Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 54




Diệp Phồn thở phì phì đi lên lầu, đến cửa lớp học hít sâu một hơi, làm cho chính mình thoạt nhìn bình thường mới đi vào lớp, lấy sách ra xem, mở hết trang này đến trang kia, kì thật một chữ cũng không vào, trong lòng thực nóng nảy.

Lưu Thanh Thanh chạy đến ngồi lại gần, khoác vai Diệp Phồn, vẻ mặt tò mò hỏi: "Diệp Phồn, vừa rồi có nữ sinh thổ lộ với Lý Thiệu Quân, hắn có đắp ứng không a?"

"Tớ làm sao biết được!" Diệp Phồn trong lòng vốn buồn phiền, nghe người ta nhắc tới chuyện này, ngữ khí rất không tốt, hoàn toàn không có vẻ ôn hòa như thường ngày.

Lưu Thanh Thanh có chút sững sờ, nàng thật không ngờ Diệp Phồn sẽ có thái độ như vậy, liền trề miệng, rất là ủy khuất nói: "Cậu làm sao vậy hả, vô duyên vô cớ đối với người ta phát hỏa gì chứ".

Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Phồn cũng hối hận, chính mình có thái độ thật kém cỏi, tự dưng phát hỏa với Lưu Thanh Thanh cái gì đâu, vì thế thuận thuận khí, hướng nàng giải thích: "Thực xin lỗi, tớ vừa rồi nói chuyện không chừng mực, cậu đừng có chấp nhặt".

"Cậu thật kì quái, tớ chỉ hỏi một chút Lý Thiệu Quân có chấp nhận lời tỏ tình hay không thôi mà! Chẳng lẽ cậu vì Lý Thiệu Quân mà sinh khí chắc?" Lưu Thanh Thanh khó hiểu hỏi.

Diệp Phồn lập tức lắc đầu, phủ nhận cách nói của nàng: "Tớ đâu có giận hắn, vì cái gì mà giận hắn chứ?"

Lưu Thanh Thanh hồ nghi nhìn Diệp Phồn, lại hỏi đến vấn đề nàng quan tâm nhất: "Kia Lý Thiệu Quân có đáp ứng không?"

Diệp Phồn lắc đầu: "Tớ cũng không biết, lúc nữ sinh kia nói chuyện với cậu ấy, tớ liền quay trở lại lớp học, không muốn làm bóng đèn, cậu quan tâm chuyện này làm chi?"

Lưu Thanh Thanh có chút chột dạ, lập tức nói: "Không có gì a, cậu cũng biết tớ chính là thích bát quái, đây là tin hot nha, tớ đương nhiên muốn biết, nếu được cậu hỏi giúp tớ một chút, bằng không tớ sẽ rất khó chịu đó".

Diệp Phồn nhíu mày, đây là cái tật xấu bát quái gì vậy, bất quá loại chuyện này, chỉ có thể để người trong cuộc nguyện ý nói mới được, chứ không thể ép hắn nói ra: "Chuyện riêng tư như vậy, tớ cũng không thể hỏi được, nếu cậu ấy nói ra, tớ sẽ nói lại cho".

Lưu Thanh Thanh vỗ vỗ vai cậu, thập phần vui mừng: "Thật sự là bạn tốt, vậy nhớ nói nha!"

Diệp Phồn còn tưởng rằng Lý Thiệu Quân sẽ vào lớp muộn, ai biết Lưu Thanh Thanh vừa rời khỏi chỗ cậu thì thấy hắn tiêu sái bước vào lớp.

Lý Thiệu Quân trở lại chỗ ngồi, nhìn Diệp Phồn nói: "Cậu sao đột nhiên bỏ đi vậy, tức giận sao?"

Diệp Phồn nhìn sách, chính là không thèm liếc Lý Thiệu Quân, tức giận nói: "Tớ nào có đột nhiên bỏ đi, cậu cùng cô ấy nói chuyện riêng tư của hai người, tớ tự nhiên sẽ ngượng, còn có, tớ không tức giận có được không?"

Có người cùng Lý Thiệu Quân thổ lộ, cậu sinh khí cái gì chứ, một chút lí do giận dỗi cũng không có!

Nhìn Diệp Phồn banh mặt, Lý Thiệu Quân trong lòng có chút nhảy nhót, đứa ngốc này có phải ghen tuông hay không a, có phải chứng minh kì thật đứa ngốc này cũng thích hắn.

"Thật sự không giận dỗi, kia vì cái gì mặt lại nhăn nhó như vậy?" Lý Thiệu Quân tiếp tục hỏi cậu.

"Mặt tớ nhăn nhó cũng không đại biểu cho tớ sinh khí, chỉ là tớ gặp một bài toán khó thôi". Diệp Phồn đánh chết cũng không muốn thừa nhận mình sinh khí.

