Dược Thần

Chương 491: Lôi đình tức giận




Đầu tiên là lời mời của Lai Sâm Đặc bệ hạ cùng Áo Tư đại vương tử, Kiệt Sâm đương nhiên cần phải đi. Sau đó còn có lời mời của Đế Lâm cùng Lỗ Đạo Phu bọn họ.

Lại đến lượt Tát Cáp, Bỉ Tư Pháp Mỗ hai người, Kiệt Sâm đương nhiên cũng phải tụ lại một lần, ba năm không gặp thực lực của mọi người đã có biến hóa tương đối lớn.

Như Lỗ Đạo Phu, lúc trước khi mua được linh tôn dược tề mà Kiệt Sâm phối chế, trong ba năm hắn đã sớm trở thành một gã linh dược tôn sư lục giai đê cấp, mà Tát Cáp cùng Bỉ Tư Pháp Mỗ vốn chỉ đạt tới linh dược thiên sư tứ giai cao cấp được Lỗ Đạo Phu trợ giúp cũng đã trở thành linh dược tông sư ngũ giai trung cấp.

Nhìn thấy hai lão gia hỏa, trong lòng Kiệt Sâm không khỏi vạn phần cảm khái, lúc trước nếu như không có hai người này trợ giúp tuy Kiệt Sâm vẫn có thể bước lên con đường cường giả, nhưng tuyệt đối sẽ không thuận lợi như hiện tại.

Mấy vị linh dược đại sư gặp mặt, cuộc nói chuyện đương nhiên đều liên quan tới linh dược học, mà tạo nghệ linh dược học của Kiệt Sâm thật sự làm nhóm người Lỗ Đạo Phu phải chấn động.

Khi đó tuy Kiệt Sâm thường xuyên có thể dùng một ít phương pháp mà hắn tự xưng là linh dược học kỹ thuật lưu cổ quái, chế biến ra một ít linh dược tề vô cùng cường đại.

Nhưng trong tạo nghệ linh dược học linh thức lưu Kiệt Sâm còn cần hướng Tát Cáp, Bỉ Tư Pháp Mỗ, Lỗ Đạo Phu bọn họ thỉnh giáo, trao đổi đề cao lẫn nhau.

Nhưng chỉ sau ba năm, bản thân Kiệt Sâm đã tăng lên tôn linh sư lục giai đê cấp, ở Xích Nhĩ hành tỉnh trao đổi với linh dược hoàng sư thất giai trung cấp Ba Liên Đạt Nhân đại sư, chẳng những là ở phương diện khác, ngay cả bên trong linh dược học linh thức lưu cũng đã hoàn toàn vượt qua nhóm người Lỗ Đạo Phu.

Nhìn thấy biến hóa cực lớn của Kiệt Sâm, nhóm người Lỗ Đạo Phu không khỏi vạn phần cảm khái, đối với thực lực của hắn mọi người hiểu được tinh tường, lúc trước khi Kiệt Sâm còn ở tại Tháp Lâm Thành đi xin huy chương linh dược đồ nhất giai đê cấp, vẫn là do hội trưởng Tát Cáp xử lý, không nghĩ tới chỉ qua vài năm Kiệt Sâm đã trở thành một gã linh dược đại sư chính thức, không chỉ trên thực lực linh lực cấp bậc đều có thể được gọi là đại sư.

Mà lần này trao đổi cùng Kiệt Sâm cũng làm cho nhóm người Lỗ Đạo Phu lĩnh ngộ được một ít tri thức về linh dược học, nghĩ đến trong một vài phương diện khác, chỉ trong thời gian gần bọn họ sẽ có được tiến bộ không nhỏ.

Sau khi gặp mặt một ít bằng hữu cũ, Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc lại nghênh đón lời mời của một ít thế lực lớn trên đại lục.

Điều này làm cho Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn chỉ có thể tận lực đem một ít xã giao giao cho Lôi Áo, hôm nay bản thân Lôi Áo là hoàng linh sư thất giai đê cấp, dù không có Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm nhưng Thác Đức gia tộc có được một gã hoàng linh sư thất giai cao cấp cùng một gã đê cấp, đã được xem như một gia tộc có chút cường đại, đủ đổi lấy lòng tôn kính của những thế lực đại lục kia.

- Ha ha, Kiệt Sâm đại sư, ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà trong tạo nghệ linh dược học đã có được tài năng như thế, thành tựu trong tương lai thật bất khả hạn lượng…

Ngay cửa ra vào Thác Đức gia tộc, vài thành viên thế lực đại lục đang cười nói lấy lòng Kiệt Sâm.

