Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 57




Lưu Thanh Thanh ánh mắt phát sáng, lại có chút kiêu ngạo chờ Lý Thiệu Quân trả lời, trong lòng nàng cũng có chút không yên cùng khẩn trương.

Lý Thiệu Quân nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Thật có lỗi, tôi khiêu vũ cũng không tốt."

Nâng tay vỗ vỗ bả vai Thiệu Đạt Văn, lại cùng nàng nói: "Đạt Văn khiêu vũ rất tốt, hắn với cậu khiêu vũ nhất định sẽ không để cậu mất mặt."

Lưu Thanh Thanh kỳ thật trong lòng có chút khó chịu, cũng có chút nan kham, nhưng là vì muốn duy trì hình tượng kiêu ngạo, cũng chỉ đành nghe theo Lý Thiệu Quân, " Vậy tiện nghi cho cậu đó, Đạt Văn a."

"Uy, cậu đừng bày ra vẻ mặt ghét bỏ như vậy chứ, tôi tốt xấu cũng là soái thứ hai ở trường, sẽ không để cho tiểu cô nương cậu mất mặt đâu." Thiệu Đạt Văn phi thường không hài lòng nhìn ánh mắt khinh bỉ của Lưu Thanh Thanh.

Lưu Thanh Thanh cũng không giữ hình tượng, làm động tác nôn mửa, "Ngươi cũng quá tự kỷ đi!"

Chờ Lưu Thanh Thanh cùng Thiệu Đạt Văn khiêu vũ xong chính là đến phần cắt bánh ngọt, Lưu Thanh Thanh ước nguyện xong mới đem ngọn nến thổi tắt.

Lưu phụ hỏi: "Thanh Thanh con ước nguyện cái gì a?"

Lưu Thanh Thanh ánh mắt lóe sáng nhìn về hướng Lý Thiệu Quân, đối phụ thân làm nũng nói: "Ba, con mới không nói cho người đâu, nói ra sẽ không linh."

Nàng ước chính là có thể thổ lộ thành công!

Ăn xong bánh ngọt, mọi người liền lục tục trở về, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân cũng hướng Lưu Thanh Thanh nói lời từ biệt, nhưng là Lưu Thanh Thanh lại bảo cậu đợi một hồi.

Nàng đem Diệp Phồn vào một góc, có chút khẩn trương hỏi cậu: "Cậu đem thư của tớ giao cho Lý Thiệu Quân chưa?"

Diệp Phồn không muốn nói dối Lưu Thanh Thanh, liền nói cho nàng, "Tớ đã đưa cho cậu ấy, nhưng......"

Lưu Thanh Thanh nghe xong thực hưng phấn, cũng không để Diệp Phồn nói tiếp. "Cậu đưa cho hắn! Kia hắn có nói cái gì không!"

Diệp Phồn trầm mặc một chút, không biết như thế nào trả lời.

Lưu Thanh Thanh trong lòng sốt ruột, phe phẩy cánh tay Diệp Phồn,"Cậu nhanh nói a!"

"Này không bằng cậu tự mình hỏi Lý Thiệu Quân!" Diệp Phồn thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nói như vậy.

Lưu Thanh Thanh cũng hiểu được nên như vậy, cần cố lấy dũng khí một lần.

Vì thế Lưu Thanh Thanh lúc đưa bọn họ đi ra ngoài, liền đi bên cạnh Lý Thiệu Quân, có chút thẹn thùng hỏi: "Lý Thiệu Quân, tôi có chuyện muốn cùng cậu nói, có thể dành chút thời gian hai chúng ta tán gẫu được không?"

Phía sau, tài xế lái xe Thiệu gia cũng đã đến, Lý Thiệu Quân đối một bên Diệp Phồn nói: "Cậu lên xe trước đi."

Diệp Phồn biết chính mình lưu lại cũng xấu hổ, trước khi lên xe cùng Lý Thiệu Quân nhỏ giọng nói một câu, "Nàng là cô gái tốt......" Sau đó mới lên xe.

Thiệu Đạt Văn tự nhiên biết Lưu Thanh Thanh muốn làm cái gì, cũng không thể làm bóng đèn, ở cửa cùng đoàn người nói câu chào rồi bỏ chạy về nhà, ngay tại cách vách.

Lý Thiệu Quân xoay người trở lại nhìn Lưu Thanh Thanh, thản nhiên nói: "Không cần, chúng ta hiện tại nói rõ ràng luôn đi!"