"Được rồi, cậu không sinh khí là tốt rồi, tôi cũng đã từ chối cô ta, cậu yên tâm đi!" Lý Thiệu Quân biết Diệp Phồn trong ngoài bất nhất, chủ động làm sáng tỏ với cậu.

"A~" Diệp Phồn liếc hắn một cái, lại cúi đầu nhìn sách, cậu căn bản không thèm để ý có đáp ứng hay không đáp ứng được chứ, một chút cũng không để ý!

Tuy rằng mặt còn nhăn nhó, nhưng mây đen bao phủ trong lòng lại tản đi, lồng ngực cũng không cảm thấy khó chịu nữa, bất quá cậu vẫn cưỡng chế mình không giơ khóe miệng lên, làm bộ như không để ý chút nào.

"Diệp Phồn, tôi không hiểu bài này, giảng cho tôi đi". Lý Thiệu Quân lấy ra tập sách, chỉ chỉ vào một bái tập khó hỏi Diệp Phồn.

Diệp Phồn cũng hết giận, sắc mặt có chút hòa nhã, quay qua xem, đúng là bài khó, liền lấy giấy nháp ra bắt đầu giảng cho Lý Thiệu Quân.

Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn cúi đầu chuyên tâm giảng bài cho mình, khóe miệng giương lên, thật muốn cắn một ngụm cái đứa ngốc hay ghen này.

Mọi người không nghĩ đến chuyện Lý Thiệu Quân được nữ sinh tỏ tình lại rơi vào tai chủ nhiệm lớp nhanh chóng như vậy, Giản Phỉ tìm Lý Thiệu Quân nói chuyện, thật sự là đi hỏi tội.

Giản Phỉ xoa huyệt thái dương nhìn Lý Thiệu Quân, thời điểm này nàng cũng thật đau đầu: "Lý Thiệu Quân, hôm nay có nữ sinh tỏ tình với em sao?"

Lý Thiệu Quân đáp: "Vâng, có vấn đề gì không ạ?"

Giản Phỉ bắt đầu lên lớp cho hắn một hồi: "Lý Thiệu Quân, em có biết hiện tại là đầu tháng ba, là thời điểm phi tường mấu chốt, thành tích của em tiến bộ rất lớn, trước tiên cô nói với em một chút, thành tích thi cuối kỳ của em rất tốt, cô hi vọng em có thể chuyên tâm học tập, nhất định có thể thi trung học được điểm cao, tuy cô biết dù em không đỗ trung học thì nhà em cũng giúp em vào một trường tốt, nhưng nếu chính mình cố gắng sẽ có giá trị hơn, không phải sao?"

Lời này cũng thật nói trắng ra đồng thời lại mang ý khích tướng.

Lý Thiệu Quân kiên nhẫn nghe lão sư nói xong, hắn chọn mi nói: "Cô Giản, cô dùng phép khích tướng với em vô dụng, bất quá cô yên tâm, em cũng không muốn cùng nữ sinh nói chuyện yêu đương, em sẽ thi tốt, sẽ không làm Diệp Phồn thất vọng".

"Em có thể nghĩ như vậy rất tốt, cô tin em sẽ làm được". Giản Phỉ phi thường vui mừng Lý Thiệu Quân có tinh thần như vậy.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lý Thiệu Quân nói: "Cô giáo, không có việc gì vậy em quay lại lớp đây".

"Ừ, em đi đi!" Giản Phỉ phất tay, để cho Lý Thiệu Quân trở lại lớp.

Lúc Lý Thiệu Quân đi ra khỏi văn phòng, Giản Phỉ đang viết giáo án bỗng ngừng lại, cân nhắc một chút lời hắn nói: "Không cùng nữ sinh nói yêu đương, không để cho Diệp Phồn thất vọng, cảm thấy có chỗ không đúng a!"

Sau đó lại lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình gần đây bận đến choáng váng, nghi thần nghi quỷ, thành tích Lý Thiệu Quân tốt lên đều là nhờ có Diệp Phồn, nói không để Diệp Phồn thất vọng cũng thực bình thường.

Lý Thiệu Quân vừa ngồi xuống, Diệp Phồn xích lại gần, có chút lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Cô giáo không phê bình cậu chứ?"

Diệp Phồn cảm thấy Lý Thiệu Quân thật oan uổng, hắn cũng là bị người ta tỏ tình, tuy rằng lão sư thường nói không thể yêu sớm, nhưng đây là do người khác chủ động mà.

Lý Thiệu Quân nhìn cậu cười cười, làm cậu yên tâm "Đừng lo lắng, cô giáo không phê bình tôi, chỉ bảo tôi không cần bị bên ngoài ảnh hưởng, không nên yêu sớm, chuyên tâm học tập, chuẩn bị tốt cho kỳ thi".

