Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 66




Trầm Phong thiếu chút nữa tưởng rằng mình nghe lầm, lăng lăng nhìn Diệp Quân Viễn.

Diệp Quân Viễn cười cười, trong mỉm cười mang theo mỏi mệt, "Anh không muốn ngủ, có chuyện cần làm thì đi đi, không cần bồi bên cạnh em."

Trầm Phong kích động đứng lên, "Đương nhiên muốn ngủ, anh đổi bộ áo ngủ rồi lên giường."

Hắn kích động đều có chút nói năng lộn xộn, nhiều năm như vậy, Tiểu Viễn là muốn tha thứ cho hắn sao?

Trầm Phong nằm bên cạnh Diệp Quân Viễn, tay chân đều thực quy củ, không dám ôm Tiểu Viễn đi ngủ.

Diệp Quân Viễn thân thể suy yếu, thật sự mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, Trầm Phong nhìn y nhắm mắt lại hô hấp vững vàng, liền nhẹ nhàng lấy tay vòng qua thắt lưng y, ở đỉnh đầu Diệp Quân Viễn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, nhỏ giọng khàn khàn nói: "Cám ơn em, Tiểu Viễn!"

"Anh không cần nói cám ơn em, mấy năm nay anh cũng không dễ dàng, vất vả cho anh rồi." Diệp Quân Viễn kỳ thật còn chưa có thật sự ngủ, nghe được lời Trầm Phong nói y cũng thực cảm khái.

Y với Trầm Phong bên nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, sau khi yêu nhau lại kỳ tích có đứa nhỏ, vốn sẽ là một gia đình thực viên mãn hạnh phúc, đáng tiếc sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, y hoài đứa nhỏ rồi ly khai Trầm Phong, sau đó hai người lại gặp nhau, y vốn là không nên tham lam, bằng không Phồn Phồn cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tâm y thật sự như tro tàn, y mấy năm nay vẫn sống trong hối hận vô cùng, y hận mình bất cẩn làm cho Trầm gia hãm hại, cho nên liên quan đến chuyện đó mà y hận luôn cả người yêu rất nhiều, nhưng kỳ thật y hận nhất vẫn là chính mình, là y vô dụng không bảo vệ tốt Phồn Phồn.

Kỳ thật chuyện của Phồn Phồn, không nên đổ lỗi cho Trầm Phong, nhưng mà y không có cách nào, lý trí y đã muốn bị chuyện Phồn Phồn mất tích cắn nuốt, nhờ dựa vào việc muốn tìm ra hung thủ cố ý tạo thành sự tình đau lòng của Phồn Phồn nên y mới kiên trì nhiều năm như vậy.

Trầm Phong tay có chút run run khẽ vuốt tóc Tiểu Viễn, kỳ thật hắn mỗi ngày đều thấy cảm kích trời xanh, hắn còn có cơ hội ở bên Tiểu Viễn.

Trầm Phong trong lòng cảm khái không thôi, thiên ngôn vạn ngữ trong đầu, cuối cùng hắn ôn nhu nói: "Không vất vả, anh một chút cũng không vất vả, chỉ cần em còn chấp thuận ở bên anh."

Diệp Quân Viễn cũng không thấy thân thể chính mình mệt nhọc, nội tâm lại dấy lên hy vọng, Phồn Phồn của y hiện tại hẳn là cũng là lớn như tiểu bằng hữu mình gặp được bên hồ rồi.

Tay y nhẹ nhàng nắm lấy tay Trầm Phong đang đặt trên lưng y, chờ đợi hỏi: "Chúng ta khẳng định có thể tìm được Phồn Phồn, anh nói phải không?"

"Nhất định sẽ tìm được Phồn Phồn, con chúng ta nhất định gặp được cát nhân thiên tướng." Trầm Phong thực khẳng định nói cho y.

Hai năm trước hắn nói cho Tiểu Viễn, hắn có được tin tức đáng tin cậy, con bọn họ năm đó chưa chết, mà là bị đưa đến phía nam, cho người khác nhận làm con nuôi, hiện tại khẳng định còn sống.

Tiểu Viễn biết được tin tức xong, cả người đều có sinh khí, vui quá mà khóc, sau đó lại điên cuồng muốn đi ra ngoài tìm con.

Trầm Phong làm cho y tỉnh táo lại, kiên nhẫn nói với y: "Tiểu Viễn, anh biết em rất muốn nhanh chóng tìm được con, nhưng manh mối chúng ta hữu hạn, hiện tại chỉ có thể từng chút một chút lần tra, bất quá anh có thể cam đoan năm đó Phồn Phồn không chết ở trong sự cố, em hiện tại thân thể hư nhược cần chăm sóc tốt, anh nhất định sẽ thu thập thêm manh mối khác để thu hẹp phạm vi tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được Phồn Phồn."

