Dược Thần

Chương 789: Kích động đoàn tụ (1)




Linh Dược Thành, nơi truyền tống trận trên tầng sáu Linh Dược Sư Tháp, vài nhân viên công tác đang tán gẫu ngay trước quầy phục vụ đăng ký.

Truyền tống trận trên tầng sáu Linh Dược Sư Tháp liên tiếp với Thiên Không Thành cùng Linh Dược Sư Tháp, bình thường sẽ rất ít có đệ tử lui tới, bởi vậy những nhân viên công tác tại đây ngày thường đều rất nhàm chán.

Đột nhiên, mấy người đang nói chuyện phiếm đều đưa mắt nhìn về phía truyền tống trận.

- Ông!

Truyền tống trận vốn đang thật yên lặng giờ khắc này đột nhiên phát sáng lên, ngay lập tức bạch quang chói mắt tán đi, ba thân ảnh hiện ra bên trong truyền tống trận.

Một cỗ linh lực ba động cường hãn từ trên người ba người kia truyền tới, làm mấy nhân viên công tác đều kinh hãi.

- Linh Dược Sư Tháp sao? Đã có bao nhiêu năm ta chưa đi qua đây rồi ah?

Tạp Tắc Nỗ Tư nhìn qua cảnh tượng chung quanh, trong miệng không nhịn được cảm khái nói.

- Ba vị…

Trong đó một nhân viên công tác trên mặt tràn đầy vẻ cung kính đi tới.

Ba người Kiệt Sâm đăng ký xong, đi ra Linh Dược Sư Tháp, cảnh tượng quen thuộc bên ngoài Linh Dược Thành làm Kiệt Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư đều thật cảm khái.

- Sưu! Sưu!

- Sưu!

Ba đạo lưu quang phóng lên trời, sau một lát đã đáp xuống khu vực dành cho đệ tử cao cấp ở lại. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhìn qua tòa biệt thự quen thuộc, trên mặt Kiệt Sâm mang theo dáng tươi cười đi tới, nhưng chợt phát hiện cửa biệt thự của Dong Thánh đóng chặt, hiển nhiên trong nhà không có người.

- Ngươi là…Kiệt Sâm sư huynh!

Đúng lúc này một đệ tử cao cấp vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy ba người đang đứng ngay cửa biệt thự Dong Thánh, trên mặt không khỏi lộ ra tia hiếu kỳ, vừa nhìn kỹ cả người lập tức ngây dại.

- Ngươi là?

Kiệt Sâm quay đầu phát hiện người kia hắn cũng không nhận ra.

- Kiệt Sâm sư huynh, ta là đệ tử ở trong khu vực này, trước kia từng gặp qua ngươi.

Nhìn thấy Kiệt Sâm, trên mặt đệ tử cao cấp kia có chút khẩn trương, uy danh hiển hách của Kiệt Sâm trong Linh Dược Thành cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ thật rõ ràng.

- Ah!

Kiệt Sâm gật nhẹ đầu.

- Kiệt Sâm sư huynh, ngươi tìm Dong Thánh bọn họ sao, hiện tại họ không có trong biệt thự, giờ này bình thường họ đều đang ở khiêu chiến thất tiếp nhận khiêu chiến đâu!

Đệ tử cao cấp kia cung kính lên tiếng, trên người ba người Kiệt Sâm ẩn ẩn tản mát ra uy áp nhàn nhạt làm trong lòng hắn cảm nhận áp bách cực lớn.

- Tiếp nhận khiêu chiến?

Kiệt Sâm chợt cau mày.

- Đi!

Ba người hóa thành ba đạo lưu quang nhanh như thiểm điện bay vút về hướng khiêu chiến thất trong Linh Dược Thành.

Trung tâm khiêu chiến nằm phía nam Linh Dược Sư Tháp, thành nam Linh Dược Thành.

Nơi này là một dãy kiến trúc cực lớn, hùng vĩ huy hoàng, nằm ở phía nam Linh Dược Thành, vô cùng khí phách.

Ở địa phương luôn cạnh tranh kịch liệt như Linh Dược Sư Tháp, trung tâm khiêu chiến chuyên dành cho các linh sư tỷ thí, nhân khí cực vượng, người tới lui như nước chảy.

Chỉ một lát ba người Kiệt Sâm đã xuất hiện trên bầu trời trung tâm khiêu chiến, sau đó trực tiếp đáp xuống.

- Mấy gia hỏa ở đây thật là quá yếu đi, cảm giác chỉ một cái tát đã chụp chết một mảng lớn!

Nhìn qua đám người đang hối hả bên trong trung tâm khiêu chiến, Tạp Tắc Nỗ Tư không chút cố kỵ lên tiếng nói.

Ở bên cạnh vừa vặn có một đệ tử đi ngang qua, nghe được câu nói của Tạp Tắc Nỗ Tư trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng ngẩng đầu, ánh mắt lườm Tạp Tắc Nỗ Tư, nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài hai màu đen trắng diêm dúa của hắn, cùng khí tức khủng bố ẩn ẩn phát ra, sắc mặt vị đệ tử kia thoáng chốc trắng bệch, lời muốn nói cũng lập tức nuốt ngược trở vào.