Trong mấy ngày nay, mỗi ngày đều sẽ có vài nhóm thành viên thế lực đại lục đến Thác Đức gia tộc bái phỏng, với tư cách là địa chủ, Thác Đức gia tộc tự nhiên sẽ thiết yến chiêu đãi, dù sao trong những thế lực này nhỏ nhất cũng đã tương đương với Thác Đức gia tộc, trong gia tộc họ chí ít có vài tên hoàng linh sư thất giai tọa trấn, có thể kết giao thì kết giao, dù sao làm vậy cũng sẽ không thiệt thòi.

- Lôi Áo tộc trưởng, La Tư Đặc tiền bối, Thác Đức gia tộc của các vị thật may mắn, nếu như gia tộc chúng ta có một nhân vật như Kiệt Sâm đại sư, vậy cả ngày chỉ biết cười không thể khép miệng.

Ngay cửa phủ đệ, vài thành viên thế lực đại lục cười lấy lòng nói:

- Tộc trưởng của chúng ta nói, nếu như ngày sau Lôi Áo tộc trưởng cùng La Tư Đặc tiền bối có đi ngang qua Mai Tạp hành tỉnh của Khai La đế quốc, nhất định phải tới thăm Đan Tháp Nhĩ gia tộc chúng ta đó!

- Nhất định nhất định!

Lôi Áo cùng La Tư Đặc mang theo vẻ mặt tươi cười lên tiếng.

- Kiệt Sâm đại sư…

Người kia còn định nói gì đó, đúng lúc này…

- Oanh!

Một cỗ linh lực cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đồng thời một thanh hắc sắc chủy thủ đột nhiên trống rỗng xuất hiện, như quỷ mị hướng ngay cổ họng Kiệt Sâm bắn tới.

Hắc sắc chủy thủ giống như rắn độc phun lưỡi, lóe ra hào quang u ám, lặng yên không chút tiếng động trong hư không đột nhiên xuất hiện, cấp cho Kiệt Sâm một kích trí mạng!

Trong lúc nhất thời, không khí chung quanh lập tức cô đọng lại!

Tất cả mọi người giật mình nhìn xem một màn này, đối phương xuất hiện không hề có chút dấu hiệu báo trước, giống như trống rỗng xuất hiện, quá nhanh cùng quá đột ngột.

- Kiệt Sâm cẩn thận!

Cách đó không xa, Lôi Áo cùng La Tư Đặc chợt rống to, muốn lao tới cứu viện.

Nhưng hư ảnh nhàn nhạt kia xuất hiện thật sự là quá mức đột ngột, hàn quang hiện ra, hơi lạnh rét thấu xương, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay cổ họng Kiệt Sâm.

Trong đôi mắt của hắc ảnh kia bình tĩnh không mang theo chút cảm tình, tràn đầy lạnh lùng, sát ý trong mắt che giấu rất tốt, thẳng đến khi chủy thủ hiện ra sát khí lạnh băng mới tràn ra mãnh liệt như nước thủy triều.

Trong mắt Lôi Áo cùng La Tư Đặc tràn ngập lo lắng, khóe mắt như nứt vỡ, linh lực bạo phát bên trong cơ thể nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Đồng tử của mọi người chung quanh đều chợt co rút lại, rất nhiều người tự hỏi nếu đổi lại là chính mình, tuyệt đối không cách nào tránh thoát một kích tất sát kia, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Đồng thời bọn họ cảm thấy sợ hãi, đến tột cùng là có gia tộc nào có lá gan lớn như vậy, dám can đảm ở thời điểm này ám sát Kiệt Sâm.

Thích khách xuất hiện làm trong lòng các thành viên thế lực đại lục cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như Lôi Nặc đem cái chết của Kiệt Sâm tính toán lên người bọn họ, vậy họ đều phải gặp nguy hiểm.

- Đương…

Ngay khi mọi người đều cho rằng Kiệt Sâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một đạo ô quang đột nhiên xuất hiện ngay trước người Kiệt Sâm, trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, chắn ngang hắc sắc chủy thủ lóe ra hàn mang u ám kia.

Ô quang xuất hiện vô cùng đột nhiên, tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, cho tới giờ khắc này mới phát hiện ô quang kia chính là hắc sắc trọng kiếm mà Kiệt Sâm vẫn mang theo sau lưng, lúc này đã xuất hiện trong tay của hắn.

- Xuy…

Hắc ảnh một kích không trúng, lập tức lùi lại, không hề có chút dây dưa, như một thoáng kinh hồng, chỉ trong chớp mắt bóng người nhàn nhạt như đã sắp ẩn lui vào trong không khí.

- Còn muốn chạy trốn!

Cách đó không xa, La Tư Đặc thét lớn một tiếng, hai tay hắn bắn ra, vô số dây leo màu xanh biếc nhanh chóng xuất hiện trong không trung, bao phủ hư không cách đó không xa.