Lưu Thanh Thanh lập tức ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Lý Thiệu Quân trực tiếp như vậy, đỏ mặt cúi đầu, hai tay đan vào nhau nói: "Cái kia, cậu nhận thư hẳn là biết tôi... Tôi thích cậu đi!"

Bình thường sang sảng hào phóng, Lưu Thanh Thanh giờ phút này ở trước mặt người mình thích cũng thành cô gái thẹn thùng.

Nếu không thích đối phương, sẽ không để cho đối phương có một chút hy vọng, Lý Thiệu Quân cũng không muốn ướt át dây dưa nhiều, thanh âm rất lãnh đạm: "Thật có lỗi, tôi có người mình thích rồi."

Vốn mặt đỏ hồng, Lưu Thanh Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thiệu Quân "Cậu... cậu có người mình thích rồi sao?"

Lý Thiệu Quân vì để cho Lưu Thanh Thanh hết hy vọng, ánh mắt còn thật sự nói: "Tôi rất yêu người đó, cho nên thật có lỗi."

Nói xong, liền xoay người lên xe.

Dựa theo tính tình Lý Thiệu Quân, trước kia gặp loại chuyện này hắn liền mặc kệ, nhưng bởi vì Lưu Thanh Thanh cũng thân với Diệp Phồn, hắn mới có thể ở riêng nói với đối phương rõ ràng. Lưu Thanh Thanh liền đứng ở cửa, trơ mắt nhìn xe Thiệu gia chạy đi, nàng vốn nghĩ đến chính mình chỉ cần nói ra sẽ thoải mái hơn, thầm nghĩ hoàn thành xong tâm nguyện của bản thân, không nghĩ tới cũng rất đau lòng, nước mắt không chịu đựng được cũng lách tách lách tách rơi trên mặt đất.

Trốn ở một bên nhìn, Thiệu Đạt Văn thực đau lòng, kỳ thật cậu cũng tốt lắm a, nhưng mà Lưu Thanh Thanh lại coi cậu như bạn bè.

Lúc biết được nàng thích biểu ca mình, kỳ thật cậu cũng thực uể oải, chính mình trừ tính cách khác, ngoại hình cũng đâu kém hơn so với biểu ca, làm cho cậu càng thêm uể oải là Lưu Thanh Thanh sao lại đi thích mẫu hình nam nhân lãnh khốc như biểu ca chứ, mà cậu tính cách vui tươi ấm áp lại bị ghét bỏ a.

Sau nữa, cậu biết biểu ca có người trong lòng, nhưng lại là nam nhân, cậu không phúc hậu mà vui vẻ một đoạn thời gian, nói cách khác Lưu Thanh Thanh cùng biểu ca căn bản không có khả năng cùng một chỗ, cậu xem ra vẫn còn có cơ hội a.

Cậu biết thừa nước đục thả câu thì có chút không quân tử, bất quá cũng tốt hơn là bị ra rìa, cậu đi ra ngoài, đi đến trước mặt Lưu Thanh Thanh, an ủi nàng, "Đừng khóc, lớp trang điểm trôi tùm lum hết rồi."

Lưu Thanh Thanh rất khó chịu, nhưng cũng không muốn cho bạn tốt nhìn thấy chính mình khóc, thực mất mặt, che che mặt, vẫn còn ngạo kiều nói: "Ai khóc, tôi còn lâu mới khóc."

Nhưng rõ ràng giọng mũi đã bán đứng nàng.

Thiệu Đạt Văn ép Lưu Thanh Thanh nhìn mình, nhẹ giọng hống: "Đứa ngốc, ở trước mặt tôi còn cậy mạnh, ảnh chụp cậu đái dầm tôi còn có lại còn."

"Cậu muốn chết hả!"

Vốn đang vô cùng thương tâm, Lưu Thanh Thanh lập tức mỉm cười, chà xát nước mắt, lại tức giận nhìn Thiệu Đạt Văn.

"Cười lên vẫn đẹp hơn a". Thiệu Đạt Văn nhìn Lưu Thanh Thanh nở nụ cười, tâm tình cũng thư sướng.

Thiệu Đạt Văn vui vẻ được hai giây, Lưu Thanh Thanh lại đột nhiên khóc lớn lên, không giống như vừa rồi rơi lệ, mà là lên tiếng khóc lớn.

Lưu Thanh Thanh vừa khóc vừa mắng cậu: "Tôi bây giờ còn đang rất là khó chịu, cậu còn dám giễu cợt tôi, cậu cái tên hỗn đản này... ô~"

Thiệu Đạt Văn sốt ruột, không biết nên làm gì, chỉ có thể hạ quyết tâm, đem Lưu Thanh Thanh ôm vào lòng.

