Dược Thần

Chương 337: Lôi Nặc biến mất




Lúc nãy Lôi Nặc nhìn thấy La Nạp Đức đánh Bì Ai Nhĩ một chưởng, nhắc nhở bình thường căn bản không có tác dụng, chỉ có đánh đối phương trọng thương, may ra mới có chút tác dụng.

Lôi Nặc đánh bay Kiệt Sâm về giữa thạch đài, đang định nhắm mắt nỗ lực kháng cự sương độc xâm lấn, thì toàn thân đột nhiên run rẩy, một lượng lớn mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương, mắt đỏ ngầu, não hải một phiến hỗn loạn.

Phủ đệ Đạo Tư gia tộc.

- Lôi Nặc, đây chính là thực lực sau mười năm của ngươi đấy à?

Trong thiên không, Áo Cổ Tư lạnh lùng nhìn Lôi Nặc đang nằm trong phế tích dưới chân, người đầy thương tích, thảm thiết vô cùng.

- Cho dù ngươi tu luyện đến trung cấp hoàng linh sư thì đã làm sao?

Áo Cổ Tư mặt lộ vẻ khinh miệt, quát nói:

- Trước mặt Áo Cổ Tư ta, ngươi vẫn là một con kiến, là rác rưởi.

- Ngươi, căn bản không xứng với Đao Tư gia tộc chúng ta, càng không xứng với Ưu Lợi Á.

Mỗi một câu nói của Áo Cổ Tư, đều như một nhát búa đánh lên tim Lôi Nặc.

- Không...

Trên đài, thân thể Lôi Nặc không ngừng run rẩy, miệng phát ra âm thanh khanh khách, sau đó ngửa một lên trời rống lên giận dữ, mắt biến thành bạo ngược huyết hồng, đi về phía mép thạch đài.

Vốn dĩ với thực lực và tâm tính của Lôi Nặc, có thể nói là mạnh nhất trong số những người ở đây. Nhưng lúc nãy tiến lên ngăn cản Kiệt Sâm, trong lúc phân tâm, không thể chống cự thêm được nữa.

- Áo Cổ Tư Đô, ta phải giết ngươi.

Kiệt Sâm sau khi bị Lôi Nặc đánh, không hề tỉnh lại từ, giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất, miệng tiếp tục gào thét, tiếp tục đi về phía mép thạch đài, chỉcách Lôi Nặc chưa đến mười mét.

- Báo thù, giết Áo Cổ Tư báo thù cho phụ thân ta.

Kiệt Sâm nghĩ đến việc phụ thân bị Áo Cổ Tư giết chết, trong lòng vô cùng đau đớn.

Đúng lúc này, sức mạnh hắc sắc cổ quái vẫn tiềm phục trong cơ thể Kiệt Sâm, chưa từng động đậy đột nhiên vận chuyển.

Thân thể Kiệt Sâm nhoáng một cái, hắn cảm thấy cả người mình như giữa mùa đông, bị dội cho một chậu nước lạnh, cả người thoáng rùng mình.

Những nơi có luồng sức mạnh hắc sắc cổ quái đó đi qua, không những trị khỏi vết thương trên người Kiệt Sâm, mà còn khiến độc tính ẩn chứa trong sương mù bảy màu xâm nhập vào trong cơ thể Kiệt Sâm lúc nãy, như chuột thấy mèo, điên cuồng chạy ra khỏi cơ thể Kiệt Sâm, trong nháy mắt, đã biến mất sạch sẽ.

- Ta sao vậy?

Cả người Kiệt Sâm hoàn toàn tỉnh táo.

Nhìn sương độc bảy màu tràn ngập xung quanh, Kiệt Sâm lập tức hồi tưởng lại màn vừa rồi.

- Nguy hiểm quá.

Kiệt Sâm toát mồ hôi lạnh, sau đó quay đầu nhìn sang phụ thân.

- Phụ thân.

Kiệt Sâm sợ đến nỗi linh hồn suýt chút nữa xuất khiếu, Lôi Nặc lúc này, chỉ còn cách mép thạch đài chưa đến một mét. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Sưu một tiếng, Kiệt Sâm vội vàng bay về phía phụ thân, định kéo hắn lại.

Nhưng lúc này cả người Lôi Nặc đã hoàn toàn đạp không, nhảy khỏi thạch đài.

- Phụ thân...

Kiệt Sâm phát ra một tiếng rống bi thảm, cả người hóa thành một tia chớp, cũng theo Lôi Nặc bay xuống thạch đài, giữ chặt Lôi Nặc lại.

Chỉ thấy hơn mười mét bên dưới thạch đài, cách chân Lôi Nặc chưa đến hai mét, từng đường hắc sắc khí lưu vô thanh đang không ngừng lưu chuyển.

- Rắc.

Một miếng nham thạch trên thạch đài dưới khí kình trùng kích của Kiệt Sâm vỡ ra, sau đó từ trên thạch đài rơi xuống, trúng ngay hắc sắc khí lưu bên dưới.

- Xuy xuy

Miếng nham thạch đó bị hắc sắc khí lưu bao phủ, trực tiếp hóa thành hư vô, đế bột vụn cũng không còn.

