Dược Thần

Chương 401: Thiên Hồng Thành




Điều này làm trong nội tâm Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng đã nhìn quen hết thảy nhân tình thế thái trên đời nên không nói gì, ở thế giới thực lực vi tôn, cường giả cùng kẻ yếu vốn rất khó hoàn toàn dung nhập cùng một chỗ.

Ngược lại là Lạc Khố Ân, mặc dù đối với Kiệt Sâm tràn đầy kích động cùng sùng bái, nhưng vẫn chỉ là kích động cùng sùng bái mà thôi, đó là một loại sùng bái như những bằng hữu cùng lứa tuổi sùng bái đại ca, không có bao nhiêu sợ hãi, nhìn Kiệt Sâm vẫn gọi là "đại ca- Kiệt Tư đại ca", điều này làm Kiệt Sâm không khỏi xem trọng tấm lòng son của hắn thâm vài phần.

Xe chạy nhanh, sau khi gặp phải thêm một lần tập kích của Lạc Cơ gia tộc, tốc độ đi đường của đội ngũ càng nhanh hơn một ít.

Theo tiếng kêu gọi vui mừng của nhóm hộ vệ truyền đến, màn che xe ngựa cũng chậm rãi vén lên.

Cách đó không xa, một tòa thành trì cao hơn mười trượng thật lớn đang sừng sững trước mắt.

Thiên Hồng Thành, đã đến!

Với tư cách là một tòa thành trì trung đẳng trong Xích Nhĩ hành tỉnh của Tái Luân đế quốc, quy mô của Thiên Hồng Thành hôm nay so với một ít tỉnh thành trong Áo Lan Đa vương quốc không thua kém bao nhiêu, tường thành cao hơn hai mươi thước, nhìn vào cơ hồ không thấy biên giới. Mà cửa thành rộng chừng mười thước, cao hai mươi thước, một nhóm thành vệ quân mặc áo giáp màu trắng bạc đang thu phí vào thành.

- Nhanh, tranh thủ thời gian giao tiền!

- Nhường một chút, chen cái gì mà chén, muốn chết sao?

Đám thành vệ quân bưu hãn tay cầm đại đao hoặc vung vẩy cự kiếm khi thì hô quát khi thì kêu to.

Đối với thực lực của thành vệ quân, Kiệt Sâm đã sớm thấy từ lâu, với tư cách tòa thành trì của một trong bốn đại đế quốc, hôm nay thành vệ quân của Thiên Hồng Thành cũng đều là linh sĩ nhị giai cao cấp, không ít người đã thành linh sư tam giai.

- Viêm Liệt đại nhân trở về rồi…

- Đây là đội ngũ của Mạc Lý gia tộc, nhường một chút, mau nhanh tránh ra cho Viêm Liệt đại nhân vào thành!

Nhóm thành vệ quân bưu hãn vô cùng nhiệt tình, căn bản không hề thu thành phí đã nhường cho đội ngũ của Viêm Liệt đi vào, nhưng Viêm Liệt vẫn cười tủm tỉm ném ra một túi linh tệ:

- Cho các huynh đệ uống rượu!

Tiểu đội trưởng cầm đầu thuần thục nhận lấy, càng thêm nhiệt tình.

Đoàn xe đi vào cửa thành, Lạc Khố Ân nhiệt tình nói:

- Kiệt Tư đại ca, ta từ nhỏ lớn lên trong Thiên Hồng Thành, ta phi thường quen thuộc tình hình nơi này, để ta mang Kiệt Tư đại ca đi dạo chơi trong thành, bên trong không có nơi nào mà ta không biết…

- Đúng vậy, Kiệt Tư đại nhân!

Viêm Liệt ở bên cạnh trên mặt cũng tràn đầy vẻ tươi cười, một đám hộ vệ đi theo sau đều nhìn Kiệt Sâm nhưng không ai dám lên tiếng.

Có thể dùng một chiêu đánh bại trưởng lão Khảo Bá Ân!

Đây là nhân vật bậc nào?

Phóng mắt khắp Thiên Hồng Thành, có thể đánh bại được Khảo Bá Ân cũng có vài người, nhưng nếu nói dùng một chiêu đánh bại, trên cơ bản rất khó tìm, huống chi Kiệt Tư đại nhân còn trẻ như vậy, xem khí độ tuyệt đối là một nhân vật có đại bối cảnh thâm hậu.

Hôm nay gia tộc đang gặp đại nguy cơ, nếu Kiệt Tư đại nhân nguyện ý giúp đỡ, tuyệt đối có thể làm cho gia tộc thoải mái hơn không ít, cho dù không muốn hỗ trợ, gia tộc có thể kết giao với một vị cường giả có tiền đồ như vậy cũng không phải là chuyện xấu.

Kiệt Sâm thoáng do dự, trên mặt Viêm Liệt lập tức lộ ra tia lo lắng, mà Lạc Khố Ân khẩn trương nắm chặt hai tay.