Diệp Quân Viễn rơi lệ đầy mặt nhìn Trầm Phong, y gắt gao lôi kéo tay Trầm Phong, khóc nức nở nói: "Em tin tưởng anh, em cầu anh...... Cầu anh nhất định phải tìm được Phồn Phồn, anh tìm được Phồn Phồn, muốn em làm cái gì đều được."

Trầm Phong đau lòng lau nước mắt trên mặt Tiểu Viễn, hốc mắt cũng lên men, nhưng vẫn là kiên định ôn nhu nói: "Tiểu Viễn, hiện tại chuyện trọng yếu nhất là dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có sức lực tìm Phồn Phồn, chờ Phồn Phồn tìm trở về rồi, em mới có tinh lực hảo hảo chiếu cố nó."

Tuy rằng hắn tìm được manh mối, biết con được một đôi vợ chồng thu dưỡng, nhưng là nhiều năm như vậy, cũng không biết đôi vợ chồng kia đã đi nơi nào, muốn đi truy tìm manh mối từ bọn buôn người, nhưng bọn buôn người rất nhiều năm trước đã chết, là bị giết người diệt khẩu.

Trầm Phong không có đem chuyện này nói cho Diệp Quân Viễn, không muốn làm cho y lo lắng, hắn cảm thấy chuyện Phồn Phồn năm đó ngoài ý muốn không có đơn giản như vậy, chắc chắn có người ở sau lưng thao túng.

Chính là hắn không nghĩ ra, lúc ấy Tiểu Viễn chỉ là một lão sư bình thường, tính cách cũng ôn hòa, theo lý thuyết không có thù hận gì với ai, nếu là nhằm vào hắn, kia vì cái gì nhiều năm như vậy đều không có động tĩnh, bất quá mặc kệ là ai, hắn nhất định phải đem này kẻ này băm thành trăm mảnh, làm cho kẻ đó sống không bằng chết.

Trầm Phong ở trong lòng âm thầm thề!

Một nơi khác, ở Lý gia, phòng ngủ Lý Thiệu Quân, canh giữ ở bên người Diệp Phồn một lúc, Lý Thiệu Quân mới đứng lên, ly khai phòng ngủ, đi xuống lầu tìm mẫu thân hắn, mau chóng an bài bác sĩ để Diệp Phồn kiểm tra sức khoẻ.

Lý Thiệu Quân cũng không nói với mẫu thân mình chuyện trí nhớ của Diệp Phồn, chỉ nói lúc du ngoạn Diệp Phồn đột nhiên đau đầu, hắn lo lắng sẽ có vài bệnh nghiêm trọng, muốn mau chóng dẫn cậu đi kiểm tra, có chuyện gì thì có thể đúng lúc chữa trị, tận lực không ảnh hưởng việc thi vào đại học.

Thiệu Quyên nghe được thân thể Diệp Phồn có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề não bộ, thực lo lắng cũng rất tỉnh táo nói, "May mắn con ở đây, bằng không Tiểu Phồn khẳng định sẽ không nói cho chúng ta, để mẹ gọi điện thoại cho bệnh viện hẹn trước."

Nàng liên hệ bệnh viện nằm trong hệ thống của quân y viện, an bài bác sĩ cũng là người đứng đầu, bình thường chỉ tiếp nhận khám cho người nhà của lãnh đạo cao tầng, Diệp Phồn coi như là người nhà Lý tư lệnh.

Diệp Phồn ngủ thật sự ngon giấc, vừa tỉnh lại cảm thấy rất có tinh thần, cậu nghĩ ngày mai đi ra ngoài chơi hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng Lý Thiệu Quân lại báo cho cậu biết ngày mai muốn dẫn cậu đi bệnh viện, cậu thấy thực khó hiểu, "Tớ đang tốt như thế này, làm sao phải đi bệnh viện."

Ban ngày thời điểm đi chơi bị đau đầu chỉ là ngẫu nhiên, cậu hiện tại tinh thần rất tốt.

"Cậu hôm nay đau đầu tôi rất lo lắng, có thể là do cậu chưa thích ứng hoàn cảnh ở Bắc Đều, nhưng mà tôi vẫn không yên lòng, vẫn là muốn mang cậu đi bệnh viện xem sao, mẹ tôi bà ấy cũng rất lo lắng, đã an bài tốt phía bệnh viện." Lý Thiệu Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Diệp Phồn không nghĩ tới bọn họ chuẩn bị nhanh như vậy, cho nên cũng không thể cự tuyệt, thực cảm kích mẹ của Thiệu Quân "Thật sự là rất phiền toái a di, lại cho mọi người thêm phiền toái rồi."