Diệp Phồn thở dài nhẹ nhõm, cô Giản thật là tốt, sẽ không oan uổng người khác: "Vậy là tốt rồi, hoc kỳ này càng phải chuyên tâm học tập, yêu sớm sẽ ảnh hưởng học tập, nếu lên trung học chúng ta cùng một lớp thì tốt rồi".

Lý Thiệu Quân nghiêng đầu, chăm chú nhìn Diệp Phồn, trầm thấp mở miệng: "Loại chuyện yêu sớm này cũng phải tùy từng người, đâu phải ai cũng xấu? Dù sao tôi nhất định sẽ cố gắng thi thật tốt để cùng cậu vào một lớp, cậu nhất định phải có hành động để cổ vũ tôi đó".

Về phần phương thức cổ vũ, về nhà rồi cùng Diệp Phồn nói, bằng không ở đấy nhất định sẽ khiến cậu sinh khí a.

Diệp Phồn biết hắn có lòng tự trọng rất cao, ánh mắt khẳng định cũng kiên quyết, biết hắn cố gắng như vậy cậu liền an tâm.

Nhưng cậu lại không biết suy nghĩ nát bét đằng sau vẻ mặt nghiêm túc kia, vui vẻ gật đầu, muốn đem hết toàn lực trợ giúp Lý Thiệu Quân nâng cao thành tích.

Thời điểm nghỉ trưa, Lưu Thanh Thanh thừa dịp Lý Thiệu Quân không ở bên cạnh Diệp Phồn liền chạy đến thu thập tin tức, nàng lắc tay Diệp Phồn: "Mau mau nói cho tớ biết, Lý Thiệu Quân đáp ứng nữ sinh kia chưa?"

Diệp Phồn có điểm bất đắc dĩ, cảm thấy Lưu Thanh Thanh cũng quá mức bát quái rồi, bất quá cũng may không phải chuyện gì không thể nói "Được rồi, tớ nói cho cậu, đừng có lay tớ nữa, tớ choáng váng hết rồi này"".

Lưu Thanh Thanh lập tức buông lỏng tay, đôi mắt lóe sáng, giống như muốn nghe cái bí mật động trời gì không bằng.

Diệp Phồn thấy nàng như vậy thật sự không có biện pháp, cười nói: "Cậu ấy không có đáp ứng, còn nói muốn chuyên tâm học tập, chúng tớ sẽ thi cùng một trường, còn muốn vào cùng một lớp nữa".

Đôi mắt Lưu Thanh Thanh lập tức phát sáng, khóe miệng không ngừng tủm tỉm: "Hắn không đắp ứng là tốt rồi, thật sự làm tớ sợ muốn chết!"

Diệp Phồn lại có chút kì quái nhìn nàng: "Hù chết cái gì?"

"Không, không có gì, ý tớ hắn muốn chuyên tâm học tập là chuyện tốt, biết đáp án là tớ toại nguyện rồi, tớ đi ngủ trưa đâu, bye". Lưu Thanh Thanh cười ha hả giải thích, nhất thời kích động, suýt nữa đem lời trong lòng nói ra.

Diệp Phồn có thể cảm nhận được Lưu Thanh Thanh đang rất cao hứng, nhìn bóng dáng vui vẻ của nàng, bất đắc dĩ cười cười, thật sự là rất bát quái.

Sau vụ Lý Thiệu Quân được tỏ tình, nhà trường càng thắt chặt kỉ luật hơn, làm một vài đôi tình lữ oán than nhà trường cũng thật quá nhẫn tâm, bất quá chuyện này đối với những học trò đang chuyên tâm lao vào ôn thi thì lại không có gì.

Hơn nữa, sau sự kiện kia, nhiều nữ sinh muốn tỏ tình với Lý Thiệu Quân đều từ bỏ ý định, bởi nếu đi tỏ tình, nhất định sẽ bị bạn học biết, hơn nữa giáo viên cũng sẽ biết, bởi vì đám nữ sinh hâm mộ trai đẹp thì nhiều lắm, nhất định ghem tị không chịu nổi mà đi báo cho giáo viên.

Thời gian ôn thi trôi qua rất nhanh, rất nhanh liền kết thúc năm học, ngày đến kì thi cũng bắt đầu đếm ngược, không khí lớp học khẩn trương rất nhiều.

Tuy rằng bọn họ là ban mũi nhọn, nhưng áp lực càng lớn hơn, bởi vì các lão sư đặt kì vọng vào bọn họ cũng cao hơn.

Thành tích cuối kì công bố, Lý Thiệu Quân thật sự có tiến bộ rất lớn, lọt top 100, nếu lên kì thi trung học vẫn giữ vững phong độ, tuyệt đối có thể đỗ vào Lâm Thành cao trung, nhưng nếu muốn tiến vào lớp chọn đầu cao của ban khoa học kỹ thuật thì còn có chút khó khăn.