Lưu Thanh Thanh có chỗ tựa, dựa vào vai cậu còn khóc lớn hơn.

Lưu phụ ở trên lầu nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, ông không duyệt người nào cả, nhìn nữ nhi nhà mình, lại nghĩ đến ánh mắt đại công tử Thiệu gia, thấy hắn ta ánh mắt đúng là có vấn đề, có lẽ để cho nữ nhi thống khoái khóc một hồi có khi cũng tốt, chính là tên tiểu tử Đạt Văn này, mới vài tuổi đầu, thế mà dám có tâm tư với nữ nhi nhà ông, lại còn dám quang minh chính đại ôm nữ nhi trước nhà mình, nhất định phải hảo hảo "Quan ái" tiểu tử này một phen mới được.

Diệp Phồn ở trên xe thực lo lắng cho Lưu Thanh Thanh, nàng khẳng định thực thương tâm, bởi vì nếu là cậu, suy nghĩ một chút nếu Lý Thiệu Quân nói không thích cậu, cậu cũng sẽ rất khổ sở.

Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhanh chóng nói rõ ràng cũng là chuyện tốt, chính là không biết về sau còn có thể làm bằng hữu hay không.

Đang lâm vào trầm tư, Diệp Phồn cảm nhận được ngón tay quen thuộc đang vuốt ve mi tâm cậu, không cần nhìn cũng biết là Lý Thiệu Quân.

"Không cần nhíu, cậu yên tâm, tôi đã cùng cô ta nói rõ ràng, không nói gì gây tổn thương người ta đâu." Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn rầu rĩ không vui, lại cau mày, không muốn cậu không vui.

Diệp Phồn biết Lý Thiệu Quân có chừng mực, bất đắc dĩ nhìn hắn cười, cậu thật không thích dùng lời lẽ làm tổn thương người ta.

Trở lại Thiệu gia, hai người được Ngũ thúc tiếp đón, sau đó nhanh chóng lên lầu.

Vừa vào cửa, Lý Thiệu Quân dùng lực đem cửa đóng sầm, phát ra thanh âm vang dội.

Diệp Phồn chưa biết xảy ra chuyện gì, kết quả cả người đã bị Lý Thiệu Quân áp trên cửa, vội vàng hôn lên.

Sau khi biết rõ tâm ý lẫn nhau, cả người Lý Thiệu Quân đều kích động, chính là ban nãy ở bên ngoài vẫn luôn kìm chế, giờ về đến phòng mình, đương nhiên tâm tình muốn ăn sạch đối phương.

Diệp Phồn ngay từ đầu rơi vào bị động, bị hôn đến vựng vựng mơ hồ, nhưng chính cậu cũng thích Lý Thiệu Quân, đôi môi vẫn mềm mại đáp lại, đầu lưỡi dây dưa, cảm giác thật sự tốt đẹp, hôn môi như có ma chú, càng hôn càng khó tách rời.

Môi lưỡi hai người dây dưa đến nỗi Diệp Phồn cảm thấy địa phương kia nóng đến mức muốn bốc cháy, nhưng kế tiếp cái tay không an phận của đối phương vói vào trong vạt áo cậu, vuốt ve da thịt cậu, còn dần dần đi lên, đụng phải hai nơi mẫn cảm, làm cho cậu run rẩy không ngừng, hô hấp nặng nề, bắt lại cái tay đang quấy rối kia.

Lý Thiệu Quân cầm lấy cái tay mềm nhũn vô lực của cậu, áp lên trên ván cửa, sau đó xấu xa cắn một chút vào môi cậu, mới buông đôi môi sưng đỏ kia, hôn sang hai má, rồi trượt dần xuống cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, một đường tinh tế hút lấy, đi đến xương quai xanh khiêu gợi của Diệp Phồn còn không ngừng gặm cắn, mút cho đến khi để lại dấu vết trên đó còn chưa đã thèm.

Diệp Phồn cảm thấy hiện tại còn khô nóng hơn cả lúc trước, thân thể càng thêm nhũn ra, rồi không nhịn được mà rên nhẹ, thanh âm trầm thấp lại mềm nhuyễn.

Cậu nghe thấy âm thanh của chính mình thì cảm thấy thực xấu hổ, muốn che miệng lại, nhưng hai tay đã bị Lý Thiệu Quân ngăn chặn không thể nhúc nhích, chịu không được mà ánh mắt trở nên ướt át, còn mang theo âm thanh nức nở, thấp giọng cầu xin tha thứ "Thiệu Quân... Thiệu Quân, bỏ tớ ra, tớ sợ lắm!"