- Hắc sắc khí lưu này...

Kiệt Sâm thoáng rùng mình, hắc sắc khí lưu này thực sự quá đáng sợ.

Uy lực cường đại như vậy, đừng nói thất giai trung cấp hoàng linh sư Lôi Nặc, cho dù kiếp trước Kiệt Sâm là cửu giai thánh linh sư, cũng không thểgánh vác được.

Kiệt Sâm kéo Lôi Nặc trở lại thạch đài, hắn cứ thế lơ lửng trên không cách thạch đài một mét, không dám bỏ phụ thân xuống.

- Ông

Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên trong thiên địa, sương mù bảy màu vốn càng lúc càng đậm đặc sau tiếng động này, đột nhiên tiêu tán không thấy, cả không gian quay trở về trạng thái ban đầu, xung quanh thạch đài một phiến trống trải.

Những người có mặt toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngã ngồi xuống thạch đài.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều tỉnh lại.

- Rống.

La Nạp Đức rống lên một tiếng giận dữ, trực tiếp lao về phía Kiệt Sâm.

- Binh

Một đường kim sắc quang mang đột nhiên lóe lên trước mặt Kiệt Sâm, trong tiếng nổ lớn, cả người La Nạp Đức lùi liền mấy bước ra sau, còn Lôi Nặc thì chặn trước mặt Kiệt Sâm, mắt lóe sát cơ băng lạnh.

- La Nạp Đức, ngươi làm gì vậy?

Hách Bá Đặc gầm lên giận dữ.

- Làm gì?

La Nạp Đức mặt mang quang mang phẫn nộ:

- Kiệt Tư này hại chết Bì Ai Nhĩ của Cư Lý gia tộ chúng ta, ngươi còn hỏi ta làm gì, đến Bì Ai Nhĩ cũng chết rồi, Kiệt Tư ngươi tại sao không chết.

Rất rõ ràng La Nạp Đức là muốn đổ cái chết của Bì Ai Nhĩ lên đầu Kiệt Sâm, Bì Ai Nhĩ không chỉ là tộc trưởng của Cư Lý gia tộc, còn là một trong hai thất giai hoàng linh sư duy nhất, linh dược sư cường đại nhất của Cư Lý gia tộc, lục giai cao cấp linh dược tôn sư.

Cái chết của hắn, đối với Cư Lý gia tộc mà nói, là một đả kích quá lớn.

La Nạp Đức nói, nhất thời khiến những người có mặt không khỏi sững sờ.

Sương mù bảy màu lúc nãy rõ ràng là khảo nghiệm linh thức mọi người mạnh hay yếu, nếu mói linh thức, Kiệt Sâm rõ ràng là yếu nhất trong tất cả mọi người, nhưng đến Man Phất Lý Đức, thậm chí đến Bì Ai Nhĩ tộc trưởng cũng đã chết, vậy mà Kiệt Sâm vẫn không sao, khiến mọi người trong lòng không khỏi sản sinh một tia nghi hoặc.

- Trừ phi, trên người Kiệt Sâm có bảo vật gì đó có thể tăng cường hoặc thủ hộ linh thức?

Tất cả mọi người lập tức suy đoán.

- Hừ, đúng là nực cười, Bì Ai Nhĩ bản thân ý chí không kiên định, còn trách ai.

Lôi Nặc hừ lạnh lên tiếng.

Đái Mẫu Lặc và Ni Khắc Tùng thì chỉ đứng nhìn hai bên xung đột mặt mang một nụ cười quỷ dị, ánh mắt không ngừng dò xét trên người Lôi Nặc và Kiệt Sâm.

- Được rồi, La Nạp Đức, đừng hồ nữa, bây giờ mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng rồi, nghĩ cách làm thế nào sống sót ra khỏi Kim Thông Điện này trước đi.

Hách Bá Đặc phẫn nộ lên tiếng.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, có hai người thậm chí còn cẩn thận liếc nhìn hắc sắc khí lưu dưới thạch đài.

Lúc nãy kháng cự mê hoặc, họ đều rơi vào thế giới của riêng mình, không được tận mắt nhìn thấy hắc sắc khí lưu đáng sợ như Kiệt Sâm, nhưng tiếng rống đau đớn của Man Phất Lý Đức, tất cả mọi người đều nghe thấy, đương nhiên không dám nghĩ đến việc nếm thử.

Sương độc lúc nãy thực sự quá đáng sợ, nếu như mãnh liệt hơn một chút, cho dù là bọn họ, cũng không dám nói nhất định có thể thủ vững.

- Mọi người nên nghĩ làm thế nào rời khỏi đây đi.

Khải Kì gia tộc Ni Cổ Lạp Tư nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng nói.

La Nạp Đức hung hăng trừng mắt với Kiệt Sâm, im lặng đi sang một bên, lúc nãy nói muốn giết Kiệt Sâm, chỉ là hắn trong lòng nhất thời phẫn nộ, bây giờ nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, trong lòng La Nạp Đức cũng vô cùng lo lắng.