Ngay khi tất cả mọi người thở ra một hơi thật dài, nhưng đúng vào lúc này…

- Xuy…xuy…xuy…

Lại một đạo hắc ảnh bay tới, đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Kiệt Sâm, như lưu tinh xẹt ngang trời, xuyên không vọt tới.

Vô số hàn quang chiếu sáng đại địa, kiếm khí tung hoành, sát khí tuôn tràn lạnh như băng!

Thật sự quá nhanh làm mọi người không kịp phản ứng, một hắc ảnh bắn ra tinh mang bao phủ chung quanh thân thể Kiệt Sâm.

Tránh cũng không thể tránh, hết thảy phát sinh vô cùng đột ngột cùng nhanh chóng, không hề có nửa điểm báo trước!

Hàn tinh đầy trời, bích lục u mang phun trào, trực chỉ đầu của Kiệt Sâm, sau lưng, eo bụng, toàn là những bộ vị nguy hiểm, đáng sợ hơn chính là đối phương xuất hiện ngay sau lưng Kiệt Sâm không hề tản mát ra chút linh lực chấn động, kết hợp cùng một chỗ với hắc ảnh đánh lén đầu tiên, hoàn toàn đan xen, làm cho người ta vừa nghĩ mình đã đào thoát ám sát bắt đầu thư giãn liền lập tức bạo khởi, căn bản không thể đề phòng.

Đây là tuyệt sát!

Không có người nào nghĩ tới sau khi sát thủ đầu tiên thất bại lại có thêm một kích như vậy, người tới thủ đoạn thông thiên, trống rỗng xuất hiện.

Kinh thế ám sát, tất cả mọi người đều rét lạnh tâm, ám sát như vậy ai có thể tránh thoát? Căn bản không ai biết hắn làm sao xuất hiện, thủ đoạn như thế dù là cường giả hoàng linh sư thất giai cũng sẽ bị tập kích mà chết.

- Kiệt Sâm!

Ở gần bên, La Tư Đặc rốt cục bất chấp tên sát thủ kia, phất tay, vô số linh lực xanh biếc như những đầu giao long mãnh liệt tràn đến, gào thét phẫn nộ, chấn động cả một không gian, vô tận mộc hệ linh lực xanh biết tản ra, thế nhưng mặc cho công kích của La Tư Đặc cường đại thế nào cũng không làm được chuyện gì, nước xa không cứu được lửa gần.

Hai mắt Lôi Áo đỏ thẫm, kim sắc quang mang lập lòe, nhưng đối với Kiệt Sâm hắn cũng đã bất lực.

- Không…

Trong miệng hắn phát ra tiếng gào rú thống khổ.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

- Ông…

Một thanh âm rung động lắc lư cực nhỏ đột nhiên từ ngoài thân Kiệt Sâm truyền ra, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm giống như một cây rơm rạ không hề có chút sức nặng bị ép thành một mảnh ô sắc quang mang, bao quanh khắp thân thể hắn, tạo thành một ô quang viên cầu, đem thân thể Kiệt Sâm toàn bộ bao phủ bên trong.

- Đinh…đinh…đinh…đinh…đinh…

Thanh âm như viên châu rơi trên khay ngọc, va chạm liên tục, vang lên dày đặc nơi đây, cơ hồ hợp thành một chuỗi thanh âm đinh đương không dứt.

Vô số hàn tinh lập tức bị nổ bạo, hoặc bị đẩy lùi ra ngoài, vẩy ra tứ tán.

Thời gian phảng phất như đọng lại, tất cả mọi người ngừng hô hấp, mỗi người đều trợn to mắt khẩn trương nhìn tới.

Ánh mắt Kiệt Sâm vô cùng bình tĩnh không mang theo chút cảm tình, dưới hàn tinh bao phủ đầy trời, mọi người chung quanh đều treo cao trái tim, nhưng từ trên mặt Kiệt Sâm không hề nhìn ra được vẻ kinh hoảng chút nào.

Căn cứ tốc độ cùng hành động ra tay của đối phương, Kiệt Sâm có thể cảm thụ được hai gã sát thủ đều là cường giả cấp bậc hoàng linh sư thất giai, như vậy mới có thể ẩn nấp trong hư không, cùng thiên địa linh nguyên tố hoàn toàn dung hợp, nếu không căn bản không cách nào tránh thoát linh thức càn quét của chính mình.

Với thực lực hiện tại của Kiệt Sâm, nếu như hai tên sát thủ vừa xông lên bộc phát ra công kích mạnh nhất của chính mình, lợi dụng linh lực cường đại dốc toàn lực đánh lén, Kiệt Sâm chỉ mới đạt tới tôn linh sư lục giai đê cấp như vậy thì còn có khả năng làm tổn thương tới hắn.

