Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 67




Trầm Phong bình tĩnh nhìn về phía thủ hạ: "Tìm ra được kẻ này là ai không?". Trong thanh âm tràn đầy tức giận.

Thủ hạ lập tức báo lại: "Vốn đã sắp tra ra, nhưng lại có người âm thầm giúp hắn, hơn nữa người phía sau kia thế lực không nhỏ, lăn lộn ở Bắc Đều từ hơn mười năm trước, sau khi bị tra ra vụ thuốc phiện, kẻ này nhanh chóng chạy trốn, lập tức liền tiêu thất mười mấy năm đến nay".

Nếu hắn chạy mất, vì cái gì còn tạo ra vụ chết giả của Phồn Phồn?

Trầm Phong nhíu mày, gõ bàn trầm tư, nỗi băn khoăn ngày càng nhiều, hắn cảm thấy là có người cố ý hết thảy tỉ mỉ bày trò, lợi dụng phụ thân hắn, để tạo ra vụ tai nạn giả kia, bất quá mặc kệ thế nào hắn cũng không tha thứ cho hành động của phụ thân đã làm năm đó, cũng sẽ không quay lại Trầm gia.

Hắn ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Sao kẻ kia cùng với sự kiện ngoài ý muốn năm đó lại có liên quan đến nhau?"

Thủ hạ liền hội báo lại, nguyên lai là người mà Trầm Phong phái đi gần đây bắt được tên cẩu tử liên quan đến vụ bắt cóc năm đó, cũng là người từng hợp tác với Trầm gia, tên cẩu tử đó biết được người bắt mình là người của Trầm gia, còn tưởng là Trầm gia muốn trả thù, liền la to nói không phải hắn làm, là lão đại trước kia của hắn làm. Thẩm vấn người thấy có chút kì quái, liền tiếp tục ép hỏi hắn.

Cẩu tử nói hắn đối với lão đại năm đó rất là trung thành, còn được coi như cánh tay phải đắc lực, người này trước khi đi cho tâm phúc bọn họ một chút tiền, trong lúc say rượu lão đại kia lỡ miệng nói với hắn, là có đại nhân vật tìm ông ta hỗ trợ, cùng ông ta cam đoan sự tình làm tốt bảo đảm bình an thoát thân, còn trả thêm tiền cho ông ta.

Cẩu tử biết được bí mật, sợ phải chết, suốt đêm chạy trốn, bất quá từ đó về sau đều không còn nghe được tin tức gì về người kia, cũng không biết kẻ đó sống hay chết, mãi đến gần đây lại xuất hiện tin tức về kẻ này, nói hắn muốn tái xuất giang hồ, tên cẩu tử sợ hãi vì mình biết được bí mật năm đó, sợ lão đại tìm tới cửa, muốn suốt đêm rời khỏi Bắc Đều, nhưng lại bị người Trầm gia bắt được.

Biết chỗ dựa sau lưng tên bắt cóc này là ai không?" Ánh mắt Trầm Phong sáng như đuốc hỏi.

Thủ hạ của hắn lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử: "Tạm thời còn chưa tra ra, tóm lại người này ở Bắc Đều thế lực không nhỏ, mỗi lần có manh mối gì mới đều bị gián đoạn, chúng tôi làm đã rất kín đáo rồi, thật kì lạ.

Ánh mắt Trầm Phong lạnh xuống, híp mắt tự hỏi, một hồi lâu, hắn đối với cấp dưới phất tay: "Cậu trước đi ra ngoài, tiếp tục tăng số người tìm kẻ bắt cóc, về người chống lưng phía sau kẻ đó, các cậu phỏng chừng không phải đối thủ, cũng không trách nhóm các cậu được"".

"Boss, nhóm tôi nhất định sẽ dốc toàn lực". Thủ hạ cũng thần sắc ngưng trọng, hướng Trầm Phong gật đầu, sau khi báo cáo xong liền xoay người ly khai.

Trầm Phong đứng dậy, hắn cảm thấy mình tất yếu phải đi một chuyến về Trầm gia, nơi hắn đã ly khai hơn mười năm.

Sau khi biết được kết quả kiểm tra, Lý Thiệu Quân liền gọi điện thoại báo cho mẫu thân, nói kết quả kiểm tra, tuy rằng thầy thuốc nói không có trở ngại, nhưng Thiệu Quyên vẫn lo lắng, cũng nhắc nhở Diệp Phồn phải điều dưỡng cho tốt, lại an bài cho Diệp Phồn một vị trung y đến bắt mạch.