Lý Thiệu Quân sờ sờ đầu Diệp Phồn, ánh mắt thập phần ôn nhu sủng nịch, "Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà, có cái gì phiền toái với không phiền toái." Sau đó lại ở bên tai Diệp Phồn cười nói: "Tức phụ thân thể yếu, làm lão công đương nhiên phải lo lắng rồi!"

Diệp Phồn bĩu môi, thật không cam lòng chùy hắn một chút, "Cậu không nói mấy lời buồn nôn đó thì không chịu được sao, cái gì tức phụ, ai muốn làm tức phụ của cậu chứ, hừ!"

"Ha ha, Phồn Phồn, lại thẹn thùng rồi." Lý Thiệu Quân càng thêm đắc ý, nhìn bộ dáng Diệp Phồn thẹn thùng, trong lòng thật mĩ tư tư.

Ngày hôm sau theo thời gian hẹn trước, Lý Thiệu Quân mang Diệp Phồn đến bệnh viện, Thiệu Quyên vốn nói muốn đi cùng bọn họ, nhưng lại bị Lý Thiệu Quân cự tuyệt, nói có hắn là được rồi, kêu nàng có chuyện riêng gì thì cứ làm.

Thiệu Quyên liên hệ bác sĩ là một người thập phần quyền uy trong lĩnh vực này, là bác sĩ Lưu năm mươi tuổi, Diệp Phồn bị đưa đi làm kiểm tra não bộ, Lý Thiệu Quân thì ngồi ở bên ngoài chờ.

Thời gian kiểm tra cũng không lâu, nhưng ở bên ngoài Lý Thiệu Quân bởi vì lo lắng, mà cảm thấy một giây trôi qua như một năm.

Mười phút sau, cửa phòng kiểm tra mở ra, bác sĩ Lưu mặc áo blouse trắng đi ra trước, Diệp Phồn theo ở phía sau.

Lý Thiệu Quân vội vàng đi lên hỏi Diệp Phồn, "Cậu thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không."

Diệp Phồn lắc đầu, biết Thiệu Quân khẩn trương vì mình, chỉ là làm kiểm tra, hơn nữa quá trình rất nhanh không có gì không khoẻ, cảm kích nói, "Không có việc gì, tớ tốt lắm, cậu đừng quá lo lắng."

Nhìn kỹ một hồi, sắc mặt Diệp Phồn xác thực hoàn hảo, Lý Thiệu Quân lại chuyển sang hướng bác sĩ, hỏi ông, "Bác sĩ Lưu, bằng hữu cháu tình huống của cậu ấy đều bình thường đi!"

Lưu bác sĩ tháo khẩu trang xuống, thực chuyên nghiệp nói cho hắn, "Bây giờ còn chưa xác định, bởi vì còn chưa có kết quả, các cậu ở chỗ này chờ kết quả một lúc."

"Vâng, cám ơn bác sĩ." Diệp Phồn vội vàng hướng Lưu bác sĩ nói lời cảm tạ.

Lý Thiệu Quân cũng hướng ông nói lời cảm tạ, Lưu bác sĩ cũng theo bọn họ gật gật đầu, kêu bọn họ đừng quá lo lắng, thả lỏng tâm tình.

Đợi nửa giờ, kết quả kiểm tra liền có, Lý Thiệu Quân cũng không muốn giấu diếm Diệp Phồn, cầm kết quả dẫn theo Diệp Phồn cùng đi tìm Lưu bác sĩ.

Lưu bác sĩ cầm phim chụp chiếu cẩn thận quan sát, so sánh, vuốt cằm gật gật đầu, còn dùng bút dạ đặc thù chỉ chỉ vào một địa phương, khoanh một vòng.

Theo biểu tình Lưu bác sĩ xem kết quả, Lý Thiệu Quân cảm thấy có thể là có chút vấn đề, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, là có gì vấn đề sao?"

Bác sĩ Lưu nhìn nhìn Diệp Phồn, gật đầu, chi tiết trả lời, "Theo kết quả kiểm tra thật sự là có chút vấn đề."

Diệp Phồn nghe xong cũng khẩn trương hẳn lên, tuy rằng trước kia thân thể nhược một ít, nhưng mà cũng xem như khỏe mạnh, vài năm nay cậu vận động nhiều, thân thể lại tốt lên rất nhiều, như thế nào sẽ có vấn đề, hơn nữa còn là đầu óc vấn đề.

