnh cũng muốn rút tay về nhưng là đã không còn kịp rồi, ông biết con có thể chịu được, nhưng Diệp Phồn khẳng định một chút cũng có thể chết ngất.

Lý Thiệu Quân kinh hãi vô cùng, hoàn toàn không để ý vết thương trên người mình, đem Diệp Phồn trong lòng nâng dậy, cẩn thận xem xét, sốt ruột hỏi cậu, "Phồn Phồn, em có bị thương chỗ nào không, mau nói cho anh biết!"

Diệp Phồn lắc đầu, cậu không bị đánh tới, lại nhanh chóng quỳ trên mặt đất, xem xét lưng Lý Thiệu Quân, quả nhiên lại thấy một vệt đỏ ghê người, cậu cảm thấy chính mình thật sự thực vô dụng, nhịn không được khóc lên, lại đối với Lý tư lệnh cầu xin, "Lý thúc thúc, cầu xin chú đừng đánh Thiệu Quân, cháu van cầu chú, chú muốn đánh liền đánh luôn cháu đi, cháu cũng yêu Thiệu Quân, là cháu muốn cùng Thiệu Quân ở bên nhau."

Nhìn con trai bị đánh cho da tróc thịt bong cùng Diệp Phồn khóc lóc thảm thương, Thiệu Quyên cũng hồng hốc mắt, nàng biết bọn nhỏ như vậy không đúng, nhưng trượng phu đánh đứa nhỏ như vậy cũng không giải quyết được sự tình, tức giận đi qua, từ trong tay chồng mình đoạt lấy dây lưng, hướng ra xa ném xuống đất.

Lý tư lệnh không dám cùng thê tử tranh cãi, sốt ruột nói: "Em làm cái gì vậy, em không thể cưng chiều đứa nhỏ như vậy, đúng là con hư tại mẹ!"

"Con tôi làm sao lại hư hỏng, nó đều đã thi đỗ đại học Bắc Đều, cũng chẳng làm gì phạm pháp, anh đánh người là đúng sao? Đây là trong nhà, không phải quân doanh của anh, anh còn dám động thủ tôi liền cùng anh ly hôn."

Lý tư lệnh bị thê tử mắng đến không còn lời nào để nói, lỗ mũi nặng nề dần hết giận, tay chống hông, vừa tức vừa nặng nề ngồi xuống, ghế dựa bị trượt một ít, phát ra thanh âm chói tai.

Thiệu Quyên chạy nhanh ra đỡ con cùng Diệp Phồn đứng lên, "Các con trước tiên đứng lên, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói, a!"

Diệp Phồn cảm kích nhìn mẫu thân Thiệu Quân gật gật đầu, sau đó giúp đỡ Lý Thiệu Quân đứng lên, Lý Thiệu Quân tuy rằng khi bị đánh cổ họng không phát ra một tiếng kêu nào, nhưng dù gì phụ thân không có lưu tình, đánh phi thường ngoan độc, lại quỳ có chút lâu, đứng lên lảo đảo một chút, Diệp Phồn thiếu chút nữa cũng bị ngã, cũng may chính hắn đúng lúc ổn định, cũng giúp Diệp Phồn ổn định, từ từ ôm Diệp Phồn đứng lên.

Chân Diệp Phồn có chút run lên, cậu vừa rồi bị đụng một chút vào bụng, không biết như thế nào liền đau nhói lên, trước mắt từng mảng biến thành màu đen.

Lý Thiệu Quân phát hiện Diệp Phồn có chút không thích hợp, thân thể rơi xuống, nhìn qua, tâm đều sắp nhảy ra ngoài, Diệp Phồn vẻ mặt xám ngoét, môi trắng bệch, còn ra mồ hôi lạnh, mí mắt vô lực khép lại.

Hắn lập tức ôm chặt Diệp Phồn, lo lắng hô, "Phồn Phồn em làm sao vậy, em làm sao vậy, đừng dọa anh, Phồn Phồn!"

Diệp Phồn rất muốn trả lời chính mình không có việc gì, nhưng mà bụng cậu đau chịu không nổi, nói không nên lời, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, tiếp theo đã không còn ý thức.