Lại nghe Kiệt Sâm cười nói:

- Vậy thì tại hạ từ chối thì bất kính, quấy rầy chư vị rồi!

Trên thực tế khi từ trong miệng Lạc Khố Ân nghe được tin tức về Huyết Uyên Linh Trì, Kiệt Sâm đang nghĩ làm sao đạt được danh ngạch tiến vào Linh Trì bí cảnh, nghĩ thật lâu Kiệt Sâm quyết định ra tay từ Thiên Hồng Thành, đương nhiên chỉ cần Mạc Lý gia tộc nguyện ý, Kiệt Sâm không thích chiếm tiện nghi của người khác sẽ dùng đầy đủ đồ vật mà Mạc Lý gia tộc tâm động để trao đổi lấy.

- Hô…

Trong miệng Lạc Khố Ân không chút che giấu thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên dáng tươi cười hưng phấn, kích động nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Kiệt Tư đại ca, ta lập tức giúp ngươi thu xếp ở lại trong nhà của ta trước đã, đến lúc đó sẽ mang ngươi từ từ đi dạo trong Thiên Hồng Thành…

Hắn cũng mặc kệ Viêm Liệt muốn mời Kiệt Sâm có mục đích gì, nhưng trong lòng Lạc Khố Ân luôn thầm nghĩ muốn vị đại thần tượng này ở lại trong nhà mình, chỉ nghĩ tới đây đã đủ làm cho hắn cảm thấy kích động vạn phần.

Quy mô của Thiên Hồng Thành không nhỏ hơn nữa còn trật tự, cả tòa thành trì tạo cho người ta loại cảm giác rầm rộ, trên đường phố rộng rãi dòng người nườm nượp, lộ ra nhân khí thịnh vượng của tòa thành.

Mạc Lý gia tộc nằm tại phía nam Thiên Hồng Thành, mà ngược lại Lạc Cơ gia tộc chiếm cứ phía bắc, hai gia tộc giống như chúa tể của thành thị này, song phương đem cả toàn thành thị phân biệt thành hai nửa rõ rệt.

Đương nhiên bên trong thành trì vẫn còn một ít những thế lực khác, chỉ có điều nếu đem so sánh với Mạc Lý và Lạc Cư gia tộc, lại chỉ có thể sinh hoạt trong khe hẹp giữa hai đại gia tộc, nhìn lên hai gia tộc kia.

Xe ngựa của Kiệt Sâm quấn quanh trong Thiên Hồng Thành thêm nửa canh giờ, rốt cục dừng lại trước một tòa phủ đệ cực kỳ rộng lớn.

- Thiếu gia đã về rồi, thiếu gia đã về rồi…

Theo một tiếng hét lớn của hộ vệ, trong phủ đệ lập tức vang lên thanh âm ồn ào náo nhiệt, ngay lập tức không ít người từ bên trong phủ đệ đi ra, bắtđầu bận rộn dắt ngựa xe đi vào trong phủ theo cửa hông, đồng thời có một ít người nghênh hướng đội ngũ.

- Kiệt Tư đại ca, đây là phủ đệ của nhà ta, thế nào, cũng không tệ lắm phải không?

Lạc Khố Ân bước xuống xe ngựa, nhìn Kiệt Sâm dương dương đắc ý nói.

Nhìn Lạc Khố Ân giống như đang hiến vật quý, Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy buồn cười, Lạc Khố Ân hiện tại thật giống như một đứa bé đang muốnđạt được niềm vui của lão đại cùng lứa, đem toàn bộ đồ đạc của mình bày ra khoe cho đối phương nhìn xem, làm đối phương cũng thích thú như mình.

- Lạc Khố Ân thiếu gia, Viêm Liệt, tộc trưởng biết tin tức các ngươi trở về, mời hai người đến nội viện…

Đúng lúc này có một lão giả từ trong phủ đi ra nói.

- Không được, trước hết phải để ta an bài xong cho Kiệt Tư đại ca đã!

Lạc Khố Ân vội vã kêu lên.

Lông mày lão giả không khỏi nhíu lại, nhìn qua Kiệt Sâm đang đứng trong đám người.

Ở trong cảm giác của lão giả kia, hắn chưa từng thấy qua Kiệt Sâm bao giờ, bề ngoài thiếu niên biểu hiện ra vẻ bình thản không có gì lạ, nhưng chẳng biết tại sao Kiệt Sâm chỉ im lặng đứng ở nơi đó đã làm cho hắn cảm thấy có một cỗ khí độ nói không nên lời.

- Hầu quản gia…

Lúc này Viêm Liệt cũng gấp gáp bước lên cung kính nói:

- Vị này chính là Kiệt Tư đại nhân, trên đường trở về đã từng cứu tính mạng của chúng ta cùng thiếu gia!

Đám hộ vệ đứng một bên cũng đều thẳng tắp đứng cách đó không xa, mặt mũi tràn đầy vẻ cung kính nhìn qua Kiệt Sâm.