"Lưu bác sĩ, xin hỏi là làm sao không bình thường."

Lưu bác sĩ cầm tấm phim, xem dáng vẻ khẩn trương của hai người, lại trấn an bọn họ: "Các cậu đừng quá khẩn trương, là có chút vấn đề nhưng mà ảnh hưởng không lớn, là trong não có một khối tụ huyết."

Hắn dùng bút điểm điểm vị trí khoanh tròn trên tấm phim, đối hai người nói: "Các cậu xem, khối tụ huyết ngay tại nơi này."

Hai người để sát vào nhìn, qua bác sĩ chỉ tay, xác thực phát hiện ở chỗ kia có cái gì đó, Lý Thiệu Quân cau mày hỏi, "Lưu bác sĩ, như thế này thì nên làm gì bây giờ?"

Diệp Phồn cũng khẩn trương nhìn bác sĩ.

Lưu bác sĩ thoải mái khẽ cười, nói cho bọn họ,"Trước mắt không có biện pháp gì hay, tin tức tốt là khối tụ huyết này đang chậm rãi tiêu tán, từ từ rồi sẽ ổn, chú ý ăn uống hợp lý cùng nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều là tốt rồi, tâm tình giữ ổn định."

Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn nghe xong, tâm tình mới giảm bớt hoảng sợ, bất quá Diệp Phồn thấy rất kỳ quái chính mình trong óc như thế nào mà có tụ huyết, hơn nữa lúc trước vẫn không thấy đau đầu.

"Lưu bác sĩ, cháu không biết chính mình như thế nào sẽ có tụ huyết, hơn nữa lúc trước cũng không có dấu hiệu gì hết."

"Có khả năng là trong lúc vô tình tạo thành, có lẽ cháu vận khí tốt, tụ huyết đối với ảnh hưởng đến thần kinh của cháu khá nhỏ, hiện tại có thể là cháu trưởng thành, ở thời điểm tiêu tán liền đối với hệ thần kinh tạo thành một chút ảnh hưởng." Lưu bác sĩ tận tâm giải thích cho cậu.

Diệp Phồn nghe xong ngẫm nghĩ một chút, rồi tiếp tục hỏi ông, "Lưu bác sĩ, xin hỏi một chút tụ huyết có thể tạo thành mất trí nhớ hay không, cháu đau đầu là vì trong đầu cháu nổi lên một ít hình ảnh, nhưng cố nghĩ đến sẽ càng đau đầu."

"Đúng vậy, Lưu bác sĩ, tụ huyết tiêu tán, bằng hữu cháu có thể nhớ tới sự tình trước kia không?" Lý Thiệu Quân cũng hỏi một câu.

Lưu bác sĩ lấy tay nhu huyệt Thái Dương, nói: "Tụ huyết áp bách thần kinh khả năng tạo thành mất trí nhớ, nếu tụ huyết tiêu tán thì cũng có khả năng nhớ lại sự tình trước kia." Bác sĩ lập tức trả lời.

"Thật tốt quá, Thiệu Quân!" Diệp Phồn nghe xong lời này, thập phần cao hứng, nếu cậu có thể lấy lại trí nhớ, cũng có thể nhớ lại cha mẹ, tuy rằng khi đó còn rất nhỏ, nhưng là khẳng định sẽ đối cha mẹ có chút ấn tượng, có lẽ có thể tìm được nhà của họ.

Lý Thiệu Quân gật gật đầu, cũng vì cậu mà cao hứng, hắn cũng hy vọng tụ huyết trong đầu Diệp Phồn có thể nhanh chóng tiêu tán.

Trầm Phong bên kia nghe theo Tiểu Viễn, muốn đánh điện thoại đến tìm gia chủ Thiệu gia, để hỏi cách thức liên hệ Lý Thiệu Quân, tuy rằng Lý chất nhi này hắn không phải thực thích, nhưng là hắn cùng Tiểu Viễn đều thích cậu bạn nhỏ kia của Lý Thiệu Quân, Tiểu Viễn cũng muốn mời cậu nhóc đến nhà làm khách.

Hắn lấy ra di động tìm dãy số, bên ngoài liền có người gõ cửa, hắn đành phải ngừng tay chuyện định làm, kêu người kia tiến vào.

Cấp dưới đẩy cửa đi vào, nói có rất chuyện khẩn cấp muốn cùng boss hội báo, bọn họ rốt cục tìm được manh mối kẻ bắt cóc kia rồi.

Trầm Phong cầm tư liệu báo cáo trong tay, sắc mặt ngưng trọng, cắn răng, hắn lật ba tấc đất cũng phải đem tên bắt cóc này tìm ra, thù không đợi trời chung!