Diệp Phồn tin tưởng, còn tận ba tháng, chỉ cần Lý Thiệu Quân cố gắng, thành tích nhất định rất cao, có thể cùng cậu vào một lớp, hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo giám sát Lý Thiệu Quân học tập, đây cũng là hứa hẹn của cậu với Thiệu gia, với cha mẹ Lý Thiệu Quân.

Giờ phút này Lý Thiệu Quân đang hưng phấn tắm rửa, bởi vì Diệp Phồn muốn hắn chuyên tâm học tập, nên nhân lúc này hắn muốn cậu nhận lời giúp hắn xoa dịu tiểu Thiệu Quân. Diệp Phồn nói chuyện này làm nhiều không tốt, nên đã một thời gian không có hỗ trợ, hắn đều sắp nghẹn chết rồi.

Từ lúc Diệp Phồn lấy tay giúp hắn, làm hắn thấy chính mình tự làm đều không có cảm giác, không có một chút hưng phấn đứng dậy, còn thời điểm Diệp Phồn chạm vào, hắn liền nhất trụ kình thiên, nhưng hắn lại dùng định lực rất lớn kìm lại, hắn muốn cho Diệp Phồn biết năng lực kéo dài của mình, làm cho mỗi lần Diệp Phồn đều oán giận hắn, tay đều đã mỏi hết rồi, trong lòng hắn liền pháo hoa tưng bừng.

Rất nhanh lau khô người, Lý Thiệu Quân tiêu sái bước ra khỏi phòng tắm, hôm nay có thành tích, hắn muốn một chút cổ vũ a.

Diệp Phồn mặc áo ngủ ngồi bên bàn học xem sách, cậu phải lên kế hoạch ôn tập rõ ràng, trong thời gian ngắn nhất giúp Lý Thiệu Quân nâng cao thành tích, tuy rằng phương pháp học quan trọng, nhưng làm nhiều luyện nhiều cũng phi thường cần thiết.

Lý Thiệu Quân lau khô tóc, ngồi ở bên giường, vỗ vỗ giường lớn mềm mại, mị hoặc nhìn Diệp Phồn, nói: "Phồn Phồn, đến lúc nên đi ngủ rồi".

Diệp Phồn ngồi trên ghế xoay người đối hắn nói: "Bây giờ còn sớm, mới mười giờ, tớ còn muốn xem sách, cậu cũng lại đây làm bài đi".

"A, mười giờ đã là muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi, hôm nay có kết quả thi cuối kỳ, cậu đều nói tôi thi không tệ, hôm nay thả lỏng một chút đi, đã lâu không có thả lỏng rồi".

Diệp Phồn nghe cái này liền hiểu được ý tứ Lý Thiệu Quân, mặt lập tức bạo đỏ, lại có chút tức giận, cậu ngồi đây vắt hết óc lên kế hoạch ôn thi, Lý Thiệu Quân lại thảnh thơi ở đó nghĩ đến chuyện thiếu nhi không nên xem, tức giận ném một quyển sách qua.

Lý Thiệu Quân phản ứng nhanh, vươn tay ra bắt lấy quyển sách Diệp Phồn ném qua, nhìn khuôn mặt bánh bao của cậu, cười cười đem sách cầm qua chỗ cậu: "Đừng nóng giận, làm việc với nghỉ ngơi điều độ mới tốt".

Diệp Phồn cau mày nói, "Hừ, cậu còn nói, một đống ngụy biện, muốn thành tích tốt thì phải cố gắng, kiêu ngạo tự mãn sẽ làm người ta chủ quan đó, cậu hôm nay không hoàn thành bài tập thì đừng mong đi ngủ, bằng không tớ sẽ không để ý cậu nữa".

Nói xong liền quay người lại không thèm nhìn Lý Thiệu Quân nữa, còn thật sự chuyên tâm làm bài.

Lý Thiệu Quân thở dài, bất đắc dĩ đẩy vai cậu, điệu thấp nói: "Phồn Phồn, đừng giận tôi, tôi biết cậu là muốn tốt cho tôi, nhưng đây cũng là nhu cầu sinh lí bình thường, nghẹn lâu cũng không tốt, tôi sẽ ngoan ngoãn làm xong bài tập, cậu liền dùng tay giúp tôi đi, xin cậu đó".

Diệp Phồn đỏ mặt, nhỏ giọng than thở: "Vậy cậu làm nhanh lên, muộn quá tớ liền không để ý cậu".

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Lý Thiệu Quân vẫn nghe rõ ràng, lập tức lên tinh thần, ngồi xuống làm bài, nhất định sẽ không để cho Diệp Phồn có cơ hội lấy cớ không giúp".