Dược Thần

Chương 1782: 1782: Nguy Nan Trùng Điệp





- Đám hỗn đản này, không ai có thể ngăn cản ta!
Kiệt Sâm tức giận cắn răng, sắc mặt biến thành dữ tợn, đồng thời thân thể chấn động, dùng chưởng hóa kiếm bổ về phía trước.

- Xoạt!
Một đạo kiếm ý đáng sợ xuất hiện trong hồ, cùng công kích của ba người Tu La hung hăng va chạm cùng một chỗ.

Hồ nước cuồn cuộn, nếu trong dĩ vãng bằng vào lý giải của Kiệt Sâm với kiếm đạo độc kháng một mình Tu La đã là cố hết sức, nếu như ba người đồng thời ra tay vậy hắn chỉ còn vẫn lạc, nhưng giờ phút này tu luyện trong hồ kiếm ý lâu như vậy, Kiệt Sâm đã lý giải kiếm đạo đạt tới độ cao không gì sánh kịp, kiếm ý vừa ra, đã cùng kiếm ý trong hồ dung hợp chung một chỗ, tạo thành một cỗ lực lượng khổng lồ không cách nào phá hủy.

- Oanh long…
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, xa xa nhìn lại, mặt hồ tràn ngập sóng lớn, Kiệt Sâm dùng chưởng hóa kiếm, bốn cỗ lực lượng va chạm lẫn nhau, hoàn toàn tiêu tán, không chút hao tổn gì.

- Tu La, Y Ân, Đô Dịch, các ngươi vô sỉ tới mức này!
Kiệt Sâm giận dữ quát.

- Vô sỉ, ha ha, thật đáng buồn cười, viễn cổ Kiếm Thần là đỉnh cao cường giả thời cổ xưa, truyền thừa của hắn đương nhiên người có đức được hưởng, vì truyền thừa của hắn, cho dù làm chuyện gì cũng không tính là vô sỉ!
Tu La lạnh lùng lên tiếng.

- Tiểu tử ngươi cũng không biết từ đâu xuất hiện, không ngờ muốn cướp đoạt bảo vật Man Hoang Cổ Địa chúng ta, quả thật người si nói mộng!
Y Ân cười lạnh.


- Thật là buồn cười!
Đô Dịch cũng lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng.

- Hiện tại tiểu tử này đang ở trước mặt chúng ta, giết hắn đi, còn lại năm người chúng ta cùng chiến tuyến, Bác Tháp Mỗ Tư, Tây Trạch, chúng ta cùng nhau ra tay thế nào?
Tu La nhìn Bác Tháp Mỗ Tư mời nói.

- Hừ, đây là chuyện của các ngươi, không quan hệ với ta!
Bác Tháp Mỗ Tư hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhìn Tu La, lại liếc qua Kiệt Sâm thân hình chậm rãi nổi lên mặt nước.

Về phần Tây Trạch không biết đã sớm biến mất nơi nào.

- Tên này…
Tu La tức giận mắng một tiếng, cùng Y Ân, Đô Dịch hướng Kiệt Sâm lao tới tiếp tục ra tay công kích.

Trước đó ba người Tu La ở xa xa thi triển chiêu số công kích, uy năng cũng không lớn, nhưng lần này cả ba gã Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong đồng loạt ra tay, mỗi tên đều thi triển toàn bộ thủ đoạn, trường kiếm trong tay tách ra hào quang chói mắt.

Trong hồ kiếm ý, bọn hắn không dám sử dụng vũ khí của bản thân, mỗi tên đều sử dụng trường kiếm mà mình lấy được.

Ba thanh trường kiếm màu cam, vàng, xanh lóng lánh đi tới trước mặt Kiệt Sâm.

- Đáng hận!
Kiệt Sâm không dám khinh thường, trường kiếm màu tím trong tay vung lên, ngăn đón đối phương.

- Oanh!
Một đạo oanh minh cực lớn gấp mười lần khi nãy truyền ra trong hồ, sóng lớn quay cuồng, Kiệt Sâm nặng nề văng ra, mà ba người Tu La thoáng khựng lại tiếp tục bay tới, gương mặt dữ tợn, bị bọn hắn cùng nhau vây công Kiệt Sâm không còn sức hoàn thủ.

- Tuy ta đã có không ít lĩnh ngộ trong kiếm ý, nhưng không thi triển Linh Thần Quyết cùng Diệt Thần Sát Quyết sức chiến đấu yếu bớt quá nhiều…
- Trong ba người bọn hắn chỉ một mình Tu La đã không kém gì ta, cộng thêm Y Ân cùng Đô Dịch ta chỉ có thể khó khăn chống cự…
- Nếu như ta có thể dùng Linh Thần Quyết còn đủ khả năng đánh một trận, thế nhưng Linh Thần Quyết cùng Diệt Thần Sát Quyết quá mức nghiêm trọng, nếu bị bọn hắn nhìn ra một khi truyền đi ở tại Thiên Thần Giới ta nửa bước cũng khó đi…
Trong nội tâm Kiệt Sâm lo lắng, thần lực trong cơ thể cuồn cuộn cố gắng giãy thoát nhưng vẫn bị đè ép tấn công.