Nhưng bọn hắn sai lầm là đã lựa chọn ẩn nấp, lặng yên xuất thủ, lợi dụng phản ứng chậm một nhịp của mọi người mà ra tay công kích Kiệt Sâm.

Một chiêu này đối với người khác mà nói cực kỳ hữu hiệu, dù là hoàng linh sư thất giai cao cấp như La Tư Đặc bị bất ngờ không kịp đề phòng, nếu như không có linh khí phòng ngự như Giác Mộc Khải, chỉ sợ cũng sẽ lập tức bị mất mạng.

Nhưng Kiệt Sâm từng đối mặt với thanh sắc khí lưu khủng bố liên tục tập kích suốt tám tháng tận sâu trong Huyết Uyên sơn của Linh Trì bí cảnh, loại thanh sắc khí lưu mà ngay cả đế linh sư cũng không thể thừa nhận nổi, Kiệt Sâm đã sớm lĩnh ngộ tâm tùy ý động, dựa vào bản năng thân thể phản xạ ra phòng ngự trọng kiếm pháp tắc cảnh giới cao nhất, hàn tinh công kích đầy trời của đối phương lại không còn chút nào tác dụng.

Phòng ngự của Kiệt Sâm đã sớm thành thục cẩn thận, không có một chút khe hở, đối với Kiệt Sâm mà nói cuộc ám sát của đối phương căn bản không hề tạo ra được chút áp lực nào.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hàn tinh công kích mà ngay cả hoàng linh sư thất giai cũng không thể kịp né tránh đều đã bị trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm hoàn toàn ngăn cản.

Cảm nhận được thực lực của Kiệt Sâm, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Thậm chí ngay cả sát thủ ám sát trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Sưu!

Mắt thấy hành động ám sát của mình thất bại, sát thủ không có nửa phần do dự thân hình lập tức bật lui thật nhanh, dần dần tiêu tán muốn ẩn nấp vào trong không khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Chết!

Trải qua một lần trì hoãn, La Tư Đặc đã đi tới bên người Kiệt Sâm, thanh mang trong mắt hắn tăng vọt, phất tay, vô số thanh sắc khí lưu tạo thành một vòng lao lung muốn đem sát thủ kia vây khốn bên trong.

Nhưng làm tất cả mọi người giật mình chính là thân hình sát thủ kia bên trong hư không chợt vặn vẹo hai cái như xà yêu, đồng thời hàn mang trong tay chớp động, ngay lập tức cắt ra hai đạo thanh sắc khí lưu của La Tư Đặc.

Giờ này khắc này thân ảnh của hắn đã mờ nhạt cơ hồ muốn biến mất ngay trước mặt mọi người.

- Muốn chạy trốn? Hừ, nếu đã đến thì lưu lại cho ta!

Khóe môi Kiệt Sâm hiện tia cười lạnh, trong đôi mắt bỗng dưng hiện lên một đạo hàn mang, một cỗ gợn sóng hư vô trong suốt lập tức từ trong đôi mắt Kiệt Sâm bắn ra, chui vào trong thân ảnh đã sắp lẻn vào hư không của đối phương.

Thân ảnh vốn đã mơ hồ chợt run lên, nhanh chóng hiện ra trong hư không.

Trong đôi mắt sát thủ kia chợt lộ ra tia kinh hãi, thân hình lắc lư, vừa định tiếp tục tiềm hành đúng lúc này…

- Gian xảo, lại dám đến ám sát con ta!

Một tiếng gầm phẫn nộ như lôi đình sấm sét nổ tung trong hư không, đồng thời một kim sắc cự chưởng giống như một tòa núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp đem sát thủ kia nghiền ép dưới bàn tay.

- Oanh!

Núi cao lay động, không khí chao đảo lắc lư, vô tận linh lực giống như núi lửa dâng tràn, tất cả mọi người có mặt lập tức cảm giác mình giống như chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng, tùy thời đều có khả năng bị lật chìm.

Kim sắc cự chưởng khổng lồ chợt biến mất, một hắc ảnh bị ép vào trong lòng đất nham thạch, huyết nhục mơ hồ, đã sớm không còn hình người, nham thạch trên mặt đường rạn nứt ra như mạng nhện.

Hết thảy phát sinh nhanh như tốc độ ánh sáng, từ khi Kiệt Sâm bị người đầu tiên ám sát lại đến Lôi Nặc xuất hiện, nói ra thật dài kỳ thật chỉ trong tích tắc, nhưng chỉ tích tắc lại diễn ra từng bước khiến người nín thở không dám hô hấp.

- Phụ thân, lúc trước còn có một sát thủ, đang ở gần đây!

Kiệt Sâm vội vàng lên tiếng.