Âm thanh mềm nhẹ nỉ non không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa đối với Lý Thiệu Quân, kích thích hắn hai mắt đỏ ngầu, một phen bế Diệp Phồn lên đi đến giường lớn, thật muốn ra sức ức hiếp người này.

Đôi mắt hoa đào của Diệp Phồn ướt sũng nhìn Lý Thiệu Quân, vừa đáng thương lại vừa vô tội.

Lý Thiệu Quân hô hấp ngày càng dồn dập, định lực kiềm chế vốn đã không biết ném đi đâu, hắn hôn nhẹ lên khuôn mặt phiếm hồng của Diệp Phồn, ở bên tai cậu thở gấp, khàn khàn mị hoặc nói: "Bảo bối, tha cho cậu, vậy tôi làm sao bây giờ?"

Hắn cầm lấy tay Diệp Phồn, đưa đến địa phương kia của hắn đang lửa nóng không ngừng, Diệp Phồn cảm nhận được cự vật nóng bỏng phấn chấn bừng bừng trong lòng bàn tay, cả kinh đến nỗi thân thể run bắn lên, lúc trước giúp Lý Thiệu Quân giải quyết nhu cầu đã thấy rất khó khăn ngại ngùng, hiện tại cũng vừa sợ vừa thẹn thùng.

Diệp Phồn thẹn thùng đỏ mặt nhắm mắt lại, mềm mại cầu xin "Nhưng mà chúng ta không thể..."

Nhìn bộ dạng Diệp Phồn thẹn thùng khẩn trương, Lý Thiệu Quân ghé vào tai cậu cười khẽ vài tiếng, dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai hồng thấu của cậu "Đứa ngốc, cậu suy nghĩ cái gì vậy, tôi sẽ không làm đến bước cuối cùng, phải chờ cậu lớn lên đã".

Diệp Phồn lại thẹn thùng không thôi, sau đó liền để cho Lý Thiệu Quân muốn làm như thế nào liền như thế, đều làm theo hắn. Hai người trải qua một đêm tình nùng ý mật đầy diễm tình.

Hai ngày kế tiếp đều rảnh rỗi, còn một khoảnh thời gian nữa mới công bố điểm thi, Ngũ thúc lại vừa vặn có việc đi sang thành phố khâc nửa tháng, bọn họ được tự do nhưng cũng không đi du lịch, chỉ vi vu dạo khắp Lâm thành.

Mỗi ngày buổi sáng hai người sẽ chạy bộ quanh Đông Hồ, hôm nào nắng quá Lý Thiệu Quân sẽ dẫn Diệp Phồn đi tập bơi, đến chiều liền luyện tập bóng rổ, cuộc sống vừa thư thái lại ngọt ngào, giống như hưởng tuần trăng mật vậy.

Ngay tại thời điểm hai người trải qua cuộc sống thần tiên, thì nhận được điện thoại của Lưu Thanh Thanh, là tìm Diệp Phồn, nàng nói với Diệp Phồn chuyện mìnhsẽ không ở Lâm Thành học trung học, bà ngoại nàng ở tỉnh lị, nàng sẽ đến đó học trung học, không cần đợi đến lúc có điểm thi, cuối tuần này nàng sẽ đi luôn, vì vậy muốn nói lời tạm biệt với cậu.

Tin tức có chút đột ngột, cậu biết chuyện này cũng có liên quan đến tình cảm với Lý Thiệu Quân, nhưng chính mình lại không thể nói ra lời an ủi, chỉ hỏi nàng mấy chuyện cần thiết, cậu muốn hôm đó đi tiễn người.

Treo điện thoại, khuôn mặt Diệp Phồn có chút ưu sầu, Lưu Thanh Thanh rời đi, cậu lại mất đi một người bạn, còn chưa có kết quả thi đã phải ly biệt.

Lý Thiệu Quân an ủi cậu, "Thiên hạ này có bữa tiệc nào mà không tàn chứ, chuyện biệt ly đều bình thường, nhưng là tôi sẽ vẫn bên cậu mãi mãi."

May mắn còn có Lý Thiệu Quân cùng cậu trải qua cuộc sống này, Diệp Phồn lấy tinh thần đứng lên, cười nhìn về phía Lý Thiệu Quân, có người như hắn ở bên cạnh cậu thật sự rất may mắn.