Chỉ xem khí tức trên người Tạp Tắc Nỗ Tư, đệ tử kia đã cảm giác ra, nam tử có mái tóc đen trắng này không phải mình có thể trêu chọc.

Mà không ít đệ tử khác chung quanh cũng nghe được lời nói của Tạp Tắc Nỗ Tư, đều dùng ánh mắt khó chịu nhìn sang.

- Nhìn cái gì vậy, như thế nào? Không phục sao? Không phục đến đây, ha ha, xem ta một tay chụp cả đám các ngươi, ha ha…

Tạp Tắc Nỗ Tư không chút kiêng nể cười ha hả.

Ở bên cạnh, khóe môi Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm đều có chút co giật, ánh mắt như đang nhìn một kẻ bệnh tâm thần nhìn qua Tạp Tắc Nỗ Tư.

Linh Dược Thành nằm bên ngoài trung tâm Linh Dược Sư Tháp, đệ tử nơi này có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là hoàng linh sư thất giai cao cấp, mà Tạp Tắc Nỗ Tư lại là đệ tử hạch tâm Linh Dược Sư Tháp, là tuyệt thế yêu nghiệt bài danh thứ 2 của Thiên Không Thành, đế linh sư bát giai cao cấp, giờ phút này hành động của Tạp Tắc Nỗ Tư thật giống như một học sinh trung học khiêu khích một nhóm học sinh tiểu học, thật sự làm Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm cảm thấy xấu hổ.

Nhưng hai người cũng biết rõ Tạp Tắc Nỗ Tư chỉ là đùa giỡn với những đệ tử kia, chỉ có điều kiểu vui đùa của hắn thật sự là quá ác thú vị.

Kiệt Sâm chợt bước ra hỏi:

- Chư vị, các vị có ai biết Dong Thánh bọn họ đang ở phòng khiêu chiến nào không?

- Dong Thánh bọn họ? Hẳn là đang ở phòng khiêu chiến số 21 đi!

Trong đám người có người lên tiếng đáp.

- Đa tạ!

Kiệt Sâm gật đầu, sau đó cùng hai người Lam Nguyệt Cổ Sâm đi tới phòng khiêu chiến số 21.

- A, thanh niên tóc đen vừa hỏi không phải là Kiệt Sâm đó sao?

Khi ba người Kiệt Sâm đi xa, trong đám người có người kêu lên kinh ngạc.

- Kiệt Sâm? Kiệt Sâm nào vậy?

- Còn có ai, chính là người đã đánh bại đệ tử hạch tâm Mạt Nhĩ Đặc La trên lôi đài trung tâm khiêu chiến, sau đó tấn thăng thành đệ tử hạch tâm đó!

- Là hắn!

- Đích thật là hắn, vì sao hắn trở lại Linh Dược Thành?

- Nhưng nói thật lòng, nhóm người cùng hắn tiến vào Linh Dược Thành đều là nhân vật không thể trêu vào, hôm nay trong Linh Dược Thành có ai dám gây chuyện với nhóm người Lai Ngang Nạp Đa!

- Lai Ngang Nạp Đa, Tác Phỉ Á, Khắc Lôi Nhã, Dong Thánh, đây chính là tứ hùng của Linh Dược Thành ah, là nhân vật cấp bá chủ…

Rất nhiều đệ tử đều lên tiếng, trong miệng phát ra lời cảm khái.

Giờ phút này trước phòng khiêu chiến 21 của trung tâm, một đám đệ tử đang vây quanh, trong miệng không ngừng nghị luận, trên lôi đài trong phòng khiêu chiến, Lai Ngang Nạp Đa đang bước chậm về phía trước, trước mặt của hắn là một đệ tử có vết sẹo trên mặt biểu tình ngây ngốc.

- Oanh!

Trường kiếm bên hông Lai Ngang Nạp Đa ầm ầm chém tới, vầng sáng chói mắt phá vỡ hư không bổ vào trên người đệ tử mặt sẹo kia, linh lực đáng sợ phát tán, thân thể đệ tử kia bay bổng lên rơi ra ngoài lôi đài khiêu chiến thất.

- Khục khục…

Trong miệng đệ tử kia phát ra tiếng kho khan, cả người bừng tỉnh lại trong thất thần, phát hiện mình đang nằm dưới đất, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khổ.

- Năm chiêu, ta thua!

Đệ tử kia lắc đầu lên tiếng:

- Lai Ngang Nạp Đa, tiến bộ của ngươi không khỏi thật quá lớn đi, lần thứ nhất trên tay ngươi ta có thể kiên trì tám chiêu, lần này ta khổ luyện suốt hai tháng trong bí cảnh thí luyện vốn tưởng rằng phải kiên trì hơn mười chiêu báo lại mối thù lần trước, không nghĩ tới lần này cả năm chiêu cũng không tiếp được, thật sự…