Lý Thiệu Quân trước khi đi lại hỏi bác sĩ thêm một số điều cần lưu ý, bắc sĩ cũng dặn dò bọn họ tuy không có trở ngại gì, nhưng vẫn cần đến bệnh viện định kì kiểm tra, Lý Thiệu Quân đem lời bác sĩ dặn nhớ kĩ, hai người cũng nhau cảm ơn bác sĩ Lưu rồi rời đi.

Trở lại Lý gia, Thiệu Quyên đã mời một thầy thuốc trung y về bắt mạch cho Diệp Phồn, thầy thuốc châm cứu cho cậu lưu thông khí huyết, hướng dẫn điều dưỡng thân thể bằng dược thiện, lão thầy thuốc còn bảo bọn họ không cần quá nóng vội, giữ cho tâm tình thoải mái, không được để quá mệt nhọc, cũng không nên quá mức để ý việc này, chờ một thời gian khối tụ huyết sẽ chậm rãi tan hết.

Kỳ thật tinh thần của Diệp Phồn vẫn luôn tốt, cậu chỉ hơi sốt ruột, muốn mau chóng lấy lại ký ức, muốn nhớ lại hình ảnh ba mẹ vì bảo hộ mình mà qua đời.

Lý Thiệu Quân đưa thầy thuốc ra cửa, xe trong nhà đã chờ sẵn bên ngoài, đưa người về nhà.

Thiệu Quyên trìu mến sờ sờ đầu Diệp Phồn: "Tiểu Phồn, các thầy thuốc đều nói không có ảnh hưởng gì, cháu cũng đừng sợ hãi, hay sốt ruột, dì tin tưởng mọi thứ rất nhanh sẽ ổn thôi".

Diệp Phồn thực cảm kích, mẹ của Thiệu Quân thật sự rất ôn nhu từ ái, cậu nhìn Lý Thiệu Quân bình thường lạnh băng, nhưng bên trong kỳ thật vẫn thừa kế sự ôn nhu từ mẫu thân.

"A di, cám ơn dì, có mọi người ở bên, cháu không sợ hãi cũng không sốt ruột, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt".

Lý Thiệu Quân trở về lúc đẩy cửa vào nghe được lời nói Diệp Phồn lập tức đáp lời: "Lời này cậu phải nhớ kỹ đấy, về sau không được học hành liều mạng, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể mỗi ngày học đến mười hai giờ thậm chí là một giờ, buổi tối đến mười giờ là phải đi ngủ".

Thiệu Quyên nghe xong, cũng thực không đồng ý nhìn Diệp Phồn, nàng đối với thành tích của Lý Thiệu Quân cũng không phải coi trọng, thành tích không thể nói lên hết thảy, làm người chỉ cần vui vẻ khoái hoạt là được rồi.

Diệp Phồn dùng dư quang trừng Lý Thiệu Quân, hắn khẳng định là cố ý nhân cơ hội có a di ở đây mà nói vậy, bất quá dưới ánh mắt đầy quan ái của a di, cậu vẫn ngượng ngùng, cam đoan nói: "Cháu nhất định về sau hảo hảo nghỉ ngơi, mọi người yên tâm đi!"

Thiệu Quyên vẫn rất lo lắng, phát huy vai trò trưởng bối, tận tình khuyên bảo lải nhải thật lâu, Diệp Phồn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu rồi lại gật đầu, trong lòng tính toán xem nên cho Lý Thiệu Quân quỳ ván giặt hay là quỳ vỏ sầu riêng.

Lý Thiệu Quân vì chính mình cơ trí mà trong lòng tán thưởng không thôi, như vậy Diệp Phồn có thể nghỉ ngơi sớm một chút, phúc lợi của hắn cũng nhiều lên một chút.

Thiệu Quyên nói Diệp Phồn xong lại bắt đầu nói đến con trai mình, Diệp Phồn không hiểu chuyện thì thôi chả lẽ con trai nàng còn như vậy sao? Kêu hắn tận tâm chiếu cố Diệp Phồn, dù gì vẫn lớn hơn Diệp Phồn một chút, phải làm tròn chức trách của một "ca ca" tốt.