Hắn không dám thi triển Linh Thần Quyết cùng Diệt Thần Sát Quyết, một khi thi triển, tại Man Hoang Cổ Địa của Hắc Ám Thần Vương Kiệt Sâm xem như không còn chút đường sống.

Tuy hiện tại thực lực của hắn cũng không yếu, nhưng đối mặt với Nhật Diệu thiên thần thậm chí là nhân vật Nhật Diệu thiên thần đỉnh phong thật sự là không đủ xem, lại càng không cần phải nói tới là Hắc Ám Thần Vương đã thống trị tại Thiên Thần Giới vô số năm qua.


Cường giả cấp bậc Thần Vương chỉ sợ dùng ánh mắt thôi đã đủ làm cho hắn phải vẫn lạc.

Hiện tại ưu thế duy nhất của Kiệt Sâm là tìm hiểu kiếm ý, hắn không cần tiêu hao bao nhiêu năng lượng chống cự kiếm ý xâm nhập mà ba người Tu La tuy từ dưới sâu bốn mươi thước quay lên hai mươi thước độ sâu nên giảm được rất nhiều áp lực, nhưng thời khắc phải chống cự kiếm ý khắp bốn phía công kích không ngừng.

Chính bởi vì như thế Kiệt Sâm mới có thể dưới sự vây công của ba người mà chống đỡ không tới mức bị đánh chết.

- Tiểu tử này đúng thật là ương ngạnh, nhưng ta thật không tin ba người chúng ta không giết chết được hắn!
Kéo dài hồi lâu còn chưa đánh chết được Kiệt Sâm, ba người Tu La cũng nổi giận, thoáng chốc công kích của bọn hắn càng thêm lăng lệ ác liệt, làm Kiệt Sâm không ngừng đỡ trái đỡ phải, vô cùng gian nan.

Oanh!
Lại một đạo khí cơ công kích đáng sợ đánh úp tới, thần lực trong cơ thể Kiệt Sâm cuồn cuộn, thân thể bị đánh văng ra ngoài.

- Xuy…
Trong lúc đó một đạo hào quang xanh lục xuất hiện sau lưng Kiệt Sâm, đạo tia sáng vô cùng yếu ớt nhưng trong thoáng chốc vọt tới mạnh mẽ, như một tia chớp trong hư không xuất hiện bổ thẳng vào gáy Kiệt Sâm.

Thật nhanh, nhanh tới mức làm người không dám tưởng tượng, trong chớp mắt lục quang đã đi tới sau đầu hắn.

- Là Tây Trạch!
Cách đó không xa ba người Tu La đang điên cuồng lướt tới khẽ giật mình, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tên Tây Trạch này lúc nãy không thèm nhìn tới bọn họ mà lặng yên biến mất, vốn cho rằng hắn không muốn tham dự vây công Kiệt Sâm, nhưng không nghĩ tới hắn đã sớm có chủ ý này, âm thầm ẩn giấu để đánh lén một kích lôi đình.

Công kích đáng sợ tiến đến, lông tóc toàn thân Kiệt Sâm dựng thẳng lên, sâu trong nội tâm cảm nhận được tia tử vong uy hiếp.


- Đáng hận…
Trong miệng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ở nguy cơ trước mắt hắn rốt cục bấp chấp hết thảy, thần lực trong cơ thể chấn động.

- Chiến Thần Quyết – Chiến Thần Phụ Thể!
Trong thân thể Kiệt Sâm bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố tới mức tận cùng, thân thể vốn không kịp tránh né trong giây lát tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang hướng một bên trốn nhanh đi.

Nhưng tốc độ của Tây Trạch quá nhanh, ranh giới chỉ còn ngàn cân treo sợi tóc, Kiệt Sâm vẫn chưa thể hoàn toàn tránh thoát, trường kiếm màu lục hóa thành một đạo lưu quang cắt ngang cánh tay của hắn lưu lại miệng vết thương thật dài, máu tươi phun trào, kiếm ý trong hồ nước đột nhiên như tìm được lối vào chen chúc phóng vào trong đầu Kiệt Sâm.

- Ông!
Trong đầu Kiệt Sâm chấn rung, tinh thần đều có chút hoảng hốt.

- Cái gì? Lại bị tiểu tử kia trốn thoát?
- Vừa rồi hắn thi triển cái gì, vì sao tốc độ đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Cách đó không xa trên mặt đám người Tu La kinh ngạc, sau một khắc lại biến thành dữ tợn, ba người tiếp tục xông tới công kích Kiệt Sâm.

- Bành!
Kiệt Sâm vội vàng chặn đường, trường kiếm màu tím trong tay kịch chấn, cơ hồ không giữ được, ý nghĩ hỗn loạn, làm hắn khó thể hữu hiệu ngăn cản, thân thể theo cỗ trùng kích thối lui nhanh lên mặt hồ.

.