Lý Thiệu Quân không nghĩ tới chính mình cũng phải chịu trận, mẹ hắn không nói thì thôi, một khi nói thì lải nhải dông dài đến nỗi tai hắn cũng sắp đóng kén luôn rồi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệp Phồn, hướng cậu cầu cứu.

Thoát li khỏi khổ ải Diệp Phồn mới không thèm để tâm hắn, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn hắn, sau đó quay sang một bên vụng trộm cười.

Ngày nghỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn hơn một tuần nữa, Lý Thiệu Quân cũng không dám sắp xếp lịch trình quá dày, bình thường đều chỉ ra ngoài chơi nửa ngày, sau đó về nghỉ ngơi, bởi vậy bọn họ du ngoạn cũng thập phần nhàn nhã.

Nhóm tiểu thiếu gia công tử Bắc Đều nghe được Lý Thiệu Quân về đây, đều muốn kêu hắn ra ngoài tụ tập, nhưng Lý Thiệu Quân đều từ chối, với bọn họ quan hệ cũng không thân lắm, hơn nữa những người này tụ tập một chỗ hàn huyên đều làm mấy cái chuyện tình không chút dinh dưỡng, nếu để cho Diệp Phồn biết, còn không biết hắn sẽ bị phạt thế nào đâu.

Lý Thiệu Quân từ nhỏ cũng rất nổi bật, nhóm thiếu gia công tử cùng lứa đều rất bội phục hắn, tuy rằng hắn luôn bày bộ dáng lạnh băng, nhưng mọi người vẫn đều thích vây quanh hắn, tôn hắn làm lão đại, không nghĩ tới rời Bắc Đều hơn hai năm liền trở thành con ngoan không ra khỏi nhà nửa bước, mọi người đều hỏi hắn kim ốc tàng kiều rồi hay sao a.

Lý Thiệu Quân thản nhiên hồi âm lại trong nhóm, nói là ở nhà bồi tức phụ, các ngươi chậm rãi chơi, sau đó đăng xuất khỏi nhóm.

Lưu lại các thành viên trong nhóm nổ tung, ma vương mặt than thế nhưng có tức phụ!

Diệp Phồn muốn nhờ Lý Thiệu Quân liên hệ Trầm thúc thúc kia một lần, cậu rất muốn gặp mặt người đó cùng Diệp thúc thúc trước khi trở về Lâm thành. Nhưng lúc cậu nhắc đến Trầm thúc thúc, sắc mặt Lý Thiệu Quân rất thối, hơn nữa Lý Thiệu Quân vì chuyện của cậu mà rất quan tâm.

Cậu không muốn Lý Thiệu Quân không vui, nghĩ rằng hữu duyên về sau khẳng định sẽ gặp lại, ngày nghỉ của bọn họ vốn ngắn ngủi, thời gian trôi qua nhanh khiến cậu cũng đánh bay cái ý niệm này trong đầu.

(Ai chà, quả thật sau này Thiệu Quân hối hận không thôi quá)

Trước ngày đi học hai ngày bọn họ liền quay về, chuẩn bị cho học bù, thuận tiện hoàn thành bài tập lão sư giao cho.

Năm ba so với năm nhất cùng năm hai việc học đều nặng hơn rất nhiều, chỉ còn một năm để chuẩn bị cho kì thi. Bởi vì trong đầu Diệp Phồn có khối tụ huyết, Lý Thiệu Quân không cho phép cậu mỗi ngày học bài quá muộn, cậu cũng biết nặng nhẹ, chính là thời gian như vậy liền đi nghỉ ngơi thì không kịp làm bài, khiến cho cậu thực phát sầu.

Lý Thiệu Quân cũng biết Diệp Phồn sốt ruột, nhưng dù thế nào việc học tập cũng không thể quan trọng bằng sức khỏe, muốn trước tiên dưỡng thân thể cho tốt, bất quá hắn cũng có một biện pháp khác.

"Phồn Phồn, đừng buồn nữa, đối với đầu óc không tốt, tôi nghĩ đến một biện pháp".

Diệp Phồn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Quân đang tựa vào bàn học, vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"

Lý Thiệu Quân kéo ghế ra, ngồi ở trước mặt Diệp Phồn, cùng cậu thương lượng, "Chúng ta chuyển ra khỏi ký túc xá, ở gần trường học thuê một phòng ở, để cho trong nhà phái bảo mẫu đến chăm sóc, chúng ta chỉ để tâm vào học tập."

"Như vậy có thể chứ? Có phải không tốt lắm hay không?" Diệp Phồn cảm thấy có chút phô trương lại lãng phí, không bằng về nhà ở luôn cho rồi.

Lý Thiệu Quân cảm thấy một chút vấn đề cũng không có, hợp tình hợp lí phân tích, "Cậu nghĩ xem, nếu về nhà ở, mỗi ngày đi đi về về cũng thực lãng phí thời gian, buổi tối về nhà cũng đã khuya. Chúng ta ở ngay bên ngoài trường, so với ký túc xá đi đến khu dạy học còn gần hơn, để cho bảo mẫu tới chăm sóc là vì hiện tại thời gian cậu học tập đã ngắn lại, cho nên mấy việc vặt không nên xen vào nữa, dành những khoảng thời gian đó cho học tập, hơn nữa ở bên ngoài còn tiện cho việc dùng dược thiện, chất lượng thức ăn cũng có thể cải thiện, hoàn cảnh cũng càng thêm yên tĩnh, đối học tập cũng có rất nhiều chỗ tốt."

Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân thực bất khả tư nghị, bề ngoài thoạt nhìn hắn ít nói thế nhưng ở thời khắc mấu chốt lại luôn có thể nói đạo lý rõ ràng, hơn nữa cậu cũng bị thuyết phục, người thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài mà!

Cậu cũng hiểu được đề nghị của Lý Thiệu Quân phi thường tốt, đây là biện pháp tốt nhất.

Hai người sau khi bắt đầu học bù một tuần liền chuyển ra ngoài ở, tiền thuê nhà ở tiểu thị trấn cũng không đắt, bọn họ thuê phòng vốn có hai phòng ngủ chính, nhưng Diệp Phồn vẫn cùng Lý Thiệu Quân ở chung một cái phòng, Lý Thiệu Quân còn cố ý sắm một cái giường lớn, Diệp Phồn nhìn chiếc giường có thể ngủ ba bốn người lớn thực không nói gì, đặc biệt là bộ dáng Lý Thiệu Quân cười tủm tỉm nhìn giường lớn, không biết vì cái gì cảm thấy Lý đại thiếu thực giảo hoạt!

Phòng cách vách thì làm thành thư phòng, phòng cách bọn họ xa nhất là phòng bảo mẫu.

Cấp ba đối với Diệp Phồn mà nói là thời điểm học tập trọng yếu, Lý Thiệu Quân dưới sự đốc thúc của Diệp Phồn thì thành tích không ngừng tăng lên, nhưng mà thời điểm Lý Thiệu Quân nhìn đến thành tích, trong lòng ai oán Diệp Phồn đối với thành tích của hắn còn quan tâm hơn so với quan tâm hắn, còn ở trong lòng hắn Diệp Phồn đương nhiên thứ nhất, học tập thứ hai, hơn nữa trong năm ba này còn có một việc, so với thi vào đại học còn trọng yếu hơn, chính là sinh nhật Diệp Phồn mười tám tuổi!

Hắn thật đúng là mỏi mắt chờ mong, vì ngày này hắn đã muốn chuẩn bị thật lâu, nhìn rất nhiều tư liệu khoa học để phổ cập kiến thức, những chuyện phải chú ý cùng thứ cần mua gì đó đều nhất nhất ghi lại hết rồi.

Hắn cũng vụng trộm vào một vài trang web nước ngoài về phương diện này để phổ cập một phen, nhìn qua không ít video, nói thật hắn nhìn mấy bộ phim này thật sự không có cảm giác gì, thậm chí chán nản đến mệt mỏi buồn ngủ, nhưng mà cứ tưởng tượng đến Diệp Phồn, lập tức cả người hắn có thể dấy lên lửa cháy lan tỏa bừng bừng.

Hắn chờ mong cái kia ngày tuyệt vời kia mau đến, hắn nhất định sẽ làm Diệp Phồn cả đời khó quên, cũng sẽ làm cho Diệp Phồn hoàn toàn triệt để thuộc về chính mình, làm cho thể xác và tinh thần Diệp Phồn đều thần